Nếu có thể, tôi rất muốn mình cứ ngủ mãi mà không cần tỉnh dậy, mọi suy
nghĩ chôn giấu trong hạt cát, chạy trốn tất cả mọi chuyện. Tôi nghĩ Tiêu Huyên mà ở đây thì chắc chắn sẽ đồng cảm với tôi.
Vân Hương và
Đồng Nhi không có những nỗi buồn rầu, phiền muộn giống như tôi. Một là
vì hôm nay có bách vạn hùng binh với khí thế ngất trời đang duyệt quân,
hai là Tống Tử Kính cuối cùng cũng về rồi.
Bao nhiêu chuyện đến
dồn dập, e là Lục Hoài Dân cũng bận đến mức không có thời gian mà ép
hôn, Tiêu Huyên có thể được rảnh rỗi vài ngày.
Đám người Đồng Nhi thấy tôi chẳng có tinh thần gì, liền kéo tôi ra chỗ tường thành xem duyệt quân.
Sa trường cuồn cuộn, cảnh sắc tươi đẹp, bầu trời khoáng đạt, khoảng không
mênh mông lộng gió, giáp tinh kiếm sắc, hào hùng dũng mãnh, khí thế ngất trời.
Đây là lần thứ hai tôi xem duyệt quân, cũng là lần thứ hai nhìn thấy Tiêu Huyên trong bộ áo giáp đen khoác trường bào đó, ngẩng
cao đầu trên lưng tuấn mã, sau lưng chàng là cờ bay phấp phới, càng làm
tôn lên vẻ tuấn tú, phong độ phi phàm của chàng. Máu đào cát vàng kéo
dài đến tận phía chân trời, cờ quạt cuốn theo bụi đất, người anh hùng
mang theo hào khí cao muôn trượng.
Cả đêm tôi ngủ không ngon,
đứng nơi có gió một lát thôi đã thấy đau đầu. Chắc chắn Tiêu Huyên cũng
chẳng hơn gì tôi, chỉ là chiếc mũ sắt đã che khuất cặp mắt thâm quầng
của chàng. Trước mặt bao nhiêu người, chàng vẫn giữ phong thái oai
nghiêm, dáng người thẳng tắp trên lưng ngựa, còn tôi lại không thể không trốn trong một góc để tránh bị người quen hỏi thăm.
Trong lúc đang trốn tránh, tôi lại nghe thấy mấy cô nàng buôn dưa lê.
“Nghe nói Yến vương sẽ cưới tiểu thư của Lục gia?”
“Thật sao? Chẳng phải chuyện này còn chưa quyết định sao?”
“Yến vương đâu phải kẻ ngốc, đây chắc chỉ là một vụ mua bán thôi.”
Tôi cười, ai cũng biết đây chỉ là một vụ mua bán. Tiêu Huyên bán thân cho
Lục gia, đổi lấy tấm vé bị thiên hạ nhòm ngó, năm đó Lưu Tú (1) đối với
Âm Lệ Hoa (2) rất tốt, chẳng phải vẫn thành thân với Quách Thánh Thông
đó sao. (3)
(1) Lưu Tú là tên thật của Hán Quang Vũ Đế, là vị hoàng đế sáng lập ra nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc.
(2) Âm Lệ Hoa là Quang Liệt Âm hoàng hậu, là hoàng hậu thứ hai của Hán Quang Vũ Đế.
(3) Quách Thánh Thông là Quang Vũ Quách hoàng hậu, là hoàng hậu thứ nhất của Hán Quang Vũ Đế.
Đương nhiên, Tiêu Huyên không cưới Lục Dĩnh Chi thì cũng chưa hẳn không thể
thắng trong trận này, nhưng mười mấy hai mươi năm sẽ trôi qua, đến khi
anh hùng đã bạc mái đầu, đổi sang con trai chàng tiếp tục cuộc chiến
đoạt giang sơn. Hơn nữa con trai chàng chưa chắc đã là con trai tôi, bởi vì tôi không nỡ để con cháu mình phải sống giữa đao thương.
Tôi
đang nhìn quân sĩ tập trung đông đúc dưới thành, binh khí, áo giáp khúc
xạ ánh sáng mặt trời chiếu ra những ánh lấp lánh như vảy cá. Khí thế đó
dường như thẳng tắp đến tận trời cao. Trước cảnh tượng đang diễn ra
trước mắt, tôi cảm thấy tình cảm nam nữ giữa tôi và chàng bỗng nhỏ bé
đến đáng thương.
Tôi từng nói với Tiêu Huyên rằng chàng đừng
tranh giành thiên hạ này, hãy an ổn sống ở thành Tiêu Dao, biết đâu
chàng còn chẳng sống được mười năm nữa… Khi đó, tôi không muốn Tiêu
Huyên chết, bây giờ càng không muốn.
“Nhưng tôi nghe nói…” Tôi nghe thấy cô gái đó nhắc đến tên tôi.
Những người đang ở cạnh cô ta đều cười. “Đúng thế, nếu thích thì cứ nhận đi,
sao cứ mãi dây dưa không rõ ràng như thế. Nhưng là một nữ tử giang hồ,
sao có thể sánh với tiểu thư của Lục gia?”
“Nói cũng đúng. A, đó chẳng phải là tiểu thư của Lục gia sao?”
Tôi vừa nghe thấy vậy, liền nhìn theo ánh mắt của đám người kia.
Phía xa trên sa trường có một bóng dáng màu đỏ, có thể nhìn thấy thấp thoáng một thiếu nữ hiên ngang oai hùng đang cưỡi trên lưng ngựa đi đến trước
mặt Lục Hoài Dân, sau đó mạnh mẽ mà uyển chuyển xuống khỏi lưng ngựa
hành lễ.
“Quả thật là Lục tiểu thư.”
“Đúng là khuê nữ con nhà phú quý, trâm anh thế gia, còn huấn luyện để trở thành một nữ binh sĩ.”
“Ồ, nữ nhân cũng có thể đánh trận sao?”
“Có lẽ là phụ trách hậu cần, vận chuyển, hay cái gì đó chẳng hạn. Tóm lại là phụ nữ không hề thua kém đấng mày râu đâu.”
“Vương gia thật là may mắn.”
Tôi quay người, lặng lẽ rời khỏi đám người.
Chẳng thấy bóng dáng Vân Hương đâu, tám mươi phần trăm là đi tìm Tống Tử Kính rồi. Con gái đến tuổi trưởng thành đúng là nên gả đi, Tống Tử Kính chỉ
nở một nụ cười dịu dàng với nàng ta, nàng ta đã sung sướng đến mức hồn
phách lên mây rồi.
Minh Ngọc công tử mặc dù tốt, một bụng văn
chương lại nho nhã, anh tuấn, phong độ, hoạt bát, nhưng Tống Tử Kính
thanh cao giống như một đám mây ở trên trời, trước giờ chưa từng vì ai
mà dừng lại.
Như vậy thì không phù hợp với thực tế. Tôi thấy nàng ta nhất định sẽ bị tổn thương.
Cái viện nhỏ của tôi thật yên tĩnh, trong đôi tai vốn đã thích ứng với sự
ồn ào náo nhiệt lúc trước của tôi giờ vẫn còn văng vẳng những tiếng ầm
ầm gầm vang, trong đầu cũng có những tiếng vang không ngừng. Lúc Thượng
Đế tạo ra con người đã ăn bớt xén nguyên vật liệu, không nặng cho đôi
tai một cái nắp có thể mở ra đóng vào, vì thế loài người lại phải chịu
nhiều phiền não hơn.
Tôi không biết có phải mỗi cô gái khi đứng
trước một tình yêu không thể nắm bắt được đều sẽ có cảm nhận như vậy hay không, cảm giác đau đớn và bi thương đến mức không thể nào quên đi được luôn ấp ủ trong lòng, sau đó lại được trái tim vận chuyển những cảm
giác này đến từng ngóc ngách trong cơ thể cùng với máu.
“Tiểu Hoa!” Là giọng của Tống Tử Kính.
Sao y lại đến đây?
“Muội chỉ có một mình thôi ư?” Tống Tử Kính đi vào, trông y có vẻ mệt mỏi vì cát bụi dặm đường.
Tôi cười một cái. “Bên ngoài ồn ào quá. Huynh đi chuyến này thuận lợi chứ?”
“Rất tốt.” Tống Tử Kính nói. “Thanh Nương đã về bên cạnh Chu Sơn vương rồi.”
“Thế thì tốt quá!” Tôi chân thành nói.
Có người yêu mãi mãi thuộc về mình, thật tốt. Người nhà Chu Sơn vương cũng đã nói rõ là chỉ đồng ý một mình nàng ta.
Tống Tử Kính đi tới, nhìn tôi hồi lâu, nói: “Ta nghe nói muội và vương đã nói chuyện, sau đó muội buồn bã trở về.”
Tôi phì cười một tiếng, rất miễn cưỡng, rất đau khổ.
“Tống tiên sinh cũng hay hóng chuyện quá nhỉ!”
Ánh mắt của Tống Tử Kính trong sự dịu dàng còn mang theo chút thương xót và luyến tiếc, vô cùng ấm áp, lại khiến tôi cảm thấy không thể nào nhìn
thằng vào đó.
“Tiểu Hoa, vương gia… là người làm đại sự.”
Trong lòng tôi chỉ có một cảm giác nguội lạnh. “Muội rất hiểu ý của huynh.
Phải nắm lề luật mà đặt ra thể chế, cầm roi sắt mà trị vì thiên hạ, cưới thêm vài người vợ đâu có đáng nói. Điều khiến muội phiền muộn là chỉ vì muội mà huynh ấy bị liên lụy.”
“Muội đừng nói những lời khách
khí như thế, ta đến đâu phải để giáo dục muội.” Tống Tử Kính nói.
“Chuyện nam nữ không có đúng sai, chỉ có tình nguyện hay không tình
nguyện. Nếu muội không tình nguyện thì chẳng ai có thể làm gì được
muội.”
“Đúng vậy, muội không tình nguyện, huynh ấy phải để ý đến
muội, lại phải quan tâm đến đại cục, điều này khiến huynh ấy vô cùng vất vả. Suy cho cùng muội là kẻ không biết điều, không biết khoan dung
nhượng bộ.”
“Chẳng ai bắt muội phải khoan dung nhượng bộ.” Tống
Tử Kính nói. “Vương gia thành thân với muội, phong cho muội làm chính
phi, ta rất ủng hộ.”
Tôi giễu cợt. “Thôi xin đi, Lục đại gia có
chịu để cho con gái yêu làm thiếp không? Hơn nữa muội cũng không ngốc,
thân phận của muội là gì, thân phận của Lục tiểu thư là gì? Cái chức
chính phi này của muội để làm gì chứ? Còn nữa, muội xưa này chưa từng
muốn có nữ nhân khác xen vào.”
“Muội…” Tống Tử Kính bỗng ngẩn
người. “Cũng đúng, tất cả nữ nhân đều muốn như vậy, chỉ muốn phu quân
chỉ có một mình mình thôi. Nhưng vương gia không phải một người bình
thường, thân phận của vương gia…”
“Muội biết huynh ấy có thân
phận gì.” Tôi không kìm được phải ngắt lời Tống Tử Kính. “Muội cũng biết đối với đàn ông bọn huynh, suy nghĩ này của muội đúng là hoang tưởng,
hão huyền. Nhưng làm người thì phải có nguyên tắc, hơn nữa còn phải kiên trì với nguyên tắc đó đến cùng. Những thứ mà muội có không nhiều, muội
càng phải kiên trì. Tống tiên sinh, có lẽ huynh không hiểu được, nhưng
muội cũng không cần huynh thuyết phục muội.”
Tống Tử Kính nghẹn lời một hồi lâu, cuối cùng đành chịu chẳng biết phải làm sao.
“Vậy… vương gia có biết những suy nghĩ này của muội không?”
“Muội đã nói với huynh ấy rồi.”
“Muội muốn vương gia phải lựa chọn hoặc là muội hoặc là Lục gia?”
Lục gia, chứ không phải là Lục tiểu thư. Cách nói này của Tống Tử Kính đúng là cực kỳ khéo léo và độc đáo đấy nhỉ!
“Muội không nói rõ ràng, nhưng đúng là có ý như vậy.”
“Vương gia nói thế nào?”
“Huynh ấy chẳng trả lời cái khỉ gì cả.” Tâm trạng của tôi đang cực kỳ không
tốt nên buột miệng nói bậy. “Thôi dù sao thì trong lòng muội cũng đang
rối như một mớ bòng bong, không cần huynh ấy phải lập tức đưa ra câu trả lời.”
“Vương gia… cũng có cái khó của người.” Tống Tử Kính thận
trọng lên tiếng. “Vương gia không chỉ là của một mình muội, mà còn là
một thủ lĩnh.”
Tôi lạnh lùng nhìn Tống Tử Kính, có chút oán giận, có chút chẳng biết phải làm sao, lại cảm thấy có chút nhạt nhẽo. Huynh
ấy đến tìm tôi là để bày tỏ thái độ đây mà.
Tống Tử Kính đúng là
một thuộc hạ và là một trợ thủ hoàn hảo. Huynh ấy đương nhiên sẽ luôn
nghĩ đến những điều chính xác và có lợi nhất cho cấp trên. Chính trị và
chiến tranh lại là chuyện không thể chứa chấp một chút gì cái gọi là
tình cảm nam nữ được.
Tôi quay đầu nhìn bông hoa cúc đã nở rộ đến mức chuẩn bị héo tàn, lặng lẽ không nói.
Tống Tử Kính nói: “Vương gia cũng là người, sẽ có ngày huynh ấy ở trên đỉnh
cao quyền lực, khi đó, không phải là Lục tiểu thư, mà là Trương tiểu
thư, Vương tiểu thư… con gái của những nhà quyền quý. Vì phải cân nhắc
đến những lợi ích khác nhau, huynh ấy sẽ phải nắm bắt những cơ hội nhờ
việc đó mang đến. Tiểu Hoa, đến khi muội chính là Tạ tiểu thư đại diện
cho Tạ gia, muội sẽ giống như những nữ tử kia, bị đặt lên bàn cân để
đánh giá, so sánh. Khi đó, tình cảm của các muội có còn đơn thuần như
thuở ban đầu nữa không? Có lẽ, cả đời vương gia chỉ yêu một mình muội,
nhưng huynh ấy không thể chỉ thành thân với một mình muội được.”
Đột nhiên tôi có chút hận Tống Tử Kính, y làm tốt hơn tôi nhiều, cái gì
cũng đứng trên góc độ của tôi mà nói rõ ràng như thế để làm gì? Tôi
không cần người khác nói cho tôi nghe, trong lòng tôi vốn rõ ràng hơn ai hết, và tôi không muốn nghe thấy người khác nói.
Tống Tử Kính đi đến bên cạnh tôi. “Tiểu Hoa, muội hãy tự suy nghĩ cẩn thận đi!”
Nói rồi y lặng lẽ rời đi.
Tôi loạng choạng ngồi xuống chiếc giường nhỏ, vùi mặt vào lòng bàn tay.
Hẳn hơn mười ngày sau đó, tôi không hề nhìn thấy Tiêu Huyên.
Việt Phòng hằng ngày đến chỗ tôi lấy thuốc, lại nói với tôi rằng, vương gia bận.
Tôi chẳng thèm quan tâm, chỉ lo làm việc của mình, dần dần, Việt Phong không còn giải thích với tôi nữa.
Vì chuyện kiểm tra sức khỏe cho binh sĩ Đông quân mà tôi đã bận đến mức dường như không có thời gian để ngủ.
Tiêu Huyên lại vì chuyện thành thân với Lục Dĩnh Chi mà bận tới bận lui. Mối quan hệ giữa tôi và Tiêu Huyên mặc dù đã được giấu kín nhưng vẫn có
người nhìn ra điều khác lạ, liền chạy đến chỗ tôi định xem trò vui.
Nhưng tôi đâu phải loại người yếu đuối chịu để người ta nhục mạ, muốn tôi làm trò cười cho mà xem thì phải trả giá để xem trò cười chứ. Thế là các
loại thuốc bột tiêu chảy, đậu mùa, rụng tóc, ngứa da, v.v… được tặng
miễn phí, khiến cho bọn họ được hưởng thụ niềm vui trong ngày đến phòng
thuốc của tôi chơi. Cuối cùng tôi cũng thuận tiện cho vị Lưu đại nhân
vốn đề nghị tôi hãy làm vợ lẽ uống phải một ít bột thông khí, khiến ông
ta phải chạy vào nhà xí cả đêm.
Vợ lẽ?
Đúng thật là… Ông mới là vợ lẽ! Cả dòng họ nhà ông đều là vợ lẽ!
Mấy bận như vậy, tuy đã đắc tội với tất cả mọi người, nhưng cuối cùng tai
tôi cũng được yên tĩnh trở lại, nỗi ấm ức dồn nén trong mấy ngày qua
cũng biến đi đâu mất.
Tiết trời mùa thu rất lạnh, nhưng khi tôi
kết thúc một ngày kiểm tra sức khỏe cho binh sĩ ở quân doanh trở về,
khắp người đã ướt đẫm mồ hôi, mặt mũi đầy bụi bặm, trông vô cùng nhếch
nhác, thảm hại.
Tôi vừa về đến phòng thuốc, thấy những người giúp việc dưới quyền vội vàng chạy ra nghênh đón, làm ầm ĩ một hồi xung quanh tôi.
Tôi giật mình hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Trợ thủ đặc lực Lệ Vân kéo tay tôi, nói: “Lúc cô nương không ở đây, có người đã tìm đến.”
Lại có người không sợ chết mà mò đến đây để giở trò lưu manh ư?
Lệ Vân nói: “Là Lục tiểu thư. Cô ta nói muốn đến xem xem rồi đi loanh
quanh khắp nơi, thậm chí còn vào cả phòng thuốc của cô nương, chúng tôi
không thể ngăn cản được…”
Mặt tôi chợt biến sắc.
Không ai
được vào phòng thuốc của tôi, đây là điều được quy định bằng văn bản rất rõ ràng, cho dù là Tiêu Huyên cũng tuân thủ nghiêm ngặt, nếu tôi không
đồng ý thì chàng sẽ chỉ đứng ngoài cửa. Vậy mà cô nàng Lục Dĩnh Chi này
lại có lá gan to thế ư?
Một người khác “hừ” lạnh, nói: “Chỉ sợ là cô ta cố ý làm như vậy.”
Tôi đẩy đám người ra, đầu tiên phải đi mời vị Lục tiểu thư đó ra khỏi phòng thuốc của tôi đã.
Đám người túm tụm vây quanh trước cửa phòng thuốc tôi vừa đi vào. Nhìn thấy hai hộ vệ của Lục Dĩnh Chi đang đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy tôi thì vô
thức đưa tay cầm vào thanh kiếm đeo bên hông.
Tôi không có thiện
cảm với chuyện này. Trong phòng thuốc nhiều đàn bà con gái, trời sinh
thích xem náo nhiệt, đuổi cũng không đi, vậy phải làm thế nào đây?
Tôi đẩy cửa, hai binh sĩ lập tức tuốt kiếm ra khỏi bao, kề lên cổ tôi.
Đây là chuyện gì vậy chứ? Đi vào phòng của mình mà cũng không được sao?
Lệ Vân vốn nóng tính, lập tức hét lớn: “Các người muốn làm gì? Xông vào
phòng thuốc của cô nương nhà ta không hỏi, lại còn định giết người sao?”
Cổ họng của a đầu này vốn to, gào thét một hồi, hai binh sĩ kia bối rối thu kiếm lại.
“Cô nương nặng lời quá rồi!” Một giọng nói êm tai từ phòng trong truyền ra. “Binh sĩ của ta không biết Mẫn cô nương, nhất thời sốt ruột muốn bảo vệ chủ nên mới có chút mạo phạm. Ta sẽ thay hai người bọn họ bồi thường
cho Mẫn cô nương về sự thất lễ này.”
Lời nói vừa dứt, cửa được mở ra, một thiếu nữ trẻ trung với dáng người cao gầy, y phục lộng lẫy bước ra, đằng sau còn có một bà vú ở độ tuổi trung niên.
Tôi hơi ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Lục Dĩnh Chi đúng là một mỹ nhân, mặt trái xoan, nước da trắng ngần như
ngọc mỡ dê, sống mũi thẳng, mắt thanh mày tú mang theo khí khái anh
hùng, cặp mắt sáng như sao, đôi môi đỏ đầy đặn, đẹp đẽ. Hôm nay cô ta
mặc y phục màu tím, mái tóc đen nhánh được búi cao, điểm trang bằng một
cây trâm ngọc bích, rõ ràng là cải trang thành một đấng nam nhi.
Đây đúng là một mỹ nhân vừa có phong thái của một thư sinh lại vừa có khí chất của một anh hùng hiên ngang hào sảng.
Tôi nở một nụ cười. “Lục tiểu thư.”
“Mẫn cô nương.” Lục Dĩnh Chi cũng nở một nụ cười vẻ rất thân mật.
Nhưng tôi lại nhìn thấy sự thất vọng và coi thường trong ánh mắt của cô ta.
Lục Dĩnh Chi nói: “Từ lâu ta đã nghe phụ thân nói đến chuyện Mẫn cô nương
đã rất vất vả vì quân sĩ, nên luôn muốn đến gặp gỡ cô nương, đúng là hôm nay mới hiểu được thế nào là một người vừa từ tâm vừa tài giỏi.”
“Thật đáng hổ thẹn.” Tôi vén một lọn tóc đang lòa xòa trước mặt ra sau tai,
“Vì bất ngờ quá nên chẳng kịp chuẩn bị gì, để Lục tiểu thư chê cười
rồi.”
“Có sao đâu.” Lục Dĩnh Chi nói. “Ta vừa mới vào thăm phòng
thuốc của cô nương, đúng là hàng bày la liệt, đủ các thức kỳ lạ, cô
nương đúng là học rộng tài cao! Nói ra thì ta trước giờ luôn rất hứng
thú với y thuật, cô nương có thể suy nghĩ đến chuyện thu nhận ta làm đồ
đệ không?”
Tôi đã mệt nhọc cả ngày trời, lúc này vừa khát vừa
đói, chỉ đợi tống cổ cô nàng này đi xong là sẽ tắm rửa ăn cơm, làm gì có tâm trạng mà nghĩ nhiều.
“Lục tiểu thư lại nói đùa rồi. Đồ đệ
của ta chỉ có hư danh, chứ thực ra tài hèn học ít, tài năng thiển cận,
chẳng có gì đáng tự hào cả.”
Bà vú đứng đằng sau Lục Dĩnh Chi lập tức nhíu mày vẻ không vui.
Tôi mới là người không thích bọn họ. Cô cướp người đàn ông của tôi, tôi còn cười với cô được, tôi chưa cao thượng đến mức đó đâu.
Lục Dĩnh Chi cười vẻ bối rối, cố giảng hòa: “Xem ra Mẫn cô nương thu nhận đồ đệ rất nghiêm khắc.”
Tôi đã đói đến mức bụng sôi ùng ục, thực sự không còn tâm trạng để mà cư xử lịch sự nữa.
“Lục tiểu thư, không phải tôi không thu nhận đồ đệ, mà là thân phận của cô
cao quá, tôi không thu nhận nổi. Còn nữa, tôi đây có một quy tắc nhỏ là
không hoàn nghênh người ngoài tự ý ra vào phòng thuốc của tôi, cho nên
mời tiểu thư hãy rời bước.”
Lục Dĩnh Chi sững người, bà vú đằng sau cô ta đã nhảy chồm chồm lên.
“Hỗn xược! Người như người mà dám nói với tiểu thư của bọn ta như vậy ư?
Tiểu thư nhà ta nể mặt ngươi nên mới đến kết giao, ngươi đừng tự cho
mình ở ngôi cao quá mà nghĩ là mình tài giỏi lắm…”
“Hứa ma ma!” Lục Dĩnh Chi khẽ quát một tiếng. Đầy tớ mà cứ hét om som như thế này thì cô ta cũng chẳng còn mặt mũi nào.
Tôi nghiêng người, cung kính mới Lục Dĩnh Chi rời đi.
Cô ta còn nở nụ cười áy náy: “Xin thứ lỗi, Mẫn cô nương, lần sau ta sẽ chú ý.”
“Không sao!”
Không có lần sau, tốt nhất là tôi không phải gặp lại cô nữa. Con người tôi
đây bụng dạ hẹp hòi, rất hay ghi hận, cho dù cuối cùng cô không cướp
người đàn ông của tôi đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không cùng cô “hóa vũ khí thành ngọc lụa” được.
Lục Dĩnh Chi đi qua người tôi, đột
nhiên giẫm phải một viên gạch, cơ thể chao đảo, tôi tiện tay đỡ cô ta
cho khỏi ngã. Cô ta khách khí nói cảm ơn tôi, sau đó dẫn gia đinh thuộc
hạ khoan thai bước đi.
Kết quả là đến buổi tối, Tiêu Huyên mò đến cửa.
Tiêu vương gia mặc một bộ y phục màu xanh giản dị, lưng thắt đai màu bạc có
vân mây, thân cao và thẳng tắp, như ngọc thụ lâm phong. Chàng không
thích học theo những thanh niên đương thời buông tóc xõa xuống mà lại
thích búi hết lên cao, rồi dùng một cây trâm ngọc để cố định. Cây trâm
đó là tôi mua tặng chàng trong lúc đi dạo phố, chẳng đáng bao nhiêu
tiền, nhưng chàng lại thường xuyên dùng nó.
Giai công tử đến thăm lệ xá, vậy mà tôi lại đang mặc đồ ngủ ngồi xỉa răng.
Chúng tôi nhìn nhau, sau đó Tiêu Huyên quay người, còn tôi chạy vội vào trong phòng thay y phục.
Bận rộn một hồi tôi mới mời Tiêu vương gia đi vào phòng.
“Buổi tối ở chỗ ta chỉ có nước trái cây và nước trắng. Đúng rồi, vết thương của chàng thế nào rồi?”
Tiêu Huyên chọn uống nước quýt. “Tôn tiên sinh đã kiểu tra kĩ rồi, ông ta nói đã không còn trở ngại gì lớn nữa.”
“Ờ.” Tôi cũng ngồi xuống.
Tiêu Huyên uống mấy ngụm nước quýt, nói: “Hôm nay, Lục Dĩnh Chi sau khi về đã bị miệng nôn trôn tháo.”
Tay tôi run rẩy, làm nước rơi vãi cả ra ngoài.
Tiêu Huyên cúi đầu nhìn chiếc cốc trong tay tôi.
Tôi nói: “Ta không thèm làm chuyện này.”
“Nhưng những người khác đều cho rằng đó là do nàng.”
Tôi đập mạnh chiếc cốc xuống bàn rồi đứng lên, đi vào phòng trong.
Tiêu Huyên thở dài. “Đại phụ đã xem bệnh rồi, nói là do ăn nhầm đồ. Đầy tớ
bên cạnh Lục Dĩnh Chi khăng khăng nói là chỗ bọn họ không có đồ ăn, lại
nói là nàng có chạm vào nàng ta.”
Tôi quay ngoắt người lại, cười lạnh, nói: “Nếu ta lợi hại như thế thì đã hạ thuốc độc cho cô ta từ lâu rồi.”
“Tiểu Hoa!” Tiêu Huyên đứng dậy định kéo tôi.
“Đừng chạm vào ta!” Tôi tức giận hất tay chàng ra như sợ bị bẩn. “Sao nào?
Chàng đến đây là để khởi binh hỏi tội ta? Lục Hoài Dân muốn ta phải như
thế nào? Định bắt ta vào ngục rồi dùng hình để tra khảo? Hả? Yến vương
gia?”
Sắc mặt Tiêu Huyên chợt tái đi, hai mắt như hai đầm nước lạnh giá, cả người toát ra một sự phẫn nộ lạnh thấu xương.
“Nàng không tin ta?” Chàng thấp giọng gầm lên.
Tôi bỗng run rẩy một chập.
“Rốt cuộc chàng đến đây để làm gì?” Tôi vươn cổ lên hỏi lại. “Lục Hoài Dân tức giận nên chàng đến để hỏi tội ta phải không?”
“Ta nói nàng phải tin ta cơ mà!”
Tôi cười lạnh. “Vậy chàng có thể tin ta không? Biết đâu đúng là do ta làm
thì sao? Giết người phải đền mạng, làm vậy không đáng, nên ta cho cô ta
bị vài bệnh vặt cũng được chứ sao!”
Khóe môi Tiêu Huyên nhếch lên, không còn một chút sắc hồng, trong mắt tràn ngập vẻ đau khổ và không biết phải làm sao.
“Nàng sẽ không làm như vậy.” Chàng kiên định nói. “Ta hiểu nàng, nàng tuyệt đối sẽ không làm hại những người vô tội.”
“Vô tội?” Tôi hét lên. “Cô ta vô tội, tại sao lại dẫn thuộc hạ xông vào phòng thuốc của ta.”
Tiêu Huyên không biết phải làm thế nào, đành nói: “Hôn sự này là chủ ý của
cha nàng ta. Nàng ta cũng không muốn làm mối quan hệ giữa nàng ta với
nàng trở nên bế tắc.”
Cơn phẫn nộ của tôi đã xông lên đến tận
đỉnh đầu. “Mới có mấy ngày thôi mà giờ chàng đã bắt đầu nói cho cô ta
rồi? Nếu cô ta không muốn cưới chàng thì phải về nhà dọa sống dọa chết
đòi xuất gia, chứ không phải giả vờ giả vịt chạy đến chỗ ta làm loạn. Ta nói cho chàng biết, ta là nữ nhân, trong lòng nữ nhân nghĩ gì, chắc
chắn ta biết rõ hơn chàng gấp vạn lần.”
Nhưng tôi lại không thể nào cười nổi. “Vô dụng, Tiêu Huyên, chiêu này của chàng vô dụng rồi.”
Trước đây, mỗi lần cãi vã, nếu không phải chàng thì là tôi sẽ nói đùa một câu để lùi một bước, nên chẳng mấy chốc trời yên bể lặng, nhưng lần này
không phải là những chuyện vặt vãnh, lông gà vỏ tỏi, mà mối quan hệ giữa tôi và Tiêu Huyên đã trở nên đáng báo động.
Trước đây, Liễu tiểu thư, Mã tiểu thư chẳng qua chỉ là những nhân vật tầm thường chẳng đáng
nhắc tới, tôi chưa bao giờ để vào trong mắt, nhưng lần này là Lục Dĩnh
Chi, một đối thủ đáng gờm, một kẻ kình địch. Khiêm nhường vốn là một đức tính tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, tức là dùng sẽ công vụ để chở phụ
nữ mang thai chứ không phải nhường nhịn tình địch trên tình trường.
Tiêu Huyên thở dài vẻ khó xử. “Tiểu Hoa, ta không rõ trong lòng nữ nhân các
nàng đang nghĩ cái gì, nhưng nàng phải biết rõ trong lòng ta…” Chàng nắm chặt tay trái rồi đặt lên ngực. “Ở đây, chỉ có nàng! Vĩnh viễn chỉ có
nàng mà thôi.”
Vĩnh viễn?
Tôi lập tức nghĩ ra một bài luận một vạn ba nghìn chữ để phản bác lại cái gọi là “vĩnh viễn” của chàng,
nhưng cuối cùng vẫn kiếm chế được.
Chàng nói những lời thiết tha
như vậy, tôi cũng tin từng chữ từng từ chàng nói, vậy, cơn ghen của tôi
cũng nên có giới hạn, nên thu lại thôi nhỉ!
Đàn ông ấy mà, phải cho họ chút thể diện, giống như xe hơi phải đổ xăng, chó phải được gặm xương ấy.
Việc phải nhẫn nhịn đúng là làm cho máu huyết người ta dâng lên cuồn cuộn,
thảo nào các cao thủ võ lâm lúc dừng tay thu công để phải nôn ra một
ngụm máu, hóa ra điều này không phải là khoa trương.
Tôi rít một câu qua kẽ răng: “Vậy Lục lão gia nói thế nào?”
Tiêu Huyên nói: “Lục Hoài Dân chẳng nói gì cả, nhưng ông ta hy vọng nàng có thể đi thăm bệnh cho Lục Dĩnh Chi.”
Tôi trợn mắt. Thăm bệnh?
Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì, mọi người đều vui vẻ, hai
quân cùng hân hoan. Tiêu Huyên còn phải đối phó với Lục Hoài Dân, cho
nên không thể không khom lưng cúi đầu giả vở làm con cháu ông ta.
Tôi không thể giúp chàng thì cũng nên dừng lại thôi, không thể mang thêm
phiền phức đến cho chàng. Cho dù có phải là vô tội hay không, chàng cũng khó mà chiều lòng cả hai bên được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT