Từ khi làm quyết định thành đôi với Phương Cảnh Xán xong, Tiêu Quả Quả
cảm giác như hai mạch âm dương[1] của mình đều được đả thông, mấy ngày
giăng đầy mây đen cuối cùng cũng bị xua tán đi.
[1] Nguyên văn là hai mạch Nhâm Đốc: .
- Mạch Nhâm (任脈) là mạch của của các kinh âm.
- Mạch Đốc (督脉) thâu tóm tất cả các kinh dương.
Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì mạch Nhâm cùng với
mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người (một mạch
thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm).
Lúc cô đang sắp xếpcông việc cần chuyển giao. Mục Dao gõ cửa bước vào, chế nhạo, “Chuẩn bị từ chức?”
Lúc trước còn hiểu nhầm người ta, Quả Quả hơi ngượng ngùng nói: “ Khụ,đúng vậy...”
“Còn tưởng rằng tên ngu xuẩn kia cả đời khó có thể đem em đuổi tới tay, thật không ngờ người ngốc có cái phúc của người ngốc!”
Tiếu Quả Quả cười gượng.
Mục Dao đem một chồng văn kiện thật dày trong lòng mình để lên bàn của
Quả Quả, “Làm phiền em giúp tôi đưa cho cậu ta, đừng tưởng rằng bị
thương là có thể đem công việc đẩy cho người khác, tôi xem tinh thần cậu ta rất tốt đấy.”
Nhìn Mục Dao dáng người yểu điệu rời đi, Quả Quả có chút sợ sệt, dáng
người kia, ngay cả phụ nữ như mình còn không thể dời mắt nhìn, Phương
Cảnh Xán lại còn nói người ta bộ dạng “Xấu xí”, hơn nữa lúc nói trông
biểu lộ của anh rất thật…
Phương Cảnh Xán đại khái là vừa tình ngủ, cô lúc này đang bận rộn bên
công ty, anh lại nhắn tin liên tục, điện thoại liên tiếp reo vang, bất
đắc dĩ cô phải mang theo công việc tới bệnh viện.
Lúc cô đến, trông thấy Phương Cảnh Xán đang tựa vào đầu tường, ngẩng
đầu, vẻ mặt nhàm chán, vừa nhìn thấy bóng dáng cô, đỉnh đầu tựa như có
một bông hoa nhỏ nở ‘chóc’cái, nở rộ, hướng về phía cô lắc lư.
Tiêu Quả Quả lại là một bụng nổi giận chạy tới, nhìn thấy khuôn mặt kia lập tức tiêu tán hơn phân nửa, “Cho anh nè.”
“Cái gì vậy?” Phương Cảnh Xán còn thưởng là thứ gì tốt, hí hửng mở mở.
“Mục tổng nhờ em mang tới cho anh xử lí.”
Vốn là đau lòng Phương Cảnh Xán bị thương, sợ anh làm lụng vất vả, hiện
tại nhìn đến, tinh lực của ‘hàng’ này quá dư thừa rồi, tìm một ít chuyện cho anh làm cũng tốt.
Phương Cảnh Xán tức giận ném đống văn kiện trong tay đi thật xa, “Cô ấy
không thể thông cảm cho người ta đang thời kì tân hôn sao?”
Tiếu Quả Quả giật giật khóe miệng, “Xin anh đừng dùng loạn thành
ngữ…đúng rồi, anh có rảnh rỗi nói với Alma một tiếng, bảo cô ấy nhanh
chóng tuyển trợ lý mới cho anh.”
“Được!” Phương Cảnh Xán nói xong lập tức gọi điện cho Alma.
“Quả Quả chuẩn bị từ chức, cô giúp tôi lưu ý, một lần nữa tìm trợ lý
mới... ừ, nhanh lên, cô tự mình xem rồi làm...a đúng rồi, tôi muốn trợ
lý nam.”
Nếu Phương Cảnh Xán có cái đuôi, khẳng định lúc này sẽ lắc lắc ở phía
sau rồi sủa gâu gâu, biểu lộ “Anh ngoan như vậy mau khen ngợi anh đi”
nhìn Quả Quả.
Tiếu Quả Quả không để ý đến anh, anh vẫn nhìn cô, cuối cùng bị anh cuốn
lấy không có biện pháp nào khác, đành phải xoa nhẹ cái tổ quạ trên đầu
Phương Cảnh Xán tỏ vẻ khích lệ.
Phương Cảnh Xán đương nhiên là không hài lòng, đem cái mặt tới gần đòi hôn “Hôn hôn đi ~”
Tiếu Quả Quả cuối cùng cũng bị chọc phiền, “Anh đủ rồi a! Em còn phải
chuyển giao công việc, hơn nữa mấy ngày nữa cũng sắp phải nộp luận văn,
một đống việc lớn, anh không có việc gì dừng có sán lại gần em được
không!”
Phương Cảnh Xán đặc biệt thức thời lập tức ngồi nghiêm chỉnh trở lại, đem đống văn kiện to đùng nhặt vể, bắt đầu ngồi đọc.
Tiếu Quả Quả cuối cùng nhẹ nhàng thở một hơi.
Hai người, một dựa vào đầu giường, một cúi xuống bàn, ai làm việc nấy,
phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng loạt xoạt của giấy cùng tiếng sột xoạt của bút viết.
An tĩnh như vậy cũng không duy trì được bao lâu, Phương Cảnh Xán mới yên ổn không được một tiếng bắt đầu ở trên giường uốn éo tới lui “ Quả Quả, Quả Quả, trên người anh bẩn chết đi được, không thể tắm rửa thật là khó chịu!”
“Em đi tìm y tá...”
“Không muốn không muốn! Em chịu được để người phụ nữ khác nhìn thấy than thể anh sao?”
“Chịu được.”
....
Cuối cùng, tất nhiên vẫn là Quả Quả chịu trách nhiệm vuốt lông cho ai đó đang xù lên, sau đó tự mình lau người giúp anh. Trong lúc đó, không cần phải nói cũng biết Phương Cảnh Xán có bao nhiêu ngoan ngoãn, nói nhắm
mắt liền nhắm mắt, nói nhấc chân là nhấc chân, nói giơ tay liền giơ
tay...
Lau xong vẫn làm nũng, “Quả Quả, dạ dày anh đau không thể tự mặc quần áo!”
Tiếu Quả Quả đành phải giúp anh mặc quần áo, bề ngoài thì cô rất bình
tĩnh, nhưng thật tim đập liên hồi như vừa mới chạy 800m xong.
Hết lần này tới lần khác tên kia vẫn tiếp tục quấy nhiễu, “Quả Quả, dạ dày anh đau, em giúp anh cạo râu.”
Dạ dày đau chứ không phải gãy tay gẫy chân! Đủ chưa!
Tiếu Quả Quả cố nén, tự nhủ, anh vẫn đang là bệnh nhân, không nên cùng
bệnh nhân so đo, với cả mình hiện tại là bạn gái người ta, chiếu cố anh
là điều nên làm. Vì thế cắn chặt răng, dẫn Phương Cảnh Xán đến phòng vệ
sinh, đem cái ghế nhỏ giúp anh ngồi xuống, sau đó hết sức chuyên chú cạo râu cho anh. Trong lúc đó bị anh đánhlén một lần, quẹt đi bọt màu trắng trên mặt bị anh bôi, trừng mắt liếc anh một cái, thế này mới yên ổn,
Quả Quả cạo râu xong,lại nhân tiện gội sạch đầu cho Phương Cảnh Xán.
Từ đầu đến chân cuối cùng cũng được xử lý sạch sẽ thơm ngát, Phương Cảnh Xán nằm trên giường, nhiệt tình phát ra lời mời gọi "Quả quả, có muốn
lên giường cùng anh không?"
Tiêu Quả Quả bị đùa giỡn đến sắp phát hỏa: "Cút!"
*
May là bây giờ Phương Cảnh Xán còn chưa ăn được, cô chỉ còn thiếu một
bước là cho anh ăn cơm nữa thôi. cô ăn cơm tại nhà ăn của bệnh viện rồi
lại quay lên ở cùng anh.
Lúc hơn 9h tối, Quả Quả nhận được một cuộc điện thoại.
Phương Cảnh Xán thấy sắc mặt cô không tốt, quan tâm hỏi một câu “ Ai gọi thế, làm sao vậy?”
Sắc mặt Quả Quả nghiêm trọng, “Là Thẩm Nham, dì Thẩm đột nhiên té xỉu...”
Sắc mặt Phương Cảnh Xán lập tức như áng mây đen ùn tới, giọng nói lạnh lùng “ Không được đi.”
“Em đi là vì dì Thẩm luôn đối xử tốt với e, cũng không phải vì Thẩm Nham” Quả Quả nhìn anh giải thích.
Mặt mày Phương Cảnh Xán vẫn bí xị như ông cụ như cũ.
Quả Quả đành phải đi tới gần anh, hôn một cái, nói: “Anh ngoan a, phòng
bệnh của dì Thẩm ở ngay bên cạnh chúng ta, em đi một lát rồi trở lại.”
Khóc lóc om sòm lăn lộn cả một đêm, cuối cùng cũng được bạn gái hôn một
cái, Phương Cảnh Xán lúc này một chút cũng vui không nổi.
Thì ra là ở sát vách? Cũng thật biết chọn địa điểm!(Ò 皿 Ó ╬)
Thấy Phương Cảnh Xán vẫn không nói lời nào, chắc là không phản đối, Quả Quả thấy thế mới rời đi.
Vừa mới mở cửa phòng bệnh, đã thấy trên băng ghế đối diện có hai người ngồi.
Xem ra hôm nay Diệp Vi ăn mặc rõ ràng có chuẩn bị tỉ mỉ một phen, cô ta
mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt chấm hoa, chân đi dép xăng đan, tóc dài thẳng, nhìn trông vô cùng ôn nhu nhã nhặn, chỉ là tóc cùng trước
ngược cô ta đều ướt nhẹp một mảng, mặt còn dính vài lá trà, rõ ràng là
bị người ta hắt. Thẩm Nham ngồi bên cạnh đang dùng khăn giúp cô ta lau
đi, hai người nhìn thấy Tiêu Quả Quả từ phòng bệnh đối diện mở cửa đi ra đều sửng sốt.
Thẩm Nham nhìn Quả Quả từ trên xuống dưới, “Quả Quả, sao em lại ở đây? Thân thể có chỗ nào khó chịu sao?”
“Anh hồ đồ rồi, nghe nói Phương Cảnh Xán bị người ta đâm, nhất định là ở đây chăm sóc người bệnh rồi!” Tròng mắt Diệp Vi tràn đầy khinh thường,
bốn chữ chăm sóc người bệnh nói ra cực kì đen tối.
Vẻ mặt Thẩm Nham vô cùng mệt mỏi, “Em tới thăm bà một chút! Không ăn
không uống, ai cũng không nhìn, sợ là chỉ có em mới khuyên được bà...”
Diệp Vi bất mãn thì thầm, “Cái gì mà chỉ có cậu ta mới khuyên được...”
Tiếu Quả Quả là tới thăm dì Trầm, lười nói nhiều cùng họ, trực tiếp gõ
cửa phòng bệnh, bên trong truyền đến thanh âm yếu ớt của dì Thẩm, “Không đem Quả Quả đưa về, ngươi đừng tới tìm ta, ta không có đứa con trai như ngươi!”
“Dì, là con..” Tiêu Quả Quả đẩy cửa đi vào.
Mẹ Thẩm nghe được tiếng của Quả Quả, lập tức toàn thân kích động không
thôi, vội nắm lấy tay cô nói “Quả Quả… Quả Quả con đã tới, dì cũng bị
con tiện nhân kia làm cho tức chết rồi! Con ngàn vạn lần chớ nên vì cô
ta mà cùng Cục Đá chia tay! Dì cam đoan với con, con dâu nhà họ Thẩm
chúng ta chỉ có thể là con, những người khác đừng có nghĩ đến việc tiến
chân vào cửa Thẩm gia.”
Tiêu Quả Quả ngồi xuống bên giường, bưng bát cháo ở đầu giường lên, “Dì, người ăn một chút đi.”
Mẹ Thẩm che ngực, “Dì bị tức đến no rồi, làm sao nốt nổi!”
Tiêu Quả Quả múc một muỗng cháo đưa đến miệng bà, bà không ăn, cô vẫn
giơ tay, mẹ Thẩm đành phải ăn vài miếng, cũng có chút khí lực, sau đó là cùng cô oán giận Diệp Vi kia có bao nhiêu tâm cơ, phá hư người khác.
“Dì, thật ra trong lòng người cũng biết, vấn đề không hoàn toàn bởi cô
gái đó.” Tiêu Quả Quả lẳng lặng nghe bà nói, chờ đến khi mẹ Thẩm nói
xong mới nói một câu.
Mẹ Thẩm vốn còn tự tin chỉ cần Quả Quả đến đây, bà nhất định có thể
khuyên được cô, nhưng mà, nhìn thần sắc Quả Quả bình tĩnh nói chuyện như vậy, trong lòng lập tức hoảng hốt, vội vàng nói: “Thằng ngốc kia! Nó là đầu óc mê muội! Quả Quả, con cho nó một cơ hội đi! Hai đứa ở bên nhau
nhiều năm như vậy, con còn không biết tính tình của Cục Đá sao? Nó đối
với con một lòng một dạ, đều là do con bé đó, con bé đó quá ghê tởm, chờ Cục Đá tỉnh táo lại, nhất định sẽ suy nghĩ rõ ràng. Không phải dì khoe
khoang con trai nhà mình, Cục Đá nhà dì mọi thứ đều tốt, con người cũng
thành thật, đều là bị con bé đó dạy hư, con đi đâu tìm được người tốt
hơn Cục Đá? Chẳng nhẽ con bỏ được để Cục Đá rời đi sao? Quả Quả, con bé kia trừ việc gầy hơn một chút so với con, không có nửa phần bằng với
con, chỉ cần con...”
Dưới ánh mắt trông mong của mẹ Thẩm, Quả Quả đành phải đánh gãy lời bà,
“Không cam lòng… làm có thể can tâm đây, dì, con biết ý của người, con
không phải chưa từng nghĩ đến thay đổi bản thân một chút, nhưng, dì, cho dù con có làm như vậy, cũng không phải là vì cướp lại Cục Đá, đó là vì
trả thù anh ấy...”
Tia hi vọng trong mắt mẹ Thẩm ảm đạm xuống, nhưng vẫn không buông tha,
“Dì biết, dì cũng là phụ nữ, dì biết trong lòng con hận, Quả Quả, con
hiện tại hận nó, ta có thể lý giải, nhưng, nhưng không thử một chút, làm sao biết không thể bắt đầu được lần nữa, ai mà không có lúc phạm sai
lầm...”
Tiêu Quả Quả lắc lắc đầu, trong con ngươi không có một chút do dự: “Cho
dù như vậy, chúng con thành đôi lần nữa, cũng không thể trở về như lúc
trước, trong lòng con thủy chung sẽ có một câu hỏi không lời kết, anh ấy vì con thay đổi mới trở lại bên con. Anh ấy thích không phải là con,
chỉ là một thứ xinh đẹp lấp lánh, sáng chói lóa mắt, mang ra bên ngoài
có thể giúp anh ấy thắng được ánh mắt hâm mộ của mọi người, anh ấy mong
muốn không phải là con, mà là người phù hợp với anh ấy, đứng chung có
thể tăng thêm sức mạnh, như một món đồ trang sức tô điểm thêm vậy.
Thật sự có người phụ nữ cam nguyện tồn tại như vậy, nếu con cùng Thẩm
Nham không phải có mười mấy năm cảm tình, có lẽ con cũng sẽ chấp nhận sự thật, dùng cách thức như vậy giữ anh ấy lại, dù sao trên đời này làm gì có nhiều chân ái, Nhưng mà, anh ấy không phải người khác, là Thẩm Nham, là người con từng phó thác tình cảm một đời người cho, từng là vị thần
trong lòng con, con không thể chấp nhận... không thể tiếp thu con người
như vậy của anh ấy.
Tương lai con có thể cùng một người đàn ông xa lạ không thích không ghét kết hôn, cứ như vậy đến già, bởi vì con chưa từng đối với người đó có
chờ mong, nhưng Thẩm Nham, không được… dì à, con xin lỗi…”
Quả Quả đã nói tới mức này, mẹ Trầm á khẩu không đáp lại dược, thần sắc
cùng tinh thần suy sụp không thôi, miệng thì thào nói đi nói lại một câu “Là Cục Đá nhà dì không có phúc khí, là Thẩm gia nhà dì không có phúc
khí...”
Tuy rằng Quả Quả đã nói rõ ràng, nhưng mẹ Thẩm cuối cùng vẫn nói: “ Quả
Quả, mặc kệ như thế nào, dì vẫn hi vọng con có thể suy nghĩ thật kĩ một
chút, dì vĩnh viễn đứng bên con, về phía Cục Đá dì nhất định sẽ cố gắng
khuyên nhủ nó.”
Tiếu Quả Quả đi ra khỏi phòng bệnh.
Rất hiển nhiên, Thẩm Nham đứng bên ngoài đã nghe được đối thoại của hai
người, lúc Quả Quả đi ngang qua, không khống chế được giữ tay cô “Quả
Quả...không phải như thế...anh…”
Quả Quả nhắm mắt, “Thẩm Nham, nếu anh trực tiếp thừa nhận ý nghĩ chân
thật trong nội tâm, em sẽ tán thưởng anh, nhưng anh có biết hành vi của
anh bây giờ gọi là gì không? Đừng để em nói ra những lời khó nghe! Buông tay...”
Thẩm Nham chán nản buông lỏng tay ra, tim đau đến mức không thể thở
nổi, dường như có một vật gì đó hoàn toàn bị nhổ tận gốc từ trong nơi
đó, trong đầu tràn đẩy hình ảnh thủa thiếu thời, cô bé tóc buộc đuôi
ngựa đứng dưới nhà mình kêu hai chữ “Cục Đá”.
Vừa mới ra ngoài nhận điện thoại, Diệp Vi vẻ mặt hưng phấn chạy tới, “Cục Đá, ba em vừa mới nói sẽ tới thăm dì!”
Lời nói của Diệp Vi kéo hắn ra khỏi những thống khổ, chỉ là thần sắc vẫn như trước có chút sợ sệt, “ Cái gì? Ba em không phải...”
Diệp Vi kéo tay hắn vui vẻ nói: “ Em kể với ông chuyện của dì, ông cố
tình suốt đêm từ nước ngoài bay về. Cục Đá, anh đừng lo lắng, có cha em
ra mặt, dì nhất định sẽ thay đổi tâm ý, còn nữa...ba em vừa rồi trong
điện thoại có nói, năm nay ở đại thọ của ông sẽ giới thiệu em với tất cả bằng hữu thân thiết...”
Thẩm Nham nghe vậy, lông mày cũng giãn ra vài phần, lập tức lại nhíu lại hỏi: “Đây không phải là công khai thừa nhận thân phận tiểu thư Diệp gia của em sao, Diệp phu nhân đồng ý?”
“Bà ta không đáp ứng cũng phải đáp ứng, không nhìn một chút xem bạn trai em là ai a!” Diêp Vi vênh mặt, không quên hướng phía Quả Quả đang rời
đi ánh nhìn khiêu khích.
Quả Quả cũng không quay đầu lại đi thẳng vào phòng bệnh Phương Cảnh Xán, đem hai người đang đứng ngoài kia ngăn cách sau cánh cửa.
Vào trong phòng, không thấy Phương Cảnh Xán trên giường bênh, cô nhìn
xung quanh một vòng cũng không thấy, đang muốn mở miệng gọi một tiếng,
nhưng lại nhìn thấy anh đang từ ban công đi vào.
Ách, không nằm yên trên giường bệnh, đi ra ngoài ban công làm cái gì?
Đang kì quái nghĩ, Phương Cảnh Xán hướng về phía cô “Hừ” một tiếng, sau đó lại bò lên giường, đưa lưng về phía cô nằm xuống.
Nhìn phản ứng kiêu ngạo này của Phương Cảnh Xán, Quả Quả lập tức hiểu rõ “Anh nghe lén à?”
“Hừ, phó thác tình cảm cả đời dành...” Phương Cảnh Xán cũng không che
dấu, tái diễn lại những câu cô vừa nói, ngữ khí chua như dấm* “Hừ, vị
thần trong lòng con...”
“Anh quên chữ quan trọng nhất em nói rồi, là “từng” nhớ không?”
“Vậy, bây giờ thì sao? Hiện tại anh là người đàn ông em phó thác suốt
đời, là vị thần của em sao?” Phương Cảnh Xán không cam lòng hỏi lại.
Tiếu Quả Quả thật sự không có biện pháp liên tưởng người đàn ông đang
giận dỗi này với vị thần nào đó, dù gì thì bọn họ cũng vừa mới xác định
quan hệ, nói thật, phó thác chung thân đại sự cái gì đó, cô thật sự chưa nghĩ xa như vậy đâu.
Thấy cô không nói lời nào, Phương Cảnh Xán càng tức giận hơn.
Tiếu Quả Quả khuyên nhủ trong chốc lát thấy không hiệu quả, đành phải
thu dọn một chút, chuẩn bị rời đi, ngày mai đợi anh bớt giận rồi nói
sau.
“Muộn rồi, em về trước, anh ở đây có việc thì kêu y tá. Sáng sớm mai em
phải tới công ty, đại khái khoảng giữa trưa mới có thể đến thăm anh, con nữa, đừng tùy tiện xuống giường đi loạn, cẩn thận miệng vết thương vỡ
ra...”
Tiếu Quả Quả vừa nói xong, chuẩn bị rời đi, Phương Cảnh Xán lại lập tức
xuống giường, theo sát phía sau cô, ôm lấy, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tương lai e sẽ không cùng một người đàn ông xa lạ không thích cũng
không ghét kết hôn, cứ như vậy đến già, em sẽ cùng với một người đàn ông yêu em đến không có thuốc chữa, bị em làm cho thần hồn điên đảo, đời
nay trừ em ra sẽ không nhìn một người phụ nữ khác, cùng một người đàn
ông tuyệt thế tốt đẹp đến đầu bạc răng long, sau đó sinh nhiều con!
Anh biết, em không tin anh, anh cũng biết em đối với anh không có chờ
mong, thậm chí chỉ là thử nhìn một chút em với anh thành đôi ra sao.
Nhưng mà, Quả Quả, anh thật sự rất cảm kích, cảm ơn em đã tiếp nhận anh, em sẽ không biết anh có bao nhiêu vui vẻ, giây phút em hướng tới anh
hôn một cái kia, là thời khắc vui vẻ hạnh phúc nhất đời anh!”
(*) Bình thường mọi người đọc truyện đều
biết chua như dấm hay ăn dấm nghĩa là ghen. Nhưng nó có điển tích nên
mình mạn phép sưu tầm cho một số bạn không biết hiểu rõ hơn.
Dưới thời Hoàng Đế Đường Thái Tông có vị tể tướng tên là Phòng Huyền
Linh nổi tiếng sợ vợ. Mặc dù vợ của ông độc đoán và nóng nảy, nhưng cô
luôn chăm sóc chồng rất chu đáo mà không cần đến gia nhân.
Một ngày nọ, trong buổi tiệc với các quan nhất phẩm, vua cao hứng với
mọi người. Sau vài ly rượu tất cả đã ngà ngà say. Phòng Huyền Linh khoe
khoang với mọi người rằng ông chẳng sợ vợ. Vị hoàng đế cảm thấy hài lòng vì điều đó nên đã ban tặng hai người đẹp cho tể tướng làm thê thiếp.
Khi Phong tể tướng tỉnh rượu, ông lo sợ vợ sẽ giận dữ vì sự mất tự chủ
của bản thân.
Các quan lại trong triều đã cố gắng động viên an ủi ông và nhắc nhở rằng hai người phụ nữ đẹp đó là ơn trên của Hoàng Đế, vợ ông liệu dám đụng
vào không? Phòng Huyền Linh bình tĩnh thu xếp cẩn thận đưa hai người phụ nữ về nhà. Như dự đoán, vợ của ông vô cùng tức giận, la hét, mắng mỏ và buộc chồng phải đưa hai người đẹp trả lại.
Khi vua nghe tin, ông muốn gây áp lực với vợ tể tướng để trị tính nóng
nảy của bà ta. Ông triệu hồi hai vợ chồng tể tướng. Khi tất cả đến vấn
an, Hoàng Đế chỉ tay vào hai người đẹp và một bình rượu độc rồi nói với
vợ tể tướng: “Trẫm không cần phải nhắc lại tội kháng chỉ nữa. Ngươi chỉ
có hai lựa chọn: Một là đưa hai người phụ nữ này trở về, hai là uống
rượu độc tự vẫn. Như vậy ngươi sẽ không thể ghen tuông với ai nữa”
Quan tể tướng biết vợ của ông rất bốc đồng vì thế ông quỳ lạy cầu xin
Hoàng Đế. Đường Thái Tông giận dữ nói: “Đường đường là một tể tướng mà
dám không tuân lệnh Trẫm lại còn lẻo mép”. Phòng phu nhân quan sát hai
người đẹp và nhận ra mình sẽ không bao giờ cạnh tranh được với họ, một
khi họ về làm thiếp, cô sẽ không thể sống được ngày yên ổn. Bằng cách
này hay cách khác, cô cũng sẽ thất bại. Cô suy nghĩ một vài giây và
quyết định uống rượu độc.
Sau khi Phòng phu nhân cầm bình rượu và uống một mạch không do dự, quan
tể tướng ôm vợ và khóc nức nở. Tất cả quan lại đều cười ồ lên vì đó chỉ
là vở kịch. Từ chai rượu tưởng là có độc chỉ đựng toàn giấm. Đường Thái
Tông chứng kiến và thảng thốt: “Đến Trẫm còn phải sợ cô ấy, huống gì là
Phòng Huyền Linh”.
Vợ của Phòng tể tướng hài lòng và mỉm cười. Rượu độc chỉ là hình phạt
giả. Kể từ câu chuyện đó, trong tiếng Trung Quốc “uống giấm” là từ đồng
nghĩa với từ “ghen tuông”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT