Không khí tựa hồ ngưng đọng lại trong nháy mắt, Ngu Đường trầm mặc một lúc lâu: "... Bình thân."
Định Bắc tướng quân Lô Quốc Trung chính là người năm đó đuổi đánh giặc Hung Nô cùng với Ngu Đường, sau đó tự mình hộ tống hoàng đế bị thương nặng hồi cung. Lúc đó khi Tống Tiêu tự sát, vị này đã đứng ngay trước trụ bàn long.
Đại tướng quân hết sức hưng phấn đứng dậy, ngẩng đầu liền thấy Tống Tiêu bên cạnh Ngu Đường, lập tức trợn tròn mắt: "Hoàng hậu..."
Lúc trước gặp lại Tào công công, hai người đều rất khiếp sợ, vội vàng không kịp giao lưu, vì vậy mà hắn không biết hoàng hậu cũng ở đây. Năm đó hắn đứng cách hoàng hoàng hậu gần nhất, máu còn bắn lên trên mặt hắn, khiến hắn sống lại một đời cũng không buông xuống được khúc mắc.
Lô gia mấy đời trung lương, tuỳ tiện chọn một người đều có thể trở thành mãnh tướng, hai người bọn họ bên văn bên võ, ở trên triều đình đương nhiên cũng từng có tranh chấp. Năm đó khi hoàng thượng đòi thú nam hoàng hậu, vị tướng quân này cũng từng phản đối, nhưng sau đó dưới sự kiên trì của hoàng đế, hắn cũng không còn gì để nói, ngược lại bắt đầu nguyện trung thành đối với hoàng hậu.
Trung thần Lô Quốc Trung, là thật sự trung tâm, quân vương muốn cái gì hắn liền làm cái đó.
Đại tướng quân trố mắt nửa ngày, đôi mắt hổ dần dần ngập nước, 'Oà' một tiếng quỳ xuống trước mặt Ngu Đường, ôm chân hắn gào khóc: "Hoàng thượng! Tội thần đáng muôn chết, năm đó không ngăn hoàng hậu tự sát!"
Tống Tiêu giật giật khoé miệng: "Tướng quân không cần phải như vậy."
Tào công công ghét bỏ rút khăn tay từ trong túi, đưa cho Ngu Đường.
Ngu Đường cầm khăn tay vứt lên mặt Lô tướng quân: "Được rồi, đứng lên rồi nói."
Đại tướng quân khụt khịt mũi, quay người dập đầu với Tống Tiêu, đứng lên, cầm khăn xì mũi, sau đó nhìn nhìn hai bên, đưa trả lại cho Tào quản gia.
Tào quản gia ghét bỏ rút trong túi ra một bao ni lông, nhét vào.
Lúc này đại tướng quân mới ý thức được hành vi của mình không thích hợp, giật túi ni lông về nhét vào trong túi mình, lấy bộ đàm ra nói một câu: "Đem mấy cái ghế lại đây."
Rất nhanh, có hai người áo đen khiên ghế 'hồng hộc hồng hộc' chạy tới, thả ghế xuống, sau đó 'hồng hộc hồng hộc' chạy đi.
Nhắc tới chuyện năm đó, tất cả mọi người đều có chút thổn thức. Một đời minh quân bị chôn vùi trong tay lũ loạn thần tặc tử, nam hoàng hậu duy nhất trong lịch sử cũng đi theo, lưu lại mấy người bọn họ khóc không ra nước mắt. Cũng may hoàng thái đệ là do một tay đế hậu giáo dục, nhận được chân truyền từ hai người, mới mười lăm tuổi mà đã có thể chấn kinh được triều đình.
Đại tướng quân tiếp tục Nam chinh Bắc chiến, bảo vệ ranh giới, về già được ban cho tước vị, thụ phong Định Bắc Hầu.
"Như vậy, sau này phải gọi ngươi là Hầu gia rồi." Tống Tiêu trêu ghẹo hắn.
"Hoàng hậu nói đùa," Lô Quốc Trung lau mặt, "Hiện tại cao tổ nắm quyền, nhớ năm đó khi cao tổ còn sống, thần vẫn chỉ là một tên lính quèn."
Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, thật ra y chỉ đùa một câu, ai ngờ người này lại nghiêm túc phân tích như vậy. Ngẩng đầu nhìn lên Ngu Đường, Ngu Đường vứt cho y ánh mắt "Đừng so đo với kẻ ngốc".
"Trẫm cần vài người bảo tiêu, sắp tới Ám Nhất sẽ đi trại huấn luyện gia tộc học hỏi."
Không nói nhiều lời vô nghĩa, bọn họ lại không tiện đi quá lâu, Ngu Đường liền đi thẳng vào vấn đề chính.
"Hoàng thượng quá khách khí rồi, thần sẽ mang theo toàn bộ nhóm bảo tiêu nghe lời người sai bảo." Đại tướng quân dùng thần sắc nghiêm túc nói, khi cao tổ còn sống hắn chỉ là một tên lính quèn, trước khi hoàng thượng cầm quyền, hắn đã là người của Thất hoàng tử Ngu Cẩm Đường, sau khi Thất hoàng tử lên ngôi, hắn liền được phong làm Tiên phong Tướng quân, cùng hoàng thượng đánh đuổi giặc Hung Nô, một đường đánh tới vương đình. Trong lòng của Lô Quốc Trung, chủ nhân chân chính của hắn, chỉ có duy nhất một mình Ngu Cẩm Đường.
Ngu Đường xoa xoa thái dương: "Trẫm chỉ cần bốn người, trừ ngươi ra." Bây giờ hắn chưa phải gia chủ, trung đoàn trưởng bảo tiêu dẫn dắt toàn bộ bảo tiêu bỏ đi, hắn biết ăn nói làm sao với gia chủ.
Lúc này Đại tướng quân mới bừng tỉnh đại ngộ: "Thần hồ đồ rồi, hoàng thượng còn chưa nắm quyền, nếu để gia chủ biết người nắm giữ quân quyền, hậu quả khó mà lường trước được." Dứt lời, Lô Quốc Trung liền nhảy phắt lên, đi triệu tập nhóm đàn em của hắn đến cho hoàng thượng chọn lựa.
Bỏ lại ba người hai mặt nhìn nhau, xem tên Lô Quốc Trung này sử dụng thiết bị rất thành thạo, không giống như người mới xuyên qua, nhưng mà lời nói việc làm, sao vẫn cứ là cái đức hạnh đó kia chứ.
Một đám đàn ông cường tráng đứng thành một hàng, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, chờ Ngu Đường lựa chọn.
Trong này có người da đen lẫn người da trắng, nhưng người da đen chiếm đại đa số, chỉ có duy nhất Lô Quốc Trung là người da vàng. Nghe nói huấn luyện bảo tiêu được kiểm tra vô cùng khắc khe, so về thể năng, người da đen đương nhiên sẽ chiếm ưu thế. Có điều, so với Đại tướng quân công phu đầy mình mà nói thì những người đó chẳng đáng là gì.
Ngu Lãng trong lúc chờ xem trò vui, kéo Ngu Thái Hàm ra sân, hai người vừa chơi golf vừa chờ Ngu Đường, xa xa nhìn thấy Tào quản gia lái xe điện tới, đằng sau trống không, Ngu Lãng đè xuống khoé miệng muốn giương lên: "Haiz, Tiểu Đường đáng thương, chắc là bị tên đội trưởng đó khinh thường rồi, một người cũng không cho."
Ngu Thái Hàm vung ra một gậy, quay đầu nhìn sang, liền thấy xa xa trong rừng đột nhiên xuất hiện một chiếc xe điện, chở bốn tên đàn ông vạm vỡ, lái xe còn là trung đoàn trưởng Lô Quốc Trung vừa mới nhậm chức.
Ngu Lãng cả kinh há hốc mồm.
"Gia chủ!" Lô Quốc Trung nhảy xuống xe, khom người cúi chào Ngu Thái Hàm, bốn người còn lại theo sau, trầm mặc cúi đầu hành lễ.
"Đây là Tiểu Đường chọn?" Ngu Thái Hàm nhìn số lượng bảo tiêu, khẽ cau mày, ông hiểu rõ tính khí của Lô Quốc Trung, lần trước Ngu Lãng đi mượn người, vậy mà một người hắn cũng không cho, cuối cùng đành phải nhờ ông đứng ra lên tiếng hắn mới chịu nhân nhượng, Ngu Thái Hàm nghĩ hôm nay Ngu Đường cùng lắm chỉ lấy được một người. Nào ngờ thằng nhóc này một lúc dẫn liền bốn người, còn khiến Lô Quốc Trung tự mình lái xe đưa đến.
"Căn biệt thự gần trường xung quanh không có hàng xóm, buổi tối cần có người gác đêm." Ngu Đường mặt không đổi sắc giải thích.
Ngu Thái Hàm không nói gì nữa, giữ Ngu Đường và Tống Tiêu ở lại ăn cơm trưa, rồi mới thả hai người đi xem bóng. Bốn tên bảo tiêu thay thường phục, hộ tống hai người lên đường.
Chờ bọn Ngu Đường đi khỏi, Ngu Thái Hàm bưng chén trà lúc Tống Tiêu gần đi pha cho ông, chậm rãi nhấm nháp thưởng thức: "Tiểu Lãng, sau này kết bạn nên quen nhiều đứa trẻ ngoan như Tống Tiêu vậy, đừng có lêu lổng với mấy đưa công tử bột suốt ngày ăn chơi trác tán đó nữa."
"Ba, bọn họ không phải công tử bột, bọn con chỉ cùng chơi xe thể thao thôi mà." Ngu Lãng nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội.
"Đươc rồi, được rồi, đi làm chính sự đi." Ngu Thái Hàm cầm gậy giơ lên, gõ gõ chân đứa con út.
Ngu Lãng làm cái mặt quỷ, chạy đi mất dạng.
Ngu lão gia tử bật cười, hắn vẫn luôn là đứa con ông rất mực yêu chiều, đích xác là quả vui vẻ của ông, thế nhưng đối với đứa cháu trai này, tựa hồ là có chút địch ý: "Lão Tào à, ông nói xem, chuyện Tiểu Cửu nói Đường Đường lúc trước, là thật hay giả."
"Không phải chính ngài đã có đáp án rồi sao?" Tào quản gia mỉm cười, châm thêm trà cho gia chủ.
Ngu Thái Hàm thở dài: "Tiểu Cửu đối với đứa cháu này không được hữu hảo cho lắm."
"Tính khí Cửu thiếu gia chỉ là hơi trẻ con một chút." Tào quản gia khuyên một câu, lời này nhìn có vẻ như là đang nói tốt thay cho Ngu Lãng, đem hành vi của hắn quy về sự ghen tỵ của trẻ con, kỳ thực chính là ấn định tội danh cố tình gây xích mích nhằm ly gián lên người hắn. Trẻ con khi tranh giành tình cảm của người lớn sẽ làm ra những chuyện như vậy, cảm thấy ganh tỵ vì ba mình sủng ái cháu trai hơn hắn.
Quả nhiên, tay uống trà của Ngu Thái Hàm hơi khựng lại, không tiếng động thở dài.
Tào quản gia ưu nhã bưng ấm trà, chỉ cười không nói.
...
Bốn tên bảo tiêu làm việc rất có hiệu suất, vừa tới biệt thự Ngu Đường liền lấy ra một bộ thiết bị đầy đủ, đặt camera ở tất cả mọi ngóc ngách trong nhà, tự mình thu dọn một căn phòng trống làm phòng giám sát, còn xếp xong cả lịch trực đêm.
Độc Cô Ám nhìn những người này điều khiển vũ khí, thiết bị gây nhiễu, cảm thấy bản thân quá mức lạc hậu, bèn chủ động đến trước mặt Ngu Đường yêu cầu được đi trại huấn luyện.
Hắn muốn đi trại huấn luyện, đó là nơi Ngu gia huấn luyện bảo tiêu, nằm trên một hòn đảo nhỏ trên Thái Bình Dương, không đạt đủ tiêu chuẩn thì không được phép ra ngoài. Nghe nói người ưu tú nhất trong đó cũng phải mất hơn nửa năm. Là một ám vệ nhanh nhạy thức thời, hắn nhất định sẽ dùng được vũ khí và các thiết bị tân tiến nhất, trở thành thanh đao sắc bén nhất trong tay chủ nhân.
Quan sát mấy ngày, bốn tên bảo tiêu coi như đáng tin, Ngu Đường liền đồng ý thỉnh cầu của Độc Cô Ám.
Khí trời ngày càng trở lạnh, gần đến lễ giáng sinh, đường phố ngày càng náo nhiệt, đâu đâu cũng có cây thông Noel và quà giáng sinh.
Ngu Đường mua hai đôi tất giáng sinh, đưa cho Tống Tiêu một cái, bảo y treo lên đầu giường, sáng hôm sau sẽ có quà.
Tống Tiêu cong mắt cười, đem tất giáng sinh cất vào tủ đầu giường, chờ đêm giáng sinh sẽ treo lên: "Hoàng thượng hy vọng ông già Noel sẽ tặng ngươi cái gì?"
Ngu Đường nhìn thoáng qua y: "Trẫm sẽ tự viết nguyện vọng nhét vào đó."
Đêm trước lễ giáng sinh, nhà trường cử hành một bữa tiệc dạ hội long trọng.
Ở loại trường học như Harvard này, mọi người ai nấy đều chú trọng xã giao, vũ hội to nhỏ thế nào cũng có, lễ giáng sinh là một buổi tiệc đặc biệt quan trọng, học sinh toàn trường đều có thể tham gia, có điều phải nộp một trăm đô la phí vào cổng.
Quản gia chọn cho hai người hai bộ lễ phục bất đồng, Ngu Đường trầm ổn khí quyển, Tống Tiêu tao nhã thanh quý.
Vũ hội này do ba câu lạc bộ lớn trong trường đồng tổ chức, Emily rảnh rỗi liền đứng cùng các chị em tốt vui vẻ ăn bánh ngọt.
"Emily, cậu đừng ăn nữa, lát nữa căng rách lễ phục, xem có ai dám mời cậu khiêu vũ không." Bạn tốt Lilith che miệng cười cô nàng.
"Hứ, cho dù tôi không ăn, các thiếu gia Câu lạc bộ Hắc Tử(*) chưa chắc gì đã để ý đến tôi." Emily không hề bị lay động, tiếp tục nhét đồ ăn. Tuy rằng nói buổi tiệc do ba câu lạc bộ đồng hợp tác nhưng thực chất chỉ có Hắc Tử xuất tiền, Thanh Long hội xuất lực, Thiên Sức bọn họ thì phụ trách công việc vặt.
(*): Từ bây giờ tui sẽ để là CLB Hắc Tử luôn nha.
"Không phải câu lạc bộ các cậu còn có 'Quý công tử phương Đông' gì đó sao?" Lilith ngưỡng cổ tìm kiếm. Lần trước Tống Tiêu biểu diễn đàn cổ trên quãng trường được người ta ghi hình tung lên mạng xã hội, phong vận mê người như vậy, khuôn mặt anh tuấn, lập tức tạo nên một làn sóng không nhỏ trên mạng xã hội.
Âm thanh tao nhã khí khái vẫn còn chưa dứt, tuấn mỹ như tú trúc dưới ánh trăng, mặc dù người Mĩ khó nhận biết được khuôn mặt người phương Đông nhưng vẫn dễ dàng nhìn ra được vẻ đẹp của y. Bởi vì không biết tên, cho nên mọi người đều thống nhất cho y cái danh hiệu "Quý công tử phương Đông", Tống Tiêu cảm thấy hết sức xấu hổ, không chịu để người khác nhắc tới.
Xuất phát từ việc bảo vệ quyền riêng tư đối với các thành viên trong câu lạc bộ, Câu lạc bộ Thiên Sứ không hề tiết lộ các thông tin liên quan đến Tống Tiêu, nhưng người trong Harvard đều biết y là thành viên của Câu lạc bộ Thiên Sứ. Gần đây mỗi khi Câu lạc bộ Thiên Sứ biểu diễn sẽ có rất nhiều người đến xem, mục đích chính là muốn xem mặt cái vị "Quý công tử" kia, đáng tiếc sau sự kiện ngày hôm đó Tống Tiêu đã không còn tham gia hoạt động của câu lạc bộ nữa.
"Không phải ở đó sao?" Emily ngậm chiếc nĩa, hất cằm nhìn về phía cửa ra vào.
"Oa... Trời ạ!" Lilith đột nhiên ôm ngực, kinh ngạc kêu thành tiếng.
Không chỉ Lilith, cả hội trường cũng im lặng trong nháy mắt, chỉ vì hai người đang sóng vai đi đến thật sự là hết sức chói mắt.
Tống Tiêu và Ngu Đường cùng tiến vào hội trường, đưa thiếp mời, cô gái ở bàn tiếp đón tân khách đỏ mặt, cho bọn họ mỗi người một cái huy hiệu giáng sinh. Ngu Đường nhận lấy, cúi đầu cài lên cổ áo Tống Tiêu, sau đó đem huy hiệu của mình nhét vào tay y. Tống Tiêu liền tự giác cài lên dùm hoàng thượng.
"Người đó là ai? Sao lại đẹp trai như vậy!" Lilith chỉ vào Ngu Đường hỏi.
"Nghe nói là thành viên mới của Câu lạc bộ Hắc Tử, quan hệ rất tốt với 'Thiên sứ nhỏ' nhà chúng tôi." Emily vừa nhai bánh ngọt vừa giải thích.
Tống Tiêu anh tuấn, là quân tử như lan, hào quang nội liễm; còn Ngu Đường tuấn mỹ, nhưng là kiểu kiêu dương như lửa, khí thế thiên thành. Hai người đứng chung một chỗ, phong cách hoàn toàn khác nhau nhưng lại hoà hợp đến khó tin.
Tống Tiêu không biết người của Câu lạc bộ Hắc Tử nhất định phải tham gia vào vũ hội này, Ngu Đường muốn tới, y đành phải đi cùng. Ngu Đường dẫn Tống Tiêu tới khu tiệc đứng, lấy cho y không ít đồ ăn ngon, bảo y ngoan ngoãn ăn đồ ăn, sau đó chậm rãi đi đến nơi tụ tập của Câu lạc bộ Hắc Tử.
Các thành viên hầu như đều có mặt, ánh đèn trong sàn nhảy sáng lên, đội nhạc bắt đầu tấu nhạc biểu diễn, một số nam sinh nóng lòng từ lâu, bắt đầu ngỏ lời mời các cô gái mình thích ra sàn khiêu vũ.
"Carmela, cô không nhảy một điệu với Đường sao?" Blair ý đồ xấu xa lấy khuỷ tay chọc chọc Carmela.
Hôm nay Carmela mặc một bộ váy dạ hội đỏ rực dài chấm đất, bên trên điểm xuyến vô số hạt thuỷ tinh, phối hợp với vóc người bốc lửa của cô ta vô cùng chói mắt. Nhưng vì e ngại trước gia cảnh nhà cô ta mà không có nam sinh nào dám tiến lên mở lời.
Đang nói, Ngu Đường đi tới, cầm theo một chén rượu, nâng chén cùng mọi người.
Carmela nâng cốc
champagne, đứng cạnh Ngu Đường.
"Này, tiểu thư Carmela với cái cậu quý tộc phương Đông thần bí đó... trông có vẻ xứng đôi nhỉ." Lilith nói với Emily.
Emily gật đầu tán thành, kéo Lilith đi tìm Tống Tiêu: "Tiêu, giới thiệu với cậu, đây là bạn tốt của tôi, Lilith."
"Chào cậu." Tống Tiêu đang bưng chiếc dĩa trong tay, bèn mỉm cười gật đầu.
Lilith kích động không thôi: "A, cậu thật sự rất đẹp, chúng ta có thể nhảy một điệu không?"
Tống Tiêu lắc đầu, tỏ ý mình không biết khiêu vũ.
"Haiz, thật đáng tiếc," Lilith nhún vai một cái, rồi cùng Tống Tiêu tán gẫu qua chuyện khác, "Bạn tốt đó của cậu là bạn trai mới của tiểu thư Carmela sao?"
Tống Tiêu khẽ cau mày: "Không phải."
"Lẽ nào tin đồn đó là giả?" Lilith chỉ về phía Ngu Đường, nhỏ giọng nói bên tai Tống Tiêu, "Nhìn kìa, bọn họ mới xứng đôi làm sao."
Tống Tiêu thuận theo tay Lilith nhìn sang, liền thấy Carmela đang cười nói cùng Ngu Đường, Ngu Đường hơi nghiêng đầu lắng nghe.
...
"Chuyện Ngu gia tôi đã nghe nói, cậu có muốn cân nhắc chuyện đóng giả tình nhân với tôi hay không, như vậy mới có thể bảo vệ được tình nhân bé nhỏ của cậu." Carmela mỉm cười, thấp giọng nói bên tai Ngu Đường, lời nói ra lại ngầm có ý uy hiếp.
Nếu như trở thành tình nhân với Ngu Đường, cho dù là đóng kịch cũng rất có lợi đối với địa vị của Carmela ở trong gia tộc, hai bên đều có lợi.
Ngu Dường nghe Carmela nói chuyện, ánh mắt lại nhìn về phía Tống Tiêu, thấy y vui vẻ trò chuyện với một cô gái, tức thì xụ mặt xuống, vứt Carmela còn đang tiếp tục lải nhải sang một bên, nhanh chân đi về phía Tống Tiêu.
==========
Tiểu kịch trường:
Ông già Noel: "Cậu bé đáng yêu, con muốn có quà gì?"
Tiêu Tiêu: "Con muốn chiếc tiêu khôi phục lại hình dáng cũ."
Ông già Noel: "... Cho con chai keo này, tự mình dán đi."
Ngư Đường: "Ta muốn hoàng hậu trần như nhộng đứng trước mắt ta."
Ông già Noel: "... Cho ngươi sợi dây thừng, tự đi mà trói đi."
Đệ đệ: "Con muốn chị dâu ôm con giống khi còn bé."
Ông già Noel: "Cho con cây nhang, tự đốt cho mình một nén trước đi."
Đệ đệ: QAQ
[Heo: Xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ vừa qua, hôm bữa đi học về Heo bị té xe, bị căng cơ bả vai cánh tay nên không edit tiếp được ]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT