Phòng huấn luyện nằm trên tầng cao nhất, trong đó có rất nhiều gian. Tống Tiêu nhìn nam nữ trẻ tuổi bên trong, có người đang luyện vũ đạo, có người thì đang ca hát, có người đang học diễn xuất, ai nấy đều rất cố gắng.

"Sao hả? Có phải ngầu lắm không?" Từ khi Tống Tiêu mất trí nhớ, những thứ thường thức bình thường đều có thể lấy ra khoe khoang, Lý Vĩ Vĩ có một loại cảm giác thành tựu, cho nên rất thích lôi kéo Tống Tiêu đi học hỏi những thứ mới mẻ.

"Tiêu nhà quê" gật đầu: "Con hát diễn trò quả thật không dễ dàng chút nào." Bất luận là xưa hay nay, đều phải khổ luyện từ nhỏ, mỉm cười mua vui cho thiên hạ.

"Phụt---" Lý Vĩ Vĩ vừa hớp ngụm nước lập tức phun ra ngoài.

Quan sát một vòng, Tống Tiêu cảm thấy không có hứng thú, thế là dặn dò Lý Vĩ Vĩ chăm chỉ luyện tập, sớm ngày nổi tiếng, sau đó xuống lầu tìm Tống Tử Thành.

...

"Chiều nay con muốn đến nhà bạn làm bài tập." Tống Tiêu vờ như không nhìn thấy bộ dáng chật vật của Tống Tử Thành, sắc mặt nghiêm túc mà nói.

"Nhà ai?" Tống Tử Thành gật đầu, sáng nay lão gia tử cũng đã về quê, bây giờ nhà cửa trống không, để Tống Tiêu đến nhà bạn chơi cũng tốt, chỉ là tuỳ tiện hỏi tên đối phương.

"Là bạn ngồi cùng bàn với con," Tống Tiêu thành thật trả lời, sợ ba mình không nhớ rõ, còn bổ sung thêm một câu, "Chính là người cuối tuần hay đưa con về nhà."

Tống Tử Thành sáng mắt: "Ngu Đường?"

"Vâng." Tống Tiêu khẽ cau mày, mặc dù thừa biết thời đại bất đồng, thế nhưng mỗi khi nghe người khác gọi thẳng tên hoàng thượng vẫn vẫn cảm thấy là đại bất kính.

"Được được được, để ba kêu Tiểu Tư đưa con đi." Tống Tử Thành nói xong, ấn điện thoại nộ bộ, gọi Tư Đạt Thư.

"Không cần đâu, lát nữa cậu ấy đến đón con." Tống Tiêu ngăn Tống Tử Thành đang gọi xe lại, chuẩn bị ra ngoài, lại bị Tống Tử Thành ngăn lại, cẩn thận đưa cho Tống Tiêu một tấm thẻ vàng kim, "Lần đầu đến nhà người ta, nên mang theo ít lễ vật."

Ngu gia không phải gia đình bình thường, quy củ khẳng định rất nhiều, mang chút quà cáp đi mới phải phép, tiện thể lưu lại ấn tượng tốt cho người nhà họ Ngu.

Tống Tiêu nhìn tấm thẻ trong tay, y biết loại thẻ này bên trong có rất nhiều tiền, nhưng dù sao mình cũng chỉ là đến nhà Ngu Đường làm khách, không phải đi cầu hôn, mang nhiều "ngân lượng" như vậy làm gì?

Có điều đây là tiền tiêu vặt ba mình đưa cho, Tống Tiêu không tiện từ chối, đành cầm lấy, đi xuống trung tâm thương mại gần đó dạo một vòng.

Lúc sáng Lý Vĩ Vĩ có nói, nếu như là tặng bà bà (thái thái), tốt nhất nên tặng quần áo giữ ấm, nhưng Tống Tiêu đi hỏi nhân viên bán hàng biết được, quần áo giữ ấm thì ra là loại mặc bên trong "xiêm y", nhất thời cảm thấy không được thích hợp cho lắm. Nếu như là con gái, tặng thái hậu quần áo lót không sao, còn được khen khéo tay, nhưng Tống Tiêu là một thằng con trai rành rành ra đó, đi tặng áo lót cho thái hậu, nhất định sẽ bị lôi ra ngoài loạn côn đánh chết a.

Đề nghị của người khác không đang tin, chỉ có thể trong cậy vào bản thân mình.

Tống Tiêu còn chưa hiểu rõ những đồ vật hiện đại cho lắm, như những cái này nhìn thì giá cả không ít, chắc là hàng xa sỉ phẩm, nhưng mà không biết chất lượng ra sao. Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng Tống Tiêu lên tầng cao nhất, quyết định mua một bộ trà cụ.

Công nghệ trang trí hoa văn hiện đại, trong mắt Tống Tiêu lại bị xem là tằm thường, nhìn không thuận mắt. Cuối cùng chọn được một bộ trà cụ chất liệu bằng sứ trắng, trắng đến gần như trong suốt, kiểu dáng đơn giản, không có bất kỳ hoa văn trang trí nào.

Chờ lúc Ngu Đường đến đón, phát hiện Tống Tiêu đang đứng bên đường, ôm một cái hộp lớn che gần hết nửa khuôn mặt, chỉ lộ cặp mắt đen láy cùng một đầu tóc xù mềm mại, ngốc không tả xiết.

"Gì vậy?" Ngu Đường đỡ chiếc hộp từ tay Tống Tiêu, dắt y lên xe.

"Lễ vật ra mắt," Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, "Lần đầu tiên đến nhà ngươi, dù sao cũng phải mang theo ít quà."

Ngu Đường nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tống Tiêu, chậm rãi kề sát vào, hạ giọng nói, "Đường khẩn trương, ngươi cũng không phải là lần đầu gặp thái hậu."

"Ừm." Tống Tiêu đáp một tiếng, nhưng tay vẫn cứ đoan đoan chính chính mà đặt trên đầu gối.

Nhà Ngu Đường ở vùng ngoại thanh, thuộc loại phong thuỷ bảo địa, xuyên qua một dãy khu biệt thự, chạy thẳng dọc theo bìa rừng, cảnh tượng trước mắt dần dần thoáng đãng, nhà cửa hai bên cũng thưa thớt dần.

Bãi cỏ xanh biếc rộng lớn, bị hàng rào thiếc đen bao bọc, cổng lớn tinh xảo từ từ mở ra, cách đó không xa là một toà nhà trông chẳng khác gì lâu đài.

Tống Tiêu nhìn thảm cỏ rộng lớn trước mắt, hài lòng gật gật đầu, chỗ ở phải rộng lớn như vậy, có điều có hơi trống trãi, không có nhiều đình đài lầu các.

"Đây là gia trang à?" Tống Tiêu nhìn thảm cỏ bao phủ khắp nơi, hỏi Ngu Đường.

"Không phải," Ngu Đường kéo Tống Tiêu xuống xe, "Hiện tại không còn lưu hành kiến trúc đình viện như trước nữa, khoảng đất trống bên kia chính là sân gôn."

Độc Cô Ám xuống xe, tự giác mở cốp xe, lấy hộp trà cụ ra ôm.

"Anh!" Cô bé mặc váy công chúa màu hồng phấn, giống con sóc nhỏ nhào tới, ôm chân Ngu Đường, đằng sau còn có một con Husky tung ta tung tăng đuổi theo.

"Đây là muội muội của ta, Ngu Miêu." Ngu Đường kéo Tống Tiêu lại giới thiệu.

Tống Tiêu ngồi xổm xuống, đối diện với tiểu công chúa: "Xin chào, công chúa điện hạ."

Ngu Miêu lúc đầu vốn có đôi chút thẹn thùng, nửa người trốn sau đùi anh trai mình, tò mò nhìn anh trai trắng nõn xinh đẹp trước mắt, sau đó thấy Tống Tiêu ngồi xổm xuống nói chuyện với mình, còn gọi bé là "công chúa điện hạ", Ngu Miêu lập tức vui vẻ hẳn lên, buông tha bắp đùi của Ngu Đường, nhào tới lôi kéo tay Tống Tiêu: "Em nhớ giọng nói của anh, anh là 'Tẩu Tử'!(*)"

(*): Chị dâu.

Tống Tiêu khiếp sợ trợn tròn mắt, đời trước bọn họ chưa từng gặp nhau, Tống Tiêu qua lời kể của Ngu Đường mới biết được, cứ cho là Ngu Miêu cũng có trí nhớ kiếp trước đi chăng nữa, cũng không thể biết được mình chứ!

"Lần trước ở trong điện thoại." Ngu Miêu thấy vẻ mặt kinh ngạc của y, tươi cười giải thích. Tống Tiêu thở phào một hơi, nhỏ giọng hỏi Ngu Đường bên cạnh: "Ngoại trừ Độc Cô Ám ra, trong nhà còn có ai nhớ không?" Nếu có người là đồng hương, phải chuẩn bị sớm.

Ngu Đường lắc đầu: "Trước mắt chỉ có Độc Cô Ám." Về phần em trai con nằm trong nôi kia, còn chờ kiểm nghiệm, dù sao nó cũng chưa biết nói chuyện, không đáng kể.

Quản gia mặc tây trang màu đen, tao nhã lễ phép đi tới, ra hiệu bọn họ đi vào, phu nhân đang chờ trong phòng khách.

Tống Tiêu liếc nhìn vị quản gia xa lạ, không phải Tào công công.

"Trẫm cũng đang tìm hắn, không có hắn thực sự không quen." Ngu Đường biết Tống Tiêu đang suy nghĩ cái gì, nhỏ giọng giải thích, người quen đời trước Ngu Đường cũng gặp qua không ít, có điều dường như bọn họ đều đã uống canh Mạnh bà, không còn nhớ kiếp trước nữa.

"Vậy còn Trương Hiếu Nhân, hắn đang ở đâu?" Tống Tiêu cau mày, mặc dù đã tự tay giết chết hắn, nhưng vẫn khó tiêu được mối hận trong lòng. Không quan tâm sống chết của bách tính, không để ý gian sơn xã tắc, chỉ vì cái mà hắn tự cho là trung thành, liền không ngại cấu kết với địch phản quốc, sát hại đế vương, người như vậy thực sự không xứng đáng làm người.

"Anh 'Tẩu Tử', anh tìm Trương Hiếu Nhân sao?" Ngu Miêu kéo tay Tống Tiêu nghe hai người bọn họ nói chuyện, câu trước bé nghe không hiểu, thế nhưng bé biết Trương Hiếu Nhân nha, liền vui vẻ hào hứng tranh công.

"Hử?" Tống Tiêu cúi đầu nhìn tiểu công chúa, liền thấy tay nhỏ non mềm của cô bé giơ lên, chỉ vào con chó Husky màu lông đen trắng xen kẽ phía sau.

"Ở đó!"

"..." Tống Tiêu nhìn con chó to xác đang lẽ lưỡi trên thảm cỏ, bắt chước thỏ con nhảy tưng tưng, cuối cùng dời mắt sang nhìn Ngu Đườg. Ngu Đường điềm nhiên nói: "Ta cảm thấy hai người bọn họ lớn lên rất giống." Cho nên liền mặc định nó là Trương Hiếu Nhân.

Tống Tiêu run run khoé miệng, ngẫm lại vẻ mặt nghiêm túc muôn thuở của Trương Hiếu Nhân, lại nhìn nhìn mặt đầy lông xù - chó Husky, không biết nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play