Mộ Thần cũng híp mắt nhìn động tác của hai người kia. Đoàn làm phim lần
này thực sự rất có tâm, mời về cả một thầy giáo riêng chuyên dạy các lễ
nghi hoàng cung cho hai diễn viên, dạy từ tư thế đi, tư thế đứng, ngồi
cũng phải làm sao, ngoài ra còn có hành lễ, các từ ngữ giao tiếp, Mộ
Thần cũng tự cho mình tiếp thu nhanh, đã học xong cả rồi, nhưng giờ đây, đứng trước hai người kia liền đem ra so sánh, quả thấy mình thực kém
cỏi.
Tống Tiêu từng bước đi qua cầu vòm, từng bước chân đều rất
có quy luật, động tác vung tay vừa thong thả, vừa tao nhã, cùng Ngu
Đường hành lễ vô cùng đẹp mắt, thậm chí so với lão thầy giáo kia còn làm tốt hơn.
“Nghe nói, bọn họ đều là con trong gia đình hào môn thế gia lâu đời, từ nhỏ đã phải học lễ nghi các kiểu.” Đạo diễn thấy vậy,
không nhịn được mà nói.
Kiều Tô gật gật, thì ra là vậy.
Mộ Thần liếc xéo lão đạo diễn thuận miệng nói bừa kia một cái, hào môn thế gia lâu đời, kể ra thì cậu cũng biết được vài người, nhưng để mà còn
học đủ thứ cổ hủ kia thì chưa gặp ai bao giờ. Nhưng lại còn muốn để cho
người kia chút mặt mũi, thế nên chỉ đến gần tai Kiều Tô nhỏ giọng nói:
“Đừng nghe Tôn đạo diễn nói bậy bạ, chỉ có Ngu gia mới là trường hợp đặc biệt thôi!”
Kiều Tô mới về chưa lâu, hiểu biết còn chư nhiều,
con người lại vô cùng thật thà, nếu cứ nói vậy mà để cho cậu ta tin,
chắc chắn mai này có gặp phải nhà hào môn thế gia lâu đời nào đó, sợ
rằng sẽ đem đủ loại lễ nghi cổ hủ học được này ra mà đáp lễ chứ chẳng
chơi.
Tôn đạo diễn đang nhìn hai người bên kia cầm tay nhau say
đắm, lại nhìn qua hai người bên cạnh mình đang ghé tai to nhỏ đủ kiểu,
liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Chụp ảnh cho co cảnh mặc
áo ngày đại hôn này là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp của đoàn làm phim,
phụ trách hắn chính là nhiếp ảnh gia nghiệp dư Độc Cô Ám, điều này chỉ
là chắc chắn cho tên kia không ỉm riêng cho mình bức ảnh nào của cặp đôi đế hậu này thôi.
“A. Trời ơi!!! Thật đẹp!”
“Đúng, đúng, chính là như vậy.”
“Tuyệt vời, thêm một tấm nữa, quá đẹp, hai người xát vào nhau thêm tí nữa.”
Nhiếp ảnh gia hoàn toàn quên đi mình đang chụp ảnh cưới cho hai nam nhân, chỉ cảm thấy tất cả hình mình chụp được đều vô cùng hoàn mỹ, tiếng ‘tách,
tách’ từ máy ảnh vẫn không ngừng vang lên.
Chụp ảnh xong xuôi,
Độc Cô Ám ngay tại đó giám sát nhiếp ảnh gia thu dọn đồ, tự mình cop
toàn bộ ảnh chụp được vào máy tính rồi mới cho dời đi.
“Cho tôi
một bức thôi cũng được, tôi thề có trời, sẽ không đem bức ảnh nào phát
tán ra ngoài.” Nhiếp ảnh gia năn nỉ ỉ ôi mãi, mắt cững dưng dưng lệ
quang, nhìn đám tác phẩm tâm đắc của mình sắp bị người ta mang đi, nhất
thời, hô hấp không thông.
Độc Cô Ám liếc xéo tên kia một cái, mặt không đổi sắc, tàn nhẫn mà ôm cái máy tính quay lưng dời đi.
Do được nguồn tài trợ kinh phí khổng lồ từ tư bản Đại Ngư, phần chế tác
hậu kỳ cho Cảnh Hoàng Thịnh Thế được tiến hành vô cùng thuận lợi, tuyển
chọn ca khúc chủ đề cho phim cũng là một tay Tống Tiêu lựa chọn, tất cả
mọi người không ai có bất cứ dị nghị gì. Chỉ còn mỗi vấn đề chọn kênh
phát sóng.
“Phim về đề tài lịch sử, đương nhiên là muốn chiếu
trên kênh hàng đầu của đài truyền hình quốc gia.”, đây chính là ý kiến
của trưởng phòng kế hoạch của giải trí Tinh Hải đề xuất lúc trước. Nhưng trong lòng mọi người ai cũng đều biết, bộ sử này trước nay đều không
được cho phép chuyển thể thành phim truyền hình, chính bởi có nhân vật
nam hoàng hậu, cho nên không được thích hợp lắm về vấn đề tư tưởng.
Hiện tại cho phép thì cũng cho phép rồi, làm cũng đã làm xong xuôi nhưng với cái đầu óc cổ hủ của mấy người trên truyền hình quốc gia, thật khó có
thể xử lý.
“Đài truyền hình địa phương cũng tốt, hiện tại vài
công ty giải trí cũng làm phim rồi phát trên đây, tỉ lệ xem cũng vẫn rất cao.” Trưởng phòng thị trường xem xét tình hình liền đề ra ý tưởng
chiếu phim tại đài địa phương.
Trở lại văn phòng trụ sở công ty,
chuyện này vẫn còn đang làm cho Tống Tiêu phải suy nghĩ. Cậu vẫn hy vọng bộ phim này sẽ vẫn được chiếu trên đài trung ương, đây vốn là lịch sử
chân chính, cũng nên được tôn trọng chút đi.
“Khanh còn nhớ, lúc
mới vào cung, trẫm đã từng nói với khanh cái gì không?” Ngu Đường nắm
cằm Tống Tiêu, gạt đi ý nghĩ quẩn quanh trong đầu hoàng hậu nhà mình.
“Ân?” Tống Tiêu hơi sửng sốt một chút, nhìn trời nghĩ nghĩ… “Sau này, triều phục mội ngày của khanh đều là trẫm sẽ mặc cho.”
Khóe miệng Ngu Đường giật giật: “Không phỉa câu này.”
Tống Tiêu nghiêm túc mà hồi tưởng lại: “Bổng lộc của ngươi đến cuối năm sẽ được cấp một thể.”
Ngu Đường thở dài: “Khi nào gặp khó khăn gì, nhớ đến tìm trẫm.”
Trong hoàng cung này, bất kể việc gì gây khó xử, từ việc lớn như bị người
tiền triều gây khó dễ, đến việc nhỏ là…, chỉ cần khanh cảm thấy việc nào khó, hãy nhớ đến tìm trẫm. Đây là lời nói của Cảnh Nguyên đế nói với
hoàng hậu của mình trong đêm tân hôn.
Chẳng bao lâu sau, tin về
kênh công chiếu Cảnh Hoàng Thịnh Thế đã được công bố, chẳng hiểu Ngu
Đường đã làm thế nào nhưng thực sự… phim đã được chiếu trên đài quốc
gia.Mặc một bộ y phục sắc đen đang ngồi trên ghế rồng chính là người
trong vai hoàng thượng – Mộ Thần. Hoàng thượng đang đem tấu chương mà
ném trước mặt các bá quan trong triều: “Hòa hảo kết giao! Ai còn dám đề
cập đến vấn đề hòa hảo kết giao với nước láng giềng kia, thì hãy đem con gái nhà mình mà dâng lên.”
Cảnh phim lại lần nữa chuyển qua, lần này là cảnh đế vương mặc chiến bào, đích thân xông ra chiến trận. Một
lời độc thoại là thanh âm du dương của bậc đế vương: “An Viễn, chờ ca
ca.”
Một chú nhóc đang mặc áo vàng có viền đỏ của thái tử đang
ngẩng đầu nhìn Kiều Tô một thân đang mặc trường bào màu xanh, thanh âm
còn chút ngọng ngọng, đáng yêu hỏi: “Đệ cũng muốn làm hoàng đế giống ca
ca.”
Cảnh một lần nữa chuyển, lần này Kiều Tô khoác trên người áo phượng, từng bước bước lên bậc ngọc, ánh mắt thâm tình cùng bậc đế
vương kia nhìn nhau.
Rồi sau cùng tất cả các cảnh đều hóa thành
cát vàng, chỉ còn nổi lại bốn chữ to, cứng cáp như Thái Sơn: “Cảnh Hoàng Thịnh Thế.” trên màn hình, phía duwois là dòng chữ nhỏ ghi roc thời
gian chiếu của phim.
Trailer cho phim đã kết thúc nửa ngày, lúc
này khán giả mới hồi phục lại tinh thần. Thật sự là vô cùng phấn khích!
Những người cao tuổi cũng vô cùng vui mừng, sống đến bây giờ, cuối cùng
cũng thấy bộ sử về một triều đại huy hoàng nhất trong lịch sử được
chuyển thể thành phim. Còn giới trẻ, thì còn đang sôi nổi trên mạng đi
tìm bản full của trailer quảng cáo cho phim.
Bên đoàn làm phim
hãy còn chưa công bố bản đầy đủ, bản chiếu trên truyền hình đã bị cắt
nhiều rồi, vẫn còn chưa báo ngày công bố bản hoàn chỉnh.
【aaaaa... thật sự có nam hoàng hậu trong phim kìa, lại còn đẹp thế kia cơ chứ!!!】
【Á...có cả Mộ ảnh đế cùng Kiều Tô kìa.】
【Kiều Tô của ta đẹp quá kìa, nhìn trên ảnh thôi đã bắt đầu chảy nước miếng rồi.】
Có người đem đoạn trailer kia xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, đem từng chi tiết nhỏ mà xem kỹ càng rồi đưa ra đủ loại nhận xét.
Có người nói, cảnh vật bài trí trong phim đúng là được sắp xếp vô cùng tỉ
mỉ, có người lại phát hiện hoa văn trên miếng ngọc bội nhỏ của hoàng
thái đệ đúng là vô cùng giống miếng ngọc bội cho thái tử mà trong sách
có vẽ lại, không sai một li, có người còn tính tỉ mỉ thời gian xuất hiện trên màn ảnh của Kiều Tô, chỉ có một phút ngắn ngủi của đoạn quảng cáo
mà Kiều Tô đã xuất hiện đến mười ba giây, điều này chứng tỏ, vai diễn
nam hoàng hậu sẽ không bị giản lược đi.
Ba ngày sau, cuối cùng
bản trailer đầy đủ của phim cũng được phát hành, mọi người giờ đây đều
rơi vào trang thái vô cùng mông lung và ‘sung sướng’, có lé chưa có bộ
phim truyền hình nào mà mọi người lại chờ mong đến thế.
Bởi lẽ
trước đây, vô số những bộ phim truyền hình vớ vẩn đã tra tấn thị giác
lắm rồi, khán giả giờ đây đặc biệt chờ mong sẽ có một tác phẩm thật hay
để rửa mắt.
Tối đầu tiên chiếu phim, Ngu Đường rời lịch gặp đối
tác, Tống Tiêu cũng cho hoãn các buổi họp, hai người cùng về nhà sớm,
mua bia cùng gà chiên, cùng nhau ngồi trên sô pha xem phim.
“Tự
mình ngồi xem lại câu chuyện của mình, người có thấy có chút gì đó kỳ
quái không?” Tống Tiêu cắn một miếng gà rán, quay qua hỏi Ngu Đường.
Ngu Đường chậm rãi nuốt xuống một ngụm bia, nhìn qua miếng gà rán trong tay Tống Tiêu đã bị cắn một miếng to, miệng người kia thì đang nhai rôm
rốp, không nói lời nào.
Trong ti vi vang lên một đoạn nhạc long
trọng, đó là một khúc nhạc thời xưa, rồi sau đó là một tiếng kèn trầm
lắng vang lên, tiếng trống ngày một dồn dập, cuối cùng, một giọng giọng
nam nhân dõng dạc vang lên:
Cuồn cuộn cát vàng, mờ mịt tuyết trắng, vẽ nên một bức tranh chiến trận.
Lồng lộng núi cao, mênh mông trời xanh, viết nên một cuốn sách giang sơn thịnh thế...
Tiểu kịch trường:
Tiêu Tiêu: Bộ phim này làm cũng không tồi đi.
Ngư Đường: Vẫn còn thiếu một chút.
Tiêu Tiêu: Thiếu gì vậy?
Ngư Đường: Cảnh đêm động phòng ý ý.
Tiêu Tiêu:....ăn cua đồng rán tự an ủi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT