Người phụ nữ kia rõ là quen thói vô lý, bị Thẩm Trạch Nhiên oán một trận, lại còn muốn nổi giận, ngược lại là đứa bé mũm mĩn mắng Lạc Linh lúc trước thấy thật xấu hổ.
Trẻ con tuy rằng có thể không hiểu những đạo lý gì quá lớn, nhưng chúng cũng biết hai chữ mất mặt viết như thế nào, đặc biệt là khi có một người khác để so sánh.
Bé mập mặt đỏ bừng hướng về phía Lạc Linh lớn tiếng hô một câu “Xin lỗi” liền từ văn phòng chạy ra ngoài, người phụ nữ nhất thời không để ý tới bọn họ, vội vã đuổi theo đứa nhỏ.
Ít đi nữ nhân ở đó cãi lộn, mọi người khách khách khí khí đem sự tình nói rõ ràng, song phương đều lùi một bước, cũng không còn là vấn đề lớn.
Nhưng cô bé cũng không tiếp tục ở lại trường, Lạc Cảnh Xuyên thay bé xin nghỉ, công ty bên kia còn có việc, hắn chỉ có thể nhận lời mời mọc nhiệt tình, thành khẩn của Thẩm Trạch Nhiên mà mang Lạc Linh theo tới.
Lúc về, Lạc Cảnh Xuyên ngồi xuống chỗ ghế, việc của Lạc Linh tốn thời gian ngoài ý muốn, sáng nay còn có văn kiện chưa xử lý xong, không chút nào nghĩ lại ở trên đường lãng phí thời gian.
Nhắc tới cũng kỳ quái, Thẩm Trạch Nhiên cùng Lạc Linh tựa hồ đặc biệt hợp ý, một lớn một nhỏ ngồi ở ghế phụ đùa giỡn tới không biết trời trăng mây gió.
Thẩm Trạch Nhiên hắng giọng một cái, một tiếng nói già nua ở trong xe vang lên: “Này nhá, búp bê nơi nào, thật là xinh đẹp.”
Cô bé lắc lắc đầu: “Muốn giọng mama cơ.”
“Linh Linh gần đây có ngoan hay không, có kén ăn hay không?” Thẩm Trạch Nhiên lập tức đổi thành giọng nữ vừa rồi, vui cười hớn hở mà tiếp tục cùng bé con chơi đùa.
“Linh Linh thật ngoan, cả ớt xanh cũng ăn hết.” Cô bé ngẩn đầu nghiêm túc trả lời.
Dáng vẻ nho nhỏ đáng thương kia trong nháy mắt chọt trúng tim Thẩm Trạch Nhiên, liền ôm lấy rồi hôn một cái lên mặt Lạc Linh: “Linh Linh giỏi quá!”
Hai người náo loạn một hồi, Lạc Linh liền vùi cái đầu nhỏ trong lồng ngực Thẩm Trạch Nhiên, ngủ ngon lành.
Lạc Cảnh Xuyên không nhịn được liếc mắt một cái, hỏi: “Ngươi biết giả âm? Tại sao muốn học…” cái hoàn toàn không liên quan gì tới công việc?
Sau đó hắn liền thấy cái tên lúc bình thường luôn giả vờ đứng đắn giờ thì lộ ra biểu tình đắc ý, may là không có đuôi, bằng không chắc đến đuôi cũng nhếch lên trời rồi.
“Đây là thiên phú, ngươi muốn ước cũng không có đâu ~” đắc ý tới đuôi cũng run lên kìa.
Lạc Cảnh Xuyên nhận ra Thẩm Trạch Nhiên nói câu này thì âm thanh cùng với bình thường cũng hơi khác, hình như là càng trong trẻo càng hoạt bát càng… Ừm, ngốc chút.
Thẩm Trạch Nhiên có thể giả âm, nói đó là thiên phú cũng không sai, cha hắn trước đây thuận miệng nói một câu, đại khái là nói hắn nói chuyện nghe cứ cà lơ phất phơ, không có chút nào đáng tin cậy. Cho nên khi hắn cố gắng tăng cấp cày thiết lập tính cách bá đạo tổng tài, hắn đương nhiên cũng không bỏ qua thanh âm của mình.
Vì vậy Thẩm Trạch Nhiên chạy lên internet lục soát giáo trình, còn đặc biệt tìm một sư phụ. Âm vực của hắn đặc biệt rộng, luyện một thời gian ngắn thì xem như có chút thu hoạch, còn giọng nữ cùng giọng lão niên, thuần túy là sở thích quái lạ của hắn.
“Không biết Thẩm tổng còn có kỹ năng nào khác không?” Lạc Cảnh Xuyên thuận miệng hỏi một câu.
“Ta sẽ có nhiều hơn thế ~ chỉ có các ngươi không nghĩ tới, không có cái ta không thể làm ~~~” hiện tại không chỉ có đuôi nhếch lên, quả thực muốn bay luôn lên trời rồi.
Thời điểm trở lại công ty, Thẩm Trạch Nhiên lập tức bày ra tư thế tổng tài, Lạc Cảnh Xuyên ôm Lạc Linh theo ở phía sau yên lặng lườm một cái.
Thẩm tổng, diễn kỹ của ngài còn cần tăng mạnh a, coi như tôi là không biết trước, thiết lập của ngài vỡ không khỏi quá nhanh đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Buổi tối vẫn còn nữa, đoán xem Thẩm tổng lại đốt sáng lên cái gì (kỳ quái) kỹ năng?
Gợi ý, cùng nữ nhân có liên quan (. ^▽^)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT