*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngạc Tuyết

Tới tận buổi tối tan tầm lúc thu dọn đồ đạc, Lạc Cảnh Xuyên thấy được hộp cơm mới nhớ tới chuyện hồi sáng này.

Tuy nói hắn đoán không ra Thẩm Trạch Nhiên tại phát bệnh thần kinh gì, thế nhưng đối phương hiển nhiên không có ác ý, chung quy cần nói tiếng cảm ơn, bằng không quá không lễ phép.

Đáng tiếc Thẩm Trạch Nhiên ngày hôm nay tựa hồ không quá thoải mái, không tới ba giờ chiều liền đi về.

Lạc Cảnh Xuyên đem hộp cơm xách tới trước mặt, như là đang suy nghĩ cái gì, chần chờ một chút, dùng di động phát ra cái tin nhắn ngắn, nhận được tin hồi âm mới ra cửa phòng làm việc, lái xe đến thẳng trường học.

Đón Lạc Linh xong, hắn tạm chưa về nhà, mà lái xe hướng công ty, thời điểm đi ngang qua cửa hàng đồ ngọt, Lạc Cảnh Xuyên dừng xe ở bên đường.

“Ba ba, chúng ta muốn đi đâu?” Tiểu cô nương nhìn một chút cảnh sắc xa lạ ngoài cửa sổ hỏi.

“Ba ba đi mua ít đồ, chúng ta đến nhà Thẩm thúc thúc một chuyến.” Lạc Cảnh Xuyên cởi đai an toàn đi xuống xe.

Lạc Linh víu cửa sổ xe, đôi mắt tròn vo bỗng nhiên sáng lên: “Thẩm thúc thúc? Là muốn thấy ma ma sao?”

“……” Lạc Cảnh Xuyên sờ sờ đầu con gái, ma ma cái gì, Thẩm Trạch Nhiên cũng không tính toán, thì liền để tiểu cô nương cao hứng đi. Hắn dặn dò một chút: “Đem cửa sổ đóng kỹ, ba ba một hồi sẽ trở lại.”

Lạc Cảnh Xuyên mua hộp bánh ga tô nhân hoa quả, lúc đi ra thì thấy được cửa hàng tiện lợi bên cạnh, do dự một chút vẫn là đi vào.

Thẩm Trạch Nhiên nằm úp sấp trong ổ chăn, nhìn chằm chằm ABO tiểu thuyết trên ipad mà một mặt ai oán, tủi thân chắp vá chính mình vỡ thành vụn thủy tinh tiểu Tâm Tâm.

Anh anh anh, ta không muốn ngược đâu, ta muốn đi ngốc bạch ngọt trường quay phim, ta nguyện ý dùng số đào hoa cả đời đổi ngốc bạch ngọt trường quay phim QAQ

“Dinh dong —— “

“Ai vậy?” Thẩm Trạch Nhiên bất đắc dĩ từ trên giường leo xuống, trong thanh âm còn mang theo vài phần khóc nức nở.

Căn hộ này là Thẩm Trạch Nhiên vì đi làm thuận tiện mà cố ý mua ở gần công ty, người biết cũng không nhiều, phần lớn là người quen của cha hắn.

Cũng chính là giống như lúc hắn đi học, đem thư tình của em gái xem là thư thách đấu, học TeddyBoy* mang theo ống tuýp đi đến điểm hẹn, đem muội tử doạ khóc, đám học sinh biết chuyện muốn giả X đều không dám đến.

Cho nên Thẩm Trạch Nhiên mặc áo ngủ in hình bọt biển bảo bảo, kéo lê dép, một đầu loạn như tổ quạ cùng đôi mắt thỏ đỏ hồng hồng không hề ra dáng tổng tài, mở cửa ra.

Lạc Cảnh Xuyên: “…”

Lạc Linh: “…”

Thẩm Trạch Nhiên: “…”

Cửa phòng “Ầm” một tiếng bị đóng lại.

Ở bên ngoài, một tay mang đồ ngọt một tay ôm hài tử, Lạc Cảnh Xuyên bỗng nhiên phát ra một tiếng “Phốc” nho nhỏ, nếu không phải Lạc Linh tới gần đại khái cũng đã bỏ lỡ tiếng cười khẽ này.

Thẩm Trạch Nhiên trốn ở sau cửa, một mặt tuyệt vọng vò đầu: “Tại sao là hắn? Không thể không thể, này nhất định là nằm mơ! Nhất định là nằm mơ! Nhất định là nằm mơ!”

“Leng keng ——” chuông cửa lại vang lên.

Thẩm Trạch Nhiên dùng hết tốc độ xông về phòng ngủ, cấp tốc thay đổi quần áo, rồi lao nhanh đến phòng vệ sinh rửa mặt, vuốt gel, trước sau không tới 3 phút, hắn một lần nữa đứng ở cửa, đem cửa mở ra.

“Lạc thư ký? Sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì sao?” Thẩm Trạch Nhiên cười đến hào hoa phong nhã, phảng phất như vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lạc Cảnh Xuyên cũng không có ý vạch trần hắn, phối hợp nâng nâng đồ vật trong tay, khách khí nói: “Quấy rầy rồi Thẩm tổng, có thể vào không?”

Thẩm Trạch Nhiên tránh ra, làm tư thế: “Mời vào.”

Lạc Linh một mặt mờ mịt nhìn một chút ba ba mình, lại nhìn một chút Thẩm thúc thúc, nghiêng đầu, có phải là có chỗ nào là lạ?

Chú thích

TeddyBoy ( một bộ truyện tranh khá bạo lực) đã được dịch tiếng Việt với tên TeddyBoy hoặc Người trong giang hồ ( hãy nhìn ảnh bên dưới và tưởng tượng anh lúc đó)

Khuyến mãi cái áo ngủ in hình bọt biển bảo bảo (〃▽〃)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play