Vài ngày sau, Lăng Phàm liền nộp đơn từ chức. Vì tránh chạm mặt cùng Gia Minh Diệc, đơn từ chức là do cậu nhờ đồng nghiệp đưa lên. Mà thời điểm khi cậu đang bận thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi thành phố này,tại một thành phố xa xôi khác, người nào đó đang lẳng lặng nhìn một phần tư liệu. Gia Minh Diệc cau mày, tỉ mỉ nhìn mỗi một hàng chữ mà thôi miên sư viết lại. Giữa những hàng chữ đều thẩm thấu hồi ức của Lăng Phàm, ghi lại những việc mà chính hắn không biết. Gia Minh Diệc tại gia đình giàu có lớn lên, sinh họat nghèo khổ, bị thầy giáo làm khó dễ, bị bạn bè tính kế đối với hắn đều là những việc ở thế giới hoàn toàn xa lạ khác, hắn đều là dùng tầm mắt cảm nhận của bản thân mà đối đãi với mọi người. Nhưng mà tất cả những việc đó lại đều phát sinh trên người Lăng Phàm.
“ Hiện tại đuổi theo vẫn còn kịp nha.” Yêu Nhất ở một bên đứng nhìn sau đó nói.
“Không cần, người nói chia tay là tôi, mau như thế đổi ý chẳng phải là quá mất mặt.” Gia Minh Diệc cười tự giễu.
“ Cho nên, liền trốn tránh như thế sao?”
“Không phải trốn tránh, tôi muốn suy nghĩ cẩn thận rõ ràng lại một chút. Tôi nghĩ… tôi cần tự hỏi lại bản thân, làm như thế nào để lấy thân phận một người bình thường, bình đẳng đi tiếp cận em ấy, không hề cao cao tại thượng, kiêu ngạo để tránh thương tổn em ấy.”
“Mặt trời mọc ở hướng Tây? Vương tử điện hạ đột nhiên muốn làm dân thường?” Yêu Nhất kinh ngạc nói.
“Muốn ăn đòn?” Gia Minh Diệc trừng mắt nhìn hắn một cái, “ Được rồi hiện tại có thể nói cho tôi biết tại sao đột nhiên mang cái này tới cho tôi xem? Là ăn nhầm thuốc nổ?”
“Tôi muốn gì đó, hẳn cậu phải biết rõ.” Yêu Nhất quỷ bí cười.
Trong nháy mắt Gia Minh Diệc cảm thấy đau đầu. Sasha. Trừ cái tên đó ra hắn không nghĩ có chuyện gì khác. Lại bại bởi tên này. Thế nhưng lúc này đây Gia Minh Diệc quyết định không ngăn trở hắn nữa. Hắn đối với Sasha hết lòng giúp đỡ, chuyện tình cảm của bản thân lại có vấn đề, cuối cùng vẫn là muốn giải quyết việc của mình trước. Lại nói, để nhóc điêu ngoa dưới tay Yêu Nhất ăn chút đau khổ cũng không có gì là không tốt.
“Đến cùng là tại sao cậu lại nhìn trúng tên nhóc kia? Cậu ta có điểm nào thu hút đặc biệt sao?” Lúc này Yêu Nhất đột nhiên hỏi.
“A, tôi cũng không biết.” Gia Minh Diệc tự giễu cười cười, “ Thế nhưng, đến tột cùng là ai mới có thể cùng ta đi hết một đời? Vấn đề này tôi đã tự hỏi rất lâu, cuối cùng xuất hiện ở trong đầu vẫn là hình bóng người kia.”
Đây là hắn kiên định chọn lựa, hắn cuối cùng cũng biết. Chung quy trong mỗi chúng ta đều sẽ có một người như vậy, khiến chúng ta vứt bỏ tất cả nguyện ý chạy theo truy đuổi.
Hắn sớm đã không còn trẻ tuổi, không bao giờ đem vài chuyện tình cảm chua xót viết lên trang sổ nhật ký, cũng không cười nhạt khi thấy người qua đường thân thiết với nhau. Nhưng, kỳ thật hắn cũng có hi vọng có người làm bạn bên cạnh mình, khiến hắn đột nhiên nôn nóng cùng cảm thấy tịch mịch. Hắn biết, lúc trước có thể cùng Lăng Phàm bên nhau là do duyên phận.
Nhưng mà, lúc này Lăng Phàm đã mang theo hành lý, trên đường rời đi thành phố này. Cậu cũng nghĩ qua muốn đi cáo biệt Gia Minh Diệc, thế nhưng chung quy cậu vẫn không làm được. Nếu thật sự đi tầm mắt của người kia sẽ dừng lại trên người cậu sao? Nhìn thấy cậu thì sẽ như thế nào? Đuổi cậu đi? Mắng cậu? Cười nhạo cậu? Lăng Phàm vô cùng sợ hãi. Mà quan trọng nhất là cậu đối với người ta cũng chỉ là một người xa lạ, thật sự cậu không đủ dũng khí trở thành người xa lạ trong thế giới của người kia sao?
Cậu nhớ lại chính mình lúc còn nhỏ. Khi đó cậu vô tri lại si ngốc, lời nói ghét bỏ cậu cũng không cảm giác được, nói nhầm cái gì cậu cũng không phát hiện. Cậu không biết kết bạn cần nhiều tâm tư như vậy, cậu cũng không biết bất cứ nơi nào cũng cần cẩn thận tâm tư nói chuyện như vậy. Lần đầu tiên bị bạn bè bỏ rơi cậu sở đến rợn tóc gáy, tựa như đứng ngồi không yên, thật lâu sau vẫn không thể bình ổn. Loại cảm giác này giống như chế tài bình thường bị tòa án áp chế tuyệt vọng đến phát run… Tuy sai lầm không quan trọng lắm, nhưng do vậy mà tới bây giờ cậu vẫn sợ hãi không dám tái phạm…
Mới trước đây cậu thực sự an phận, hiện tại cậu cứ thực hiên đúng bổn phận như cũ là được. Nguyện vọng duy nhất chính là mong người xung quanh đối đãi nhiệt tình với bản thân một chút, nhưng mà tất cả cố gắng đều là một hồi mơ mộng, cậu chỉ có thể một thân lẻ bóng cô độc liếm lau miệng vết thương đau đớn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng, khiến nó chậm rãi khỏi. Sau khi cùng Gia Minh Diệc kết giao cũng là như vậy. Người kia vừa nhắm mắt mỉm cười, thoạt nhìn đều là ấm áp cỡ nào, tuyệt vời cỡ nào, ngọt ngào ấm áp, khiến tim cậu nhảy nhót.Sự xuất hiện của Gia Minh Diệc khiến Lăng Phàm cảm nhận được cảm giác được người yêu thương, quan tâm là như thế nào. Thì ra thế giới của người trưởng thành không chỉ toàn màu xám, không chỉ là hàn huyên cho có lệ, chỉ là nông cạn, cậu vẫn chỉ có thể là khách qua đường…..
Đáng tiếc không thể tiếp tục.Bọn họ không phải người cùng một thế giới, cậu không còn lựa chọn nào khác. Cũng không hẳn là người xa lạ, bọn họ vẫn có ràng buộc nhất định. Mà đương nhiên ràng buộc cũng thành thói quen, tình yêu cuồng nhiệt điên cuồng liền xen thêm một chút giá lạnh như băng. Đối với Lăng Phàm mà nói, Gia Minh Diệc vẫn lưu lại cho cậu nhiều hồi ức đẹp, vừa buồn thương lại cảm khái, là hồi ức vừa mĩ lệ lại yếu ớt. Mà hồi ức chung quy sẽ không có một lần được quay lại nữa.
Lăng Phàm nghĩ, cậu muốn tiếp tục đi, tiếp tục hướng về tương lai của bản thân.Nhân sinh gập ghềnh của cậu đi đến tình cảnh ngày hôm nay, cuối cùng tựa hồ như bắt đầu thoát khỏi mê mang. Cậu sẽ lại không miễn cưỡng chính mình đi làm hài lòng tất cả mọi người. Cảnh sắc trên đường vẫn mĩ lệ như cũ, cậu cũng vẫn như cũ gặp được rất nhiều người. Vừa đi trên con đường nơi mang đến nhiều niêm vui hạnh phúc cũng như buồn đau, bi ai cho mình, có thể trong hồi ức cũng chỉ còn lại mình cậu, thẳng đến một ngày nào đó đột nhiên biến mất không dấu vết. Đến thời điểm nào đó trong tương lai, có phải hay không cậu cũng không thể quay đầu nhìn lại những gì đã qua? Lăng Phàm ngốc ngóc hồ hồ kia đã thoát khỏi thơ ngây, cậu liệu có thể nhớ rõ năm đó chính mình yêu thương những người đó như thế nào, tâm tình co quắp bất an ra sao?
Hi vọng, có thể quên.
Cậu, không nghĩ lại làm một Lăng Phàm như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT