Nhân mạch của Chúc Thanh Trạch vào lúc này rốt cuộc cũng có tác dụng cực kỳ trọng yếu.
Sau khi rời Sở gia, ba người bọn họ liền mã bất đình đề đi về Tây Vực. Một tháng, dù có mưa rơi hay nắng gắt, Cố Thiên Thụ cũng không dám dừng lại một phút nào. Lúc này đang là giữa hè, tuy trung nguyên không nóng bức giống Tây Vực nhưng tiết trời cũng tuyệt đối không ôn hòa hơn chút nào.
Cũng may nội lực của Cố Thiên Thụ đã khôi phục lại, nhưng dù thế phải cưỡi ngựa với cường độ cao cũng cảm thấy cực kỳ mỏi mệt. Chẳng qua Chúc Thanh Trạch và Chung Nghi Nguyên lại không hề may mắn như vậy.
Đặc biệt là Chung Nghi Nguyên có xuất thân từ đại phu, chưa từng bị lăn qua lăn lại nhiều đến như vậy. Vì cưỡi ngựa trường kỳ nên hai đùi của hắn bị cọ đến mức huyết nhục mơ hồ, đợi cho đến khi tới biên cảnh Tây Vực thì cả người như bị lột mất một tầng da.
Thế lực Sở gia lại quá khổng lồ nên để phòng ngừa hành tung bị phát hiện, cả ba đều chọn những con đường nhỏ và hẻo lánh. Nhưng cũng vì thế nên hành trình bị kéo dài, đến ngày thứ ba mươi bảy mới tới đích đến.
Nhưng cuộc hành trình quá yên bình này lại khiến nhân sinh bất an.
Thấy Kính thành càng ngày càng gần, linh cảm bất an trong lòng Cố Thiên Thụ cũng càng ngày càng tăng lên. Hắn biết Sở Thiên Hoàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ, mà Chúc Thanh Trạch và Chung Nghi Nguyên sẽ có khả năng bị hắn liên lụy.
“Yên tâm đi.” Chúc Thanh Trạch như hiểu thấu suy nghĩ của Cố Thiên Thụ, hắn nói đùa: “Dù ta có chết thì ngươi nhớ báo thù giúp ta, ta sẽ không hận ngươi đâu.”
Cố Thiên Thụ không lên tiếng, hắn không thấy được an ủi chút nào.
“Mệnh trung chú định, phúc họa tương y*.” Chúc Thanh Trạch nói: “Đời này xem như ta đã nhìn thấu, thứ càng muốn có thì càng dễ bị thất lạc.” Tựa như nắm cát trong tay, càng dùng sức thì càng trôi đi nhanh hơn.
* Mệnh trung chú định: đại khái là định mệnh đã an bài trước
* Phúc họa tương y: chuyện xấu có thể biến thành chuyện tốt, chuyện tốt cũng có thể biến thành chuyện xấu
Giấc mộng của Chúc Thanh Trạch chính là rời khỏi giang hồ, cưới vợ, sinh con… Cứ như thế an an ổn ổn chờ đến kiếp sau.
Đáng tiếc thế sự luôn không được như mong muốn, một giấc mộng ngỡ như đơn giản nhưng lại trở nên xa vời. Nếu thứ mình theo đuổi đã biến thành thủy nguyệt kính hoa* thì Chúc Thanh Trạch cũng không còn thấy sợ hãi thứ gì nữa.
* Thủy nguyệt kính hoa: hoa trong gương, trăng trong nước
Trấn nhỏ nơi biên cảnh Tây Vực nhạt nhòa dưới biển cát. Ngày hè gió thổi cát bay, hạt cát màu vàng không chút lưu tình mài mòn những phòng ốc bằng đá, để lại những vết tích của ngọn gió ghé thăm.
Những viên nham thạch lớn được trải ra làm thành một con đường đã trở nên nứt nẻ thành những vết nứt dữ tợn, hầu như không nhìn thấy một bóng người trên đường.
Sa mạc luôn gắn liền với cái chết. Mà cái chết, luôn khiến người cảm thấy sợ hãi.
Cố Thiên Thụ mặc quần áo màu xám, đầu đội mũ vành màu đen. Cả người hắn tựa như một thanh kiếm: cứng cỏi, sắc bén, vô kiên bất tồi*. Nhưng lại không có vỏ kiếm nên khiến người bắt đầu thấy lo lắng thanh kiếm này có thể vì quá cứng rắn mà dễ bị bẻ gãy hay không.
* Vô kiên bất tồi: không có gì vững chắc mà không phá nổi
Nói đến khí chất thì Sở Thiên Hoàng và Cố Thiên Thụ có khác biệt rất lớn.
Nếu nói Cố Thiên Thụ là một thanh kiếm đã được tra vào vỏ thì Sở Thiên Hoàng là một cây roi dài màu đen. Mềm mại lại không nhu nhược, lúc nâng lên thì có thể quất nát cả lợi khí, khi hạ xuống thì lại mềm mại như tơ.
Thức ăn ở khách điếm trong trấn nhỏ không được tươi ngon. Trải qua lặn lội đường xa, ba người đã mệt đến không thở nổi. Vì thế liền gọi dĩa thịt trâu, kêu một ít rượu rồi tính nghỉ ngơi và hồi phục một lát.
Ông chủ khách điếm là một ông lão tầm bảy mươi tuổi, dường như cả nghe và nói đều không được rõ cho lắm. Nhìn bộ dạng run run rẩy rẩy, giống như là có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Tiểu nhị mang thức ăn lên là một cô nương tầm 16 – 17 tuổi, thắt bím hai bên. Bộ dạng nàng không quá xinh đẹp nhưng bù lại có đủ linh khí. Một tổ hợp như vậy, nếu là ở trung nguyên thì chỉ sợ chính là kẻ yếu dễ bị bắt nạt.
Cũng là hai người này nhưng nếu là ở Tây Vực thì lại biến thành tồn tại khiến người không dám khiêu khích. Nhìn thì cứ y như kẻ yếu, nhưng nếu có thể sống sót ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt hiểm ác này thì nhất định có cách sinh tồn của riêng mình.
Cố Thiên Thụ không uống rượu cũng không ăn thịt, chỉ ăn một ít bánh nướng khô cằn và một chút nước. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, nhưng sâu trong ánh mắt lại ánh lên ánh sáng, giống như ánh sáng hy vọng vĩnh viễn không bị dập tắt.
Chúc Thanh Trạch lại âm thầm kính nể bạn tốt này của mình một lần nữa. Hắn biết Cố Lân Đường không phải là một người dễ dàng bị quật ngã, nhưng không ngờ Cố Lân Đường lại có thể cứng cỏi đến thế.
Mặc dù bị đối xử như vậy nhưng lại không hề cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng nếu Chúc Thanh Trạch biết Cố Thiên Thụ đang suy nghĩ gì thì chỉ sợ kính ý vừa mới xuất hiện của hắn sẽ tan biến trong nháy mắt.
Tựa như cao tăng nhập định – Cố Thiên Thụ của chúng ta đang nghiêm túc tự hỏi. Sau khi mình trở lại Kính thành thì phải dùng 139 chữ như thế nào mới có thể giải thích được hết thảy mọi chuyện. Tốt nhất là sau khi giải thích xong thì có thể có một bữa tối phong phú… tốt hơn nữa thì chính là có nước ấm để tắm.
Khách nhân trong khách điếm hình như rất ít. Trong đại sảnh, trừ ba người Cố Thiên Thụ ra thì chỉ còn có vài lữ khách ngồi phân tán. Không khí yên tĩnh lại càng khiến người cảm thấy bất an.
“Lân Đường.” Đối mặt tình huống như vậy, Chúc Thanh Trạch chỉ có thể cười khổ. Bọn họ đi đường xa, đã mấy ngày chưa được ngủ chút nào. Nếu cứ tiếp tục như thế thì chỉ sợ không thể băng qua sa mạc mà đến Kính thành được.
“Một phòng.” Đã đến nước này, Cố Thiên Thụ cũng không thể tỏ vẻ mình bị bệnh sạch sẽ được nữa. Bản thân hắn quả thật có thể gắng gượng đi tiếp, nhưng Chúc Thanh Trạch và Chung Nghi Nguyên thì hiển nhiên đã không thể cố được nữa. Huống chi nếu dốc hết sức đi tiếp thì lỡ như đụng Sở Thiên Hoàng đến đánh bất ngờ… chỉ sợ ngay cả sức đánh trả cũng không có.
Ba người ở một phòng thì nhất định sẽ chật chội, cũng may phòng có hai cái giường. Chúc Thanh Trạch trực tiếp đề xuất cùng Chung Nghi Nguyên dùng một cái giường, nhường một cái cho Cố Thiên Thụ nghỉ ngơi.
Đối với thiện giải nhân ý của Chúc Thanh Trạch, Cố Thiên Thụ chỉ có thể âm thầm cảm tạ trong lòng.
Để tiết kiệm thời gian, ba người ăn cơm xong liền trực tiếp trở về phòng. Nằm trên chiếc giường vừa cứng lại vừa chật hẹp, Cố Thiên Thụ cảm thấy thân thể bỗng dưng rất nặng nề. Hắn nhìn trần nhà màu đen, cứ như vậy mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
“Cố Thiên Thụ, mày là đứa không có ba. Ba mày vì mày mới bỏ đi, bọn tao không thèm chơi với mày đâu!” Vì cái gì, vì cái gì hắn lại không có ba. Là vì hắn nên ba mới bỏ đi, là vì hắn… nên ba mẹ mới ly hôn.
“Cố Thiên Thụ, em thấy chúng ta không hợp nhau, chúng ta chia tay đi.” Rõ ràng là đã ở bên nhau nhiều năm, vì cái gì em vẫn muốn bỏ anh mà đi?
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, mong anh nén bi thương.” Mẹ… mẹ đi rồi, thế giới này cũng chỉ còn lại có mỗi mình con mà thôi.
Ác mộng vô cùng vô tận giống như ác ma vươn đôi tay đáng sợ đến chỗ Cố Thiên Thụ. Hắn cau mày, biết rất rõ mình đang nằm mơ nhưng lại không tài nào mở mắt ra được.
“Tôn thượng… Ngài chớ có trách ta.” Cả người đầy máu, Vân Đình chậm rãi đi tới: “Thực xin lỗi, ngài đừng trách ta…”
Không, không!! Ta không phải là tôn thượng của ngươi, ta là Cố Thiên Thụ, không phải Cố Lân Đường! Đầu đầy mồ hôi, Cố Thiên Thụ muốn hét to nhưng lại không thể nào há mồm ra được.
“Ngươi chính là Cố Lân Đường.” Một âm thanh chói tai quen thuộc vang lên: “Thế giới này chính là vì ngươi mới tồn tại — Thế giới này không hề có Cố Lân Đường.”
Người trong manhua thì làm sao có thể là thật đây. Cố Thiên Thụ cảm thấy thân thể của mình đang không ngừng rơi xuống. Thậm chí bên tai còn nghe thấy tiếng gió rít gào, đầu óc đã trở thành một mớ hỗn loạn. Hắn chậm rãi mở mắt ra, sau đó thấy được hai gương mặt giống nhau như đúc.
“Ngươi muốn đi đâu đây?” Trong đó, một gương mặt mở miệng, mỉm cười nhìn hắn nói.
“Ngươi đừng mong được đi đâu.” Một gương mặt khác cười lạnh: “Trừ nơi này ra, ngươi còn có chỗ nào để đi sao?”
Đúng vậy, hắn còn có chỗ nào để đi sao. Hắn không phải Cố Lân Đường, hắn chính là một người bình thường tên Cố Thiên Thụ… Rốt cuộc là vì cái gì mà hắn lại đến thế giới này đây.
“Lân Đường!!!” Giọng Chúc Thanh Trạch cũng xuất hiện ngay trong đầu Cố Thiên Thụ.
Lân Đường…? Ai là Lân Đường… Con ngươi Cố Thiên Thụ trống rỗng, đã không thể phân biệt được đâu là mơ đâu là thật.
“Lân Đường!! Mau tỉnh lại! Lân Đường!!!” Chúc Thanh Trạch hoảng sợ gào lên, tiếng gào càng lúc càng thê lương khiến thần trí Cố Thiên Thụ tỉnh táo lại một chút. Con ngươi của hắn bắt đầu rõ ràng, sau đó thấy rõ tình cảnh trước mắt.
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đang đứng trong phòng, trong tay bọn họ còn đang giơ cao một cái đầu chảy máu đầm đìa.
Ta là ai, ta đang ở đâu? Cố Thiên Thụ vẫn nằm trên giường như trước, thân thể hắn vô cùng cứng ngắc, thậm chí ngay cả động tác rời giường đơn giản cũng không làm được.
“Ngủ đi.” Một người trong đôi song sinh chậm rãi đi tới, ngồi bên mép giường, vươn tay phủ lên mắt Cố Thiên Thụ: “Ngươi đã mệt mỏi lắm rồi… Ngủ đi.”
Không… Không… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Cố Thiên Thụ giãy giụa muốn tỉnh lại.
“Ngủ đi.” Nhưng mà âm thanh kia lại không cho Cố Thiên Thụ cự tuyệt. Cố Thiên Thụ cảm thấy mắt mình nặng trĩu, sau đó cả người mất đi tri giác.
“Các ngươi… Các ngươi…” Chúc Thanh Trạch hiện lên vẻ ngạc nhiên nhìn về phía Sở Thiên Hoàng, biểu tình như đang nhìn một con quái vật: “Các ngươi lại dám giết…”
“Kính thành mạnh chỗ nào.” Sở Địa Tàng thản nhiên nói: “Không có Cố Lân Đường, Kính thành cũng chỉ là một tòa thành.”
Chuyện người Sở gia tàn sát hàng loạt dân trong thành còn ít sao.
“Trên cái thế giới này, nếu muốn đạt được mục đích thì cần phải nỗ lực rất nhiều.” Sở Thiên Hoàng tiếp nối lời Sở Địa Tàng: “Ngươi thấy không, vì muốn đạt được độ cao như hắn nên chúng ta đã nỗ lực rất nhiều.”
“Các ngươi…” Chúc Thanh Trạch suy sụp.
“Đi thôi.” Sở Thiên Hoàng cười khẽ một tiếng: “Khó khăn lắm các ngươi mới đến được đây, bây giờ lại còn phải mất công quay về nữa mà.”
Chúc Thanh Trạch đã mất đi ngôn ngữ, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm khiến người nhìn thấy mà không đành lòng.
“Đi thôi.” Sở Địa Tàng quay đầu, nhìn thoáng qua Cố Thiên Thụ vẫn đang ngủ say như trước: “Chờ hắn tỉnh, chúng ta lại đến.”
Cố Thiên Thụ nằm trên giường, vẫn không nhúc nhích, dường như hoàn toàn không nghe thấy những âm thanh trong phòng. Hắn vẫn cau mày, giống như vẫn đang bị cảnh trong mơ quấy nhiễu.
“Cảnh trong mơ so với hiện thực đáng yêu hơn nhiều.” Sở Địa Tàng cười cười: “Bởi vì có đáng sợ đến đâu thì cũng chỉ là giấc mơ mà thôi.”
Mà hiện thực, thì đáng sợ hơn giấc mơ nhiều lắm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT