Cố Thiên Thụ không phải là người có cốt khí, hắn cũng không mong mình thể hiện là người rắn rỏi qua việc dù có bị đánh gãy xương cũng không rên một tiếng giống như trong phim điện ảnh. Nếu là ngày thường, nếu thật sự cứng đối cứng với Sở Thiên Hoàng thì hắn cũng không tránh khỏi việc cầu xin tha thứ vì thống khổ bị tra tấn.

Cho nên nói, Cố Thiên Thụ cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, hắn chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng mình sẽ trở thành một anh hùng nào đó.

Nhưng ông trời luôn thích trêu đùa con người, khi Cố Thiên Thụ phát hiện mình sắp xong đời, mới phát hiện tất cả đã quá muộn.

Sở gia am hiểu chế thuốc, Sở Thiên Hoàng lại là gia chủ Sở gia đời này nên lại càng dùng thuốc đến mức đỉnh cao. Dù là thuốc độc hay thuốc giải, có thể nói trong thiên hạ này nếu hắn không chế được thì đừng mong có người chế được.

Lúc trước khi phụ thân Cố Thiên Thụ – Cố Uyên bị hạ Triền Hương, loại thuốc đó chính là do tự tay phụ thân Sở Thiên Hoàng chế ra.

Thái độ lạnh lùng của Cố Thiên Thụ khiến Sở Địa Tàng cảm thấy bất an. Thái độ đó sẽ làm Sở Thiên Hoàng tăng thêm dục vọng muốn khiêu chiến. Sở Thiên Hoàng muốn xem thử, người đứng đầu Kính thành rốt cuộc có bao nhiêu cao ngạo.

Khê Vi là loại độc được chế từ một loài thực vật chỉ có ở sa mạc. Loại độc này chính là thứ mà Sở Thiên Hoàng thấy đắc ý nhất.

Khê Vi có màu đỏ hồng. Người bị trúng phải loại độc này trong nháy mắt sẽ cảm thấy da dẻ như bị lột xuống. Những loại độc khác sẽ khiến thân thể người bị trúng độc ảnh hưởng, nhưng Khê Vi thì chỉ khiến người bị trúng độc cảm thấy đau đớn không thôi, không làm tổn thương đến thân thể người đó mà còn khiến người đó không có sức lực để cắn lưỡi tự sát. Chỉ đến khi người bị trúng độc nói ra những thứ Sở Thiên Hoàng muốn thì mới có thể có thuốc giải.

Sở Thiên Hoàng luôn dùng loại độc này để tra tấn bức cung, hầu hết đều thành công. Nhưng đối với Sở Thiên Hoàng mà nói, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là quá trình điều chế Khê Vi quá phức tạp, dù có là hắn tự mình ra tay nhưng cũng chỉ cho ra mười viên trong một năm mà thôi.

Sở Thiên Hoàng biết em trai si tình kia của mình tuyệt đối sẽ không cho phép hắn dùng loại độc này với Cố Thiên Thụ, bởi vậy nhân cơ hội Sở Địa Tàng không có mặt liền đến đây.

“Cố Lân Đường.” Sở Thiên Hoàng nhìn về phía Cố Thiên Thụ, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Tuy hắn có hứng thú với Cố Thiên Thụ, nhưng chút hứng thú này lại không đủ để hắn nương tay với Cố Thiên Thụ: “Nếu ngươi giao cành hoa quế kia cho ta… có thể ta sẽ suy xét đến việc buông tha ngươi.”

Cố Thiên Thụ không nói một lời — Trên thực tế, dù hắn có muốn nói cũng không thể nói được. Số từ hắn nói hôm nay đã dùng xong, dù Sở Thiên Hoàng có bức cung đến cỡ nào thì hắn cũng không có khả năng đáp lại.

“À, bây giờ Địa Tàng sẽ không rảnh để đến cứu ngươi đâu.” Cố Thiên Thụ trầm mặc lại khiến Sở Thiên Hoàng nghĩ hắn đang khiêu khích mình. Sở Thiên Hoàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Thiên Thụ đang ngồi trên giường: “Chỉ là một cành hoa mà thôi, quan trọng hơn cả tính mạng ngươi sao.”

Cành hoa quế? Cố Thiên Thụ nghe xong những lời này của Sở Thiên Hoàng chỉ muốn cười lạnh. Không người nào hiểu rõ về nó hơn hắn, cành hoa quế kia đối với thân thể này rốt cuộc đại biểu cái gì.

“Vậy đừng trách ta vô tình.” Sở Thiên Hoàng biết nếu Sở Địa Tàng trở lại, nhất định sẽ không cho phép hắn đối xử như vậy với Cố Thiên Thụ. Hắn thấy Cố Thiên Thụ một bộ du diêm bất tiến*, chỉ cười cười: “… Nếu chịu không nổi thì nhớ mở miệng.”

* Du diêm bất tiến: không nghe lời người khác khuyên bảo

Trong lúc nói, hắn trực tiếp vươn tay bóp lấy cằm Cố Thiên Thụ, sau đó nhét Khê Vi vào miệng Cố Thiên Thụ, ép Cố Thiên Thụ nuốt xuống.

“…” Cố Thiên Thụ mất đi nội lực, hoàn toàn vô lực giãy giụa, chỉ có thể nuốt Khê Vi vào trong bụng — Đến lúc này, hắn đã bắt đầu hối hận mình đúng là không nên lãng phí 139 chữ kia để mắng chửi hệ thống. Nhưng dù có hối hận thì cũng đã muộn. Sau một lát, Cố Thiên Thụ liền hiểu được vì cái gì Sở Thiên Hoàng lại có tự tin đối với loại độc này đến vậy.

Đó là một loại thống khổ mà Cố Thiên Thụ chưa bao giờ trải qua, giống như làn da bị người cạo xuống. Quần áo vồn mềm mại nhưng giờ lại như lưỡi dao sắc bén, chỉ một chút ma sát lại như cứa dao lên người. Cố Thiên Thụ vừa mới hạ sốt, nội thương trên người lại chưa có ổn định, lúc này sắc trắng bệch lại càng thêm trắng, suy yếu ngã xuống giường.

“…” Sở Thiên Hoàng cũng không hi vọng Cố Thiên Thụ sẽ mở miệng xin tha ngay lập tức. Nhưng hắn không ngờ rằng ngay cả một tiếng rên rỉ mà Cố Thiên Thụ cũng không phát ra. Tuy sắc mặt đã trắng bệch, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh nhưng thật sự không nghe thấy Cố Thiên Thụ phát ra tiếng nào.

“Đúng là một nam tử hán.” Sở Thiên Hoàng nhìn Cố Thiên Thụ, ánh mắt thoáng qua một tia thưởng thức — Hắn đã gặp qua vô số đại hiệp giang hồ được xưng là thiết huyết rắn rỏi, nhưng sau khi uống loại thuốc này thì chỉ một lát sau liền khóc rống lên cầu xin tha thứ. Nhưng hắn không ngờ con người còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân như Cố Lân Đường lại ngay cả một tiếng rên rỉ vì đau cũng không phát ra.

“…” Cố Thiên Thụ đã không thể động đậy, đầu của hắn bởi vì thống khổ mà như muốn nứt ra. Hắn rất muốn ngất xỉu nhưng lại phát hiện mình vô cùng thanh tỉnh, thậm chí thanh tỉnh đến nỗi có thể thấy rõ mỗi biểu tình trên mặt Sở Thiên Hoàng.

“Khê Vi còn có một đặc tính.” Sở Thiên Hoàng nhìn Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc mặt, chậm rãi nói: “Dù ngươi có đau đến cỡ nào thì cũng không thể bất tỉnh… Ngươi chỉ có càng ngày càng đau đớn hơn mà thôi.”

“…” Cố Thiên Thụ cảm thấy mình điên rồi. Hắn không rõ tại sao mà mình lại phải chịu đựng nổi khổ sở này. Nếu hắn có thể nói chuyện, khẳng định hắn đã mở miệng xin tha. Da tay hắn giống như bị người chậm rãi cạo xuống, dưới lớp máu thịt đỏ tươi lại bị lớp vải thô ráp không ngừng ma sát, thậm chí ngay cả linh hồn cũng run rẩy vì đau.

“…” Đã qua một phần tư nén hương, nhưng người trước mặt vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nào. Sở Thiên Hoàng nhíu mày lại, ánh mắt xuất hiện tia phiền não: “Cố Lân Đường, ngươi đừng cố nữa.”

“…” Cả người Cố Thiên Thụ giống như mất nước, mặt hắn trắng, môi càng trắng. Mắt hơi nhắm lại như muốn ngất đi, môi hơi mở ra nhưng lại không phát ra một chút âm thanh.

Sự kiêu ngạo của người đứng đầu Kính thành dường như không cho phép hắn cầu xin tha thứ — đây là Cố Lân Đường trong mắt Sở Thiên Hoàng.

“Ngươi vẫn kiên trì được sao.” Sở Thiên Hoàng cảm thấy hôm nay mình lại thảm bại dưới tay Cố Lân Đường, nhưng hắn vẫn nói: “Không sợ bản thân sẽ điên sao?”

Đau đớn quá độ sẽ tổn thương đến thần kinh con người. Dù có là Sở Thiên Hoàng cũng không dám xác định — nếu dùng Khê Vi trong nửa nén hương, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.

Cố Thiên Thụ đã không thể động đậy. Hắn muốn xin tha nhưng lại không phát ra tiếng. Vì thế hắn chỉ có thể cắn chặt răng, thậm chí cảm thấy có nước mắt chảy xuống hai bên má — Đây không phải là vì bi thống, mà là nước mắt sinh lý thuần túy.

Sở Thiên Hoàng! Sở Thiên Hoàng! Cố Thiên Thụ không có cái tính bướng bỉnh, cũng rất ít khi sinh ra mâu thuẫn không thể giải quyết. Nhưng riêng hôm nay, hắn triệt triệt để để hận cái người tên Sở Thiên Hoàng trước mắt.

Nếu có một ngày Cố Thiên Thụ có thể giết chết Sở Thiên Hoàng — Cố Thiên Thụ cực kỳ tin tưởng mình nhất định sẽ không chút do dự rút kiếm ra thiên đao vạn quả con người trước mặt.

“Sao lại khóc.” Sở Thiên Hoàng nhìn thấy Cố Thiên Thụ chảy nước mắt, lại nở nụ cười. Hắn vươn tay chấm lên nước mắt Cố Thiên Thụ, sau đó đưa ngón tay vào miệng: “Mặn.”

“…” Cố Thiên Thụ đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào, vì thế chỉ có thể hung hăng trừng mắt Sở Thiên Hoàng một cái — ngay cả nước mắt của tên quái vật nhà ngươi cũng có vị mặn đó thôi.

“Hương vị không tệ.” Sở Thiên Hoàng nói: “Xem ra hôm nay… ngươi không định chịu thua ta.”

Cố Thiên Thụ nhắm mắt lại, không thèm nghe Sở Thiên Hoàng nói.

“Chẳng qua cũng không sao.” Sở Thiên Hoàng nhìn Cố Thiên Thụ, đối với vị vương giả Kính thành này càng lúc càng cảm thấy hứng thú. Cố Thiên Thụ giống như một bông hoa có gai với bề ngoài cực kì diễm lệ, nhưng nếu ai thấy bề ngoài hắn nhu nhược mà thả lỏng cảnh giác thì tuyệt đối sẽ bị gai đâm chảy máu đầy tay.

Sở Thiên Hoàng bị đã bị đâm một lần, hiển nhiên vô cùng rõ ràng. Mà hôm nay, lần thứ hai hắn bị Cố Thiên Thụ đâm một lần nữa. Khê Vi chưa bao giờ mất đi hiệu lực lại không hề có tác dụng trên người Cố Thiên Thụ. Chút bất mãn trong lòng Sở Thiên Hoàng đã bị hứng thú lấp đầy.

Người càng ưu tú thì càng tự phụ, đặc biệt là loại người đứng trên đỉnh như Sở Thiên Hoàng. Thứ hắn muốn hầu như đều có thể cướp lấy, nhưng khi đến lượt Cố Thiên Thụ thì lúc nào cũng bị té đau. Lại càng không nói đến cậu em trai vô cùng si tình – Sở Địa Tàng.

Xem ra người Sở gia dường như không có cách nào sử dụng được với người Cố gia. Tựa như phụ thân bọn họ với phụ thân Cố Lân Đường. Có ái mộ thì thế nào, kết quả còn không phải công dã tràng… thậm chí còn mất mạng.

Sở Thiên Hoàng biết hôm nay mình không có thu hoạch, đành lấy thuốc giải ra cho Cố Thiên Thụ uống.

Đau đớn nháy mắt biến mất, Cố Thiên Thụ trực tiếp ngất đi. Hắn chau mày, khăn trải giường bên cạnh đã bị xé nát, ngón tay bên môi loang lổ vết máu.

“… Haiz.” Sở Thiên Hoàng thấy thế, chỉ có thể thở dài: “Nếu để Địa Tàng nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, nhất định sẽ trách ta.”

Sao có thể không trách. Dù có là ai mà dám đạp hư thứ mình yêu thành bộ dạng này thì có ai có thể không nổi điên cho được.

“Cố Lân Đường ơi Cố Lân Đường.” Sở Thiên Hoàng ôm lấy Cố Thiên Thụ vào lòng: “Ta thật muốn xem… rốt cuộc xương cốt ngươi cứng đến đâu.”

Vừa nói, Sở Thiên Hoàng vừa hướng đến phòng tắm. Hắn cũng không định để Sở Địa Tàng nhìn thấy bộ dạng này của Cố Thiên Thụ, cho nên đành phải nhanh chóng mang Cố Thiên Thụ đi tắm, nhân tiện xóa mọi dấu vết. Huống chi với tính cách lãnh ngạo của người đứng đầu Kính thành, Cố Thiên Thụ nhất định sẽ không cáo trạng với Sở Địa Tàng.

Nước ấm bốc hơi nhưng người trong ngực vẫn bất an nhăn mày. Sở Thiên Hoàng chậm rãi cởi quần áo Cố Thiên Thụ ra, nhẹ nhàng đặt Cố Thiên Thụ vào thùng tắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play