Long không hiểu ý đồ trong câu nói của Ngri là gì. Anh thở dài, tính tìm cho mình một câu đáp lại hợp lí nhất.
"Anh... Anh không cố ý."
"Anh bị điên à?!? Hả?! Em hỏi anh bị điên à?!"
Ngri bắt đầu khóc lớn, hình như lúc này, cô không còn giữ nổi được bình tĩnh nữa.
"Tại sao thế? Tại sao anh biết em bỏ bùa anh để anh sống không được chết không xong nhưng anh vẫn không oán trách em một lời? Tại sao anh biết lòng dạ em tham lam hiếu thắng độc địa nhưng vẫn đối xử dịu dàng với em? Tại sao anh biết em thích anh nhưng vẫn không nói gì? Hả? Tại sao anh lại không cho em một cơ hội? Tại sao anh lại yêu chị ấy..."
Đáp lại những câu hỏi dồn dập dành cho mình, Long chỉ lẳng lặng nói.
"Trời tối quá rồi, chúng ta đi về thôi."
Ngri cười lớn, tiếng cười khanh khách giòn tan, nhưng nước mắt lại rơi lã chã xuống đôi gò má.
"Anh nói mọi người luôn ở bên em, anh nói anh luôn ở bên em, thế cho em hỏi, anh yêu chị ấy, anh ở bên chị ấy, nhưng em lúc nào cũng cần anh, vậy anh có bỏ chị ấy để ở cạnh em cho tới khi chết không?"
Long không nói gì, lần này anh lại thở dài.
"Anh nói gì đi chứ?! Không được đúng không? Anh không ở bên em cả đời được đúng không? Vậy mọi người luôn ở bên em là ai? Là anh chị đã lập gia đình của em rồi à? Là những người luôn tranh chấp tài sản ama để lại cho em à? Hả?"
Cô lùi lại, lắc đầu liên tục, trong đầu như có nghìn cây búa liên tục đánh vào mình vậy.
"Ama em chết rồi. Ami nuôi của em cũng chết rồi. Không có ai ở lại bên em mãi mãi nữa đâu. Không một ai... Không một ai hết..."
"Họ mất là lỗi do em, là do em quá ngu ngốc, không làm chủ được bản thân, hại họ ra nông nỗi này..."
"Không đúng. Không ai có lỗi trong việc này cả. Em phải hiểu là, họ luôn muốn em được vui vẻ, khoẻ mạnh hạnh phúc. Cho dù có là trên trời hay ở đây."
Long quả quyết, anh lại bước đến bên cô, kéo tay cô chuẩn bị dẫn về lán làng hồi nãy.
Cô không bước đi, cũng không gào khóc nữa, chỉ khàn khàn cất giọng.
"Anh Long."
"Ừ?"
"Nếu như... Nếu như người mà anh gặp trước không phải là chị ấy, mà là em, vậy thì... Anh sẽ yêu một người như em chứ?"
Long quay đầu lại, thấy Ngri như người mất hồn, môi cô mấp máy những từ ngữ gì nghe thật không rõ.
"Sẽ yêu."
Long đáp lại, vẫn tiếp tục làm hành động kéo cô đi về.
Ngri nặng nhọc bước từng bước theo sau Long, thều thào trong nước mắt.
"Giấc mơ này em cuối cùng cũng chỉ có thể mơ được một nửa. Nửa giấc mơ còn lại trả cho anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT