Vẫn như thói quen, bà Châu liên tục gắp đồ vào bát Hoàng.
"Ăn đi ăn đi. Không ở nhà chắc ăn uống cũng không được là bao."
"Mẹ cứ làm như thầy Long bỏ đói con không bằng."
Hoàng đưa bát để kệ mẹ gắp, trong đầu lại hiện lên hình ảnh 3 tháng trước.
"Hoàng, mau ra ngoài vườn hái rau đi. Thầy mày lấy trứng."
"Lại rau luộc trứng chiên đấy à? Hôm nào ở với thầy cũng chỉ độc hai món đấy. Thầy có tin con bị ngộ độc ngất ra đây không? Cả tuần nay mợ Liên cái Ngọc về quê ăn giỗ, mà con cũng có cảm tưởng như bằng giờ năm sau mình cũng sắp có giỗ rồi."
"Mày chỉ nhịn đói mới ngất ra đấy được thôi. Chứ không ngộ độc đâu. Không ăn thì cũng vẫn phải làm nhé."
Hoàng cầm cái rổ đi hái rau, quăng một phát thật mạnh.
Đã hói còn keo kiệt!
Nghĩ lại mâm cơm một trứng một rau đó, Hoàng rùng mình, lại nhìn mâm cơm trước mặt, ăn lấy ăn để, hận không thể nuốt trọn nguyên mâm.
Sau bữa cơm, Hoàng lên lầu, tính sắp xếp hành lí, chuẩn bị cho ngày kia rời khỏi đây.
"Reng... reng..."
Điêhn thoại đổ chuông, Hoàng buông balo trên tay.
Là Mai.
Sao nó lại gọi giờ này nhỉ?
"Alo?"
"H...Hoàng, Hoàng à? Tao đây, mày... Đang ở đâu? Tới giúp tao..."
Giọng người đầu giây bên kia vừa run rẩy, sợ hãi lại lắp bắp.
"Cái gì? Mày đang đâu?"
"A...A..."
"Mai? Mai?"
Hoàng như hét lên trong điện thoại, tay siết chặt bước ra ngoài.
"Hức... Tao đang ở dốc Lĩnh, mau tới đón tao... Ở đây có gì lạ lắm..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT