Sau khi Tiểu Bính Tử tránh ra rồi thì chỉ thấy trên cổ mỹ nhân có một khối bài tử, trên tấm bài ấy chỉ có vỏn vẹn bốn chữ, Bối phu thâu nhân.
Có tấm bài tử này, số lượng kẻ tự xưng là anh hùng đến cứu mỹ nhân giảm mạnh, nhưng lại thêm bao người đến chỉ dẫn, thuyết giáo.
“Thân là vợ người mà chẳng tuân thủ nữ tắc......” “Vị phu nhân này, làm sao ngươi có thể ỷ bản thân mình có dung mạo khuynh quốc mà làm ra chuyện thẹn với phu quân, ngươi có để cho hắn có chút mặt mũi hay không......” “Chỉ có dung mạo thôi thì chưa đủ, phải có tư dung lẫn đoan trang, cái gọi là phẩm đức, điều cơ bản đứng đầu là phải giữ đạo trung trinh......”
【 Cút, tất cả đều cút đi cho ta ———】
Ngày thường, mặc dù bản thân lúc nào cũng tranh đấu kịch liệt với Sĩ Thần, nhưng thấy giờ phút này y ‘ thê thảm ’ như vậy, Vân Phi không khỏi sinh ra chút đồng cảm, “Đại chủ tử, ngươi xem, dù sao cũng ảnh hưởng đến thể diện của Tần Phủ.”
Kỳ Nhi gật gật đầu, hướng về phía Tần lão gia đang ngồi lột đậu ăn, nhẹ khuyên nhủ, “Y đơn giản là vì uống rượu say nên mới nổi chứng, trừng phạt như vậy cũng đủ rồi, nên dừng ở đây đi.”
“Ba” một tiếng, Tần Chính bóp nát cả xác vỏ đậu, đem phần đậu phộng bên trong đưa tới bên miệng Kỳ Nhi, cường ngạnh nhét vào. Thấy trâm gài tóc y cài gọn gàng ở trên đầu, hắn vừa lòng gật đầu vài cái. Sau đó giương mắt nhìn sáu vị phu nhân còn lại, nhẹ giọng cười nói, “Những chuyện trước đây, ta đã quên sạch sẽ, cũng không biết vị lão gia kia nuông chiều các ngươi như thế nào mà lại để đến mức vô pháp vô thiên như vậy, nhưng hiện giờ ta mới chính là lão gia thực sự, cho nên, tất cả mọi việc đều ấn theo quy củ của ta.” Nói xong lời này Tần lão gia nhịn không được, trong lòng tung hoa ủng hộ cho chính mình, hắn không thể tưởng được có một ngày Tần Chính lại có thể trở mình tiêu sái uy phong đến như vậy, có thể sống đến lúc này, thì cuộc đời hắn coi như đã đủ rồi.
Thấy phu quân lúc nào cũng cà rởn của mình thoắt chốc lại biến thành con người khủng bố kia, Kỳ Nhi vội vàng lui về phía sau, vẻ mặt lo sợ xen lẫn đề phòng.
“Lại nữa, tới rồi đó!” Duy Nhất nhanh chân nấp ra phía sau Tiểu Lâm.
Quần Ngạo và A Kiệt cũng bị khí thế này làm chấn động, “Có phải đây là chuyện mà các ngươi nói trong thư phải không, lão gia có lúc sẽ biến thành một người khác?” Hai người tựa hồ chưa thấy lão gia ‘ biến thân ’ bao giờ.
Cơn phẫn nộ của Tần Chính, người bên ngoài làm sao có thể hiểu được, đầu tiên là Vân Phi với Kỳ Nhi, tiếp theo là Duy Nhất, sau đó đến Quần Ngạo cùng A Kiệt, hết người này lại đến người khác, có ai đem kẻ làm chồng như hắn để vào mắt? Tất cả đều hận không thể thừa dịp đầu óc hắn hồ đồ mà tiêu dao hưởng phúc, có thể trốn được thì trốn mất tăm, đối với việc hắn bị mất trí nhớ thì ngoài mặt thương tâm vô độ, nhưng trong lòng chắc hẳn là nã pháo ăn mừng mình đoạt được tự do.
Sẽ có lúc ái nhân bỏ mình mà đi, trước kia Tần Chính chưa bao giờ nghĩ tới điều này, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra! Tất cả bảy người có chết, cũng sẽ không bao giờ bỏ hắn mà đi, đó là điều mà Tần Chính luôn tâm tâm niệm niệm ở trong lòng, từ tận đáy lòng, hắn chưa hề hoài nghi lấy một lần. Không ngờ hắn mới chỉ có mất đi trí nhớ, bảy bảo bối mà Tần Chính cứ ngỡ là mình đã nắm chắc trong tay, một người tiếp một người giãy khỏi bàn tay hắn, nỗi đau này đánh vào tâm hắn càng sâu, càng đau, càng mãnh liệt hơn Toái Tâm Chưởng của A Kiệt, những gì mà Tần Chính luôn tự tin, luôn cao ngạo, hóa ra chỉ là ảo tượng do chính hắn dựng nên thôi sao.
Nếu những chuyện xảy ra trước đó hắn còn cố gắng trụ được, chưa đến mức hộc máu bỏ mình, thì đến phiên Sĩ Thần, hắn hoàn toàn không thể nhịn nổi, phẫn nộ chồng chất cùng với khủng hoảng, tất cả đều bộc phát ra ngoài, khiến hắn ngoan độc quyết tâm, đem yêu tinh “thâu nhân” này chỉnh đốn một chút.
“Hai canh giờ......”
Nhìn sang phía tây, ánh dương đã gần sắp tàn, lại nhìn người đang bị treo bên cửa thành phía đông, Tần Chính cuối cùng cũng không nhẫn tâm tiếp tục trừng phạt, nên hắn ra lệnh gia đinh, thị vệ Tần Phủ ra xua tan đám người lo nhiều chuyện bốn phía, sau đó ngón tay hắn bắn đạn cắt dây rồi phi thân lên tiếp Sĩ Thần. Nhưng lúc hai người rơi xuống, ánh mắt Tần lão gia đột nhiên hướng ra sau rồi nhắm lại, khiến cho Tứ chủ tử té đè lên người hắn. Sáu người Kỳ Nhi có chút ngoài ý muốn, ngay cả Tứ phu nhân của mình mà lão gia cũng tiếp không được.
Quần Ngạo mới vừa giải khai huyệt đạo cho Sĩ Thần, một tay y liền tóm lấy Tần lão gia đang nằm ngay đơ trên mặt đất, tay còn lại thì nắm chặt chuẩn bị dộng một quyền vào thẳng mặt hắn, “Hôm nay không phải ngươi chết thì ta mất mạng!” Vừa dứt lời, quyền phong của Tứ chủ tử liền hướng thẳng đến gương mặt tuấn tú của Tần lão gia, mặc dù quyền phong đã tới gần trán, và mắt thấy được mặt mình sắp gặp nạn, nhưng Tần Chính vẫn nhắm chặt hai mắt lại, không hề phản ứng.
Vân Phi phát hiện có chỗ không thích hợp, bay nhanh tới bắt lấy tay Sĩ Thần, “Lão gia?!”
Bảy người lúc này mới phát hiện Tần Chính mất đi ý thức, Kỳ Nhi nhanh lôi Tiểu Lâm tới để cho y xem mạch, thì lúc này Tần lão gia mới mở mắt.
“Ta...... Tê......” Tần Chính xoa xoa cái ót, ngồi dậy nhìn thấy thất vị phu nhân, biểu tình rất chi là áy náy, ” Không phải là ta lại làm ra những chuyện không tốt gì nữa chứ?”
Sĩ Thần cười tươi như hoa, “Ngươi đang nói gì thế? Ngàn vạn lần đừng có nói với ta là ngươi đã không nhớ rõ nữa nha. Lão, Gia.”
“Ta là mơ mơ hồ hồ nhớ được một chút.” Giọng Tần Chính gần như khóc, “Nhưng đây không phải điều mà ta muốn a! Thật sự không phải ta muốn làm như vậy, ta cũng không biết tại sao mình lại làm ra những hành động đó nữa, ta không thể khống chế được chính mình a!”
Sĩ Thần sửng sốt, nhìn ba người Kỳ Nhi, Duy Nhất cùng Vân Phi, “Có phải là chuyện các ngươi đã từng nói qua hay không, lão gia có mấy triệu chứng quái dị nguy hiểm?”
Duy nhất gật đầu, “Ân, ân!”
“Ngươi muốn đánh chết ta cũng tốt, ta không thể chịu nổi bộ dáng này của mình!” Nói xong Tần lão gia liền ngửa cổ, làm ra tư thái thấy chết không sờn, “Ta sẽ không trách ngươi, với ta mà nói thì có lẽ đây cũng là một sự giải thoát, ngươi động thủ đi!”
“Ta......” Quả thật là y muốn đem người này thiên đao vạn quả, nhưng mà đối mặt với ‘bệnh’ của lão gia, Sĩ Thần không còn cách nào khác, chỉ đành buông tay, tức giận giẫm chân rời đi.
Lão gia mặc dù tỉnh lại, Tiểu Lâm vẫn lo lắng vội vàng vì hắn mà bắt mạch chẩn trì, vừa mới đặt tay lên cổ tay của hắn thì đã bắt được hiện tượng tuyệt mạch của người chết, lúc này từng giọt nước mắt tựa như trân châu lăn xuống không ngừng, 【 Vừa nãy lão gia gần như đã chết...... 】 nhưng mà lời còn chưa nói xong, mạch tượng đột nhiên đại biến, từ ‘tuyệt mạch ’ biến thành ‘ bại mạch ’, lại từ ‘ bại mạch ’ biến thành ‘ phủ mạch ’, rồi sau đó là ‘ hồng mạch ’,‘ tế mạch ’, ‘ huyền mạch ’, cuối cùng lại mạch tượng lại giống như phụ nhân mang thai sáu tháng‘ hoạt mạch ’! 【 Rốt cục là có chuyện gì xảy ra, tại sao mạch đập cứ giống như đạn cầm tấu nhạc a! 】 Trong cuộc đời, lần đầu tiên, Dược Vương vì sự vô năng, bất lực của mình mà cúi đầu khóc lớn.
“Chuyện này cũng là do Vong Tâm Đan?” Quần Ngạo hỏi.
Tiểu Lâm vẫn là trả lời như cũ, 【 ta cũng không biết...... Không biết vì sao nó như vậy, có lẽ nếu tìm được vài tờ thủ trát (giấy viết) kia của sư phụ thì có thể...... Có thể...... 】
Đêm đã khuya, Lan Tố cùng mấy tiểu nha đầu trông coi ngoại thính Hồng Diệp Hiên, đồ ăn trên bàn dần dần chuyển lạnh, đã đổi hết mấy lần nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng người cần dùng bữa đâu.
“Còn chưa có chịu ra sao?”
Vừa thấy lão gia tiến vào, mấy tiểu nha đầu liền vội khom người hành lễ, còn Lan Tố thì giọng lạnh như băng nói, “Lão gia, lúc này ngài đừng nên đi vào thì hơn, nếu không Tứ chủ tử chắc sẽ đem người......” Nói xong nàng liền liếc mắt nhìn về đống hỗn độn ở ngoài cửa bị Tứ chủ tử chém ra lúc tức giận hồi nãy.
“Vô phương.” Tần Chính cười cười, hướng vào nội thất.
Lan Tố muốn ngăn lại, nhưng nàng cũng không biết nên làm như thế nào, lão gia như vậy khiến cho nàng không dám động chút nào hết chứ đừng nói chi ngăn cản.
Tần Chính xốc liêm môn (màn cửa chính) lên, bước vào, từ ngoài cửa cho đến trước giường toàn là mấy mảnh y phục bị xé rách, thì ra đó là bộ y trang màu phấn hồng mà Tứ chủ tử bị ép mặc hồi nãy. Người kia đang nằm ở trên giường, trên người vẫn đang mặc kiện trung y tơi tả, nghe tiếng hít thở thì hình như là đang ngủ.
Tần Chính nhẹ nhàng bước qua, khẽ kéo cẩm bị che lưng y lên, rồi sau đó nhẹ tụt khố tử của y xuống, từ trong lòng ngực lấy ra dược cao giúp tan ứ huyết, dùng đầu ngón tay quệt nhẹ một cái, cảm giác được dược cao rất lạnh, hắn liền nắm chặt dược bình trong tay, dùng nội lực ủ ấm nó trước, đến khi nhiệt độ thích hợp rồi thì mới bắt đầu thoa lên mấy vết bầm ở trên mông Sĩ Thần. Thoáng nhìn thấy vết hồng ngân do bị dây thừng cột để lại trên cổ tay y khiến hắn không khỏi dâng lên một trận đau lòng, sau khi đã thượng dược cao xong, hắn vừa nhẹ nhàng xoa ngân ấn, vừa thì thầm, “Ngươi cho rằng ta muốn làm như vậy hay sao, cũng không biết đó là phạt ngươi hay phạt ta nữa.”
“Ngươi rõ ràng có thể cho ta một kiếm dứt khoát.” Khi hắn tiến lại đầu giường thì Sĩ Thần đã tỉnh, nếu chút cảnh giác nhỏ vậy mà cũng không có thì chỉ sợ y đã chết ngàn lần rồi.
Tần Chính vươn tay ôm y vào trong lòng, lại không cẩn thận đụng vào mấy vết bầm trên mông, làm hại hắn rước thêm mấy nắm đấm của y, “Nếu ngươi phải chém ta một kiếm mới nguôi giận được, thì ta đây nhất định không né.”
“Ngươi đúng là đồ lang tâm cẩu phế!” Sĩ Thần nhào vào ngực hắn, hai tay ôm lấy cổ Tần Chính, hết đập rồi lại đánh, “Ngươi nói coi, ngươi có bao giờ đối xử với ai ngoan thủ ngoan tâm như thế này, chỉ có mình ta! Ngươi khiến ta sau này không có mặt mũi nào đi nhìn người khác hết!” Cư nhiên trước mặt bao người lại dám đánh đòn y, mà còn ngay mông nữa chứ, sau đó còn bắt y thượng y trang nữ tử, rồi bị treo trước cổng thành, cho bàn dân thiên hạ soi mói, chuyện mất mặt như thế, ngày sau, làm sao mà nhìn mặt người khác được!
“Vì sao cần phải nhìn “người”, chỉ cần nhìn “ta” là tốt rồi? Không được sao?”
Sĩ Thần sửng sốt, hơi hơi dời người, tạo ra một khoảng cách nhỏ, y nâng mặt Tần Chính lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, “Lão gia......” Trong đôi mắt ấy tràn ngập tình tố, đầy phức tạp, Sĩ Thần thật không phân biệt được, lời nào của hắn mới là thật đây.
Yếu ớt trong ưng mâu chỉ tồn tại trong chốc lát, sau đó lại bị che phủ bởi tàn nhẫn cùng hiếu sát, “Nếu như ta lấy đầu của ả Vô Sương tiểu mỹ nhân kia, thì sẽ làm ngươi thương tâm hay sao?”
“Vô Sương......” Sĩ Thần trầm ngâm một lát mới nhớ tới người ta, “Chuyện không quan hệ tới nàng, đừng lạm sát kẻ vô tội!”
Tần Chính vừa lòng với phản ứng của Tứ phu nhân, ngay lập tức trên mặt nổi lên tiếu ý, “Nếu ngươi giấu đầu lòi đuôi mà gật đầu nói ‘phải’ thì ta sẽ thực sự đi giết nàng. Tốt lắm, ta tin tưởng Tần Tứ chủ tử cùng kia nữ nhân quả thật là thanh thanh bạch bạch.”
Sĩ thần liền rùng mình hai cái, sau đó tăng thêm khoảng cách với Tần lão gia, trong lòng không khỏi khóc lớn, y không muốn sau này phải ở cùng một chỗ với vị lão gia thích ‘biến thân’ này, hảo dọa người a ——!
“Đêm đã khuya, có phải giờ nên nghỉ ngơi hay không?”
“Ta ngủ đủ rồi, lúc này muốn đi ăn......” Không, y không cần cùng con người đáng sợ này......
“Tới đây, Tư Đồ tứ gia, không có Vô Sương tiểu mỹ nhân kia, thì có Vô Song tiểu mỹ nhân ta thay thế nè, thấy sao?”
“Không cần! Ngươi không phải là tiểu mỹ nhân, ta không muốn ngươi!”
“Không, Phải?”
“Không phải, phải, phải! Nhưng mà, nhưng mà......”
“Nhưng mà sao?”
“Nhưng mà ngươi đem mông ta đánh cho nở hoa luôn rồi...... Nó còn đau a!”
“Không quan hệ, vừa hay chúng ta có thể thử kiểu khác, sẽ không làm ngươi đau......”
“Đau!”
“Như thế này nè......”
“Ngồi cũng đau!”
“Đổi thử thế xem sao......”
“Ép tới càng đau...... A......”
“Vậy thì đổi tiếp......”
“A...... Điểm nhẹ...... Ngươi đâm ta đau quá......”
“Hảo, điểm nhẹ, điểm nhẹ.”
Thực xin lỗi? Không, vì sao hắn phải nói những lời đó, người vốn là của hắn, cho dù là nữ nhân cũng không thể chạm vào nửa điểm! Ích kỷ, bá hào, tàn khốc, tham lam, tất cả đều là bản tính của Tần Chính, nếu có kiếp sau thì nhớ phải thắp hương bái phật khẩn cầu người đừng để cho ngươi gặp phải một tên sát thần như hắn, còn đời này thì ngươi nên nhận mệnh của mình đi, tiểu mỹ nhân, ôn nhu hương gì đó, ngay cả trong mộng ngươi cũng đừng mơ tưởng, Sĩ Thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT