________________Tần lão gia siêu siêu ngầu à nha!!!________________________
Người làm tướng, đối với quân sĩ dưới trướng phải kiểm soát tuyệt đối, huống chi là Nguyên soái nắm trong tay thiên binh vạn mã, thân binh trong tay Duy Nhất là từ tiền nhiệm Tịnh Khang Hầu gia cũng chính là phụ thân Triệu Nhữ Minh của y kế thừa mà có, nói đây là quân của Triệu gia tuyệt không quá. Cho dù y có hồ nháo, hàng vạn tướng sĩ cũng phải ở bên cùng y vui đùa, nhưng mà chỉ có một tiểu đội không người nào chịu theo lệnh kỳ của Nguyên soái, chỉ lui qua một bên thờ ơ lạnh nhạt.
“Không được vô lễ với Sa tướng quân, lui ra.”
“Vâng, lão gia.”
Tần Chính nhìn thấy Sa tướng quân bị quất roi đến mức da tróc thịt bong, rất là khó chịu, “Sớm đã nói là không thể gây thương tích ngoài da, các ngươi đem lời của lão gia ta nói tai lọt qua tai kia rồi phải không?”
Ngục quan cầm đầu nơm nớp lo sợ nói, “Người này theo không chịu nhận tội, ty chức mấy mới chiêu đãi hắn vài trận......”
Tần lão gia vỗ vỗ đầu vai của ngục quan, cất lời, ngữ khí dào dạt chân tình, “Các ngươi nha, không rộng lượng gì hết á, như vậy sao thu phục nhân tâm được.”
“Còn phải nhờ lão gia chỉ bảo thêm.”
“Đi tìm một khoảng đất trống, đốt lửa lên, nhớ kỹ là phải đốt thật lớn nha. Sau đó ở mặt trên bắt ngang một cái cọc chuyên dùng để nướng thịt, cái này cũng phải lớn một chút, loại có thể cắm xuyên qua một con trâu đó.”
“Ty chức lập tức đi làm, chỉ không biết lão gia đây là muốn......”
Tần lão gia xắn tay áo lên, nhìn người đang bị treo trên tường nhe răng cười tình, “Lão gia ta cấp cho các ngươi một màn biểu diễn tuyệt kỹ nướng thịt sống.”
Nghe vậy, Sa tướng tướng cả người run rẩy, lông tóc dựng đứng, “Ngươi...... Ngươi muốn gì?!”
“Yên tâm, gần đây ta ăn chay, không thèm cái loại da thô thịt bở của ngươi đâu.” Dừng một chút Tần Chính chuyển qua hướng bọn ngục tốt, đem tuyệt kỹ nướng thịt sống mà mình sắp biểu diễn từ từ nói ra, “Trước đem người xỏ xuyên qua cái cọc này, đặt trên đống lửa, nhớ kỹ phải quay quay cái giá để cho lửa cháy đều, lúc này lửa không thể quá lớn, riu riu một chút là tuyệt vời nhất, bằng không sẽ đem người đốt cháy mất. Đợi đến khi thân thể nướng chín đến ba phần, đương nhiên là người vẫn còn sống, lúc này thịt tươi bên trong hoàn toàn tách rời với lớp da bám bên ngoài. Tiếp theo lấy đao lột da chuyên dụng ra, trước khi hạ đao thì phải xem ngươi cần cái gì, nếu là muốn nguyên một bộ da nguyên vẹn để dành phòng có việc cần thì từ gáy cắt xuống, nếu muốn lấy da làm mặt trống thì phải cắt từ ngực, lão gia ta đương nhiên là muốn lột lấy toàn bộ để có cái làm kỷ niệm sau này có thể nhìn lại để tưởng nhớ một thời oanh liệt, bước này thì đòi hỏi thủ nghệ tinh xảo. Đúng rồi, trước khi hạ đao thì phải lấy hai cục bông bịt lỗ tai lại, mắc công lát nữa hắn la ó làm điếc tai của ngươi, bất quá nếu ngươi cảm thấy thanh âm kia dễ nghe thì cũng có thể không bịt...... Một đao như vậy hạ xuống lóc da đi, cơ thể của hắn hoàn toàn hiện ra trước mắt ngươi, huyết quản, mạch máu lộ rõ ra ngoài, có thể thấy lục phủ ngũ tạng còn đang đập, ánh sáng chiếu vào trước ngực hắn, giống như ngọc lưu ly mã não, rạng rỡ phát quang. Lui ra vài bước đứng nhìn, quả là một mỹ cảnh tuyệt vời.”
Nói đến đây Tần lão gia trên mặt dào dạt say mê, mà vài tên ngục tốt nhát gan đã ngã vật ra đất, tưởng như gặp quỷ, người miễn cưỡng chống đỡ đứng đó mặt cũng một màu đất, run lên không ngừng. Lại nhìn Sa tướng quân, rõ ràng là đã bị hù đến chết ngất.
“Chơi chẳng vui tý nào.” Tần Chính phi thường tiếc nuối lắc đầu quay đi.
Kết quả đúng như Tần Chính sở liệu. Sa tướng quân không phải vâng mệnh hoàng đế muốn mượn cớ này vu cho Tịnh Khang Hầu gia tội danh cướp đoạt binh quyền. Tần Chính nếu là hoàng đế, thật muốn giá họa cho Triệu Hầu gia cái tội trạng này thì sẽ nhân cơ hội diệt trừ Sa tướng quân, cứ như vậy giết người diệt khẩu, Triệu Hầu gia sẽ hết đường chối cãi.
Căn cứ theo tình huống này thì tên Sa tướng quân kia vốn không cam lòng làm quân dưới tay của một người bị nam nhân áp, thế nên tâm sinh oán hận muốn mượn tay Nam Lương để diệt đi binh mã Bắc Môn quan của Tịnh Khang Hầu gia.
“Chỉ bởi vì ta không phụng bồi mấy trò khỉ nhảm nhí của ngươi, ngươi liền cho kẻ phản bội là ta?” Sa tướng quân hỏi.
Tần Chính không đáp mà hỏi ngược lại, “Mối quan hệ giữa ta và Nguyên soái có động chạm gì đến ngươi hay không?” Nếu không nghe được đoạn đối thoại của hai người trong căn phòng sát vách ngày ấy, hắn cũng không thể nghĩ đến trường hợp này.
“Đủ rồi!” Trên mặt Sa tướng quân tràn đầy khinh bỉ cùng chán ghét.
“Vậy chắc ngươi hiểu lầm rồi. Nguyên soái của các ngươi, y bất quá là bị.....” Tần Chính cười đến híp mắt, “Bị ta cướp về.”
“Cướp về?!”
“Tốt lắm, nếu đã nhận tội thì mau đóng dấu đi.”
Sa Tướng quân sững sờ nhìn nam nhân đứng trước mặt, lại nhìn đến bản tội trạng đang nằm trên bàn, yên lặng một hồi lâu sau mới ký tên ấn chỉ. Trong thiên hạ ai có thể đem Tịnh Khang Hầu gia đoạt về? Có, chính là nam nhân này, một người ngay cả đương kim thiên tử cũng dám tính kế hãm hại thì còn có cái gì mà hắn không dám làm nữa.
Đúng vậy, việc Tần Chính muốn Sa tướng quân làm đó là hắn phải chỉ ra và xác nhận người hạ lệnh chính là hoàng đế lão gia, việc tự tiện xuất binh đều là do tuân theo hoàng mệnh mà làm, đó chính là bản nhận tội của Sa tướng quân. Làm trái quân lệnh, tự tiện xuất binh, vô luận nguyên nhân nào, cũng đều trốn không thoát khỏi tội chết, thậm chí còn có thể họa lây tam tộc, Tần Chính đáp ứng cả gia tộc Sa tướng quân sẽ bình yên vô sự, với điều kiện là Sa tướng quân phải giúp đỡ hắn vu tội cho hoàng đế lão gia.
Ngày hôm sau, Thiên Triều thủ quân đóng quân ở Bắc Môn quan bắt đầu khu tán (xua) bách tính đi qua nơi khác sống. Bảy ngày sau, đại quân Nam Lương lấy cớ Thiên triều phá hư hiệp ước nên đại quân từ hướng bắc của Bắc Môn quan cứ tiến đến áp gần Thiên triều cảnh nội, thuận lợi một đường, cơ hồ chưa từng gặp qua bất kì sự chống cự kiên quyết, trong vòng hai ngày đã thôi tiến (tiến vào) cả trăm dặm. Tin tức đến kinh thành, khiến vua và dân khiếp sợ. Đương lúc thiên tử giận dữ lôi đình thì có một tấu sớ nhận tội trình lên, triều đình lại xôn xao hẳn ra, nguyên lai đầu sỏ gây nên mọi chuyện là hoàng đế lão gia.
Tần Chính cùng Hải Phượng Hoàng ‘ mua bán ’ qua lai là hành vi hại nước hại dân? Cũng không phải, hoàn toàn ngược lại là đằng khác. Bắc Môn quan, mảnh đất nam bắc này mấy trăm năm nay bị hai nước tranh đoạt, hôm nay là của ngươi, nhưng mai không chừng nó thành của ta. Thiên triều ngày càng suy bại, Nam Lương đang là lúc cường thịnh, đợi Hải Phượng Hoàng ổn định thế cục của Nam Lương, không đến hai năm chắc chắn sẽ khởi binh bắc thượng, mà khi đó chỉ dựa vào thân binh của Tịnh Khang Hầu gia thì nhất định không thể ngăn cản nổi, đến lúc đó tất nhiên máu chảy thành sông, dân chúng tao ương. Nếu mất đất đã là việc không thể tránh được, thì sao không êm thấm nhượng đi để đổi lấy an bình, dù sao nơi này dân chúng Hán phiên tạp cư, người dân tứ xứ đến đây lưu lại, họ cũng không quản hoàng đế lão gia của bọn họ là ai, chỉ cần có thể cho họ yên ổn sống qua ngày, thì là ai cũng đều được.
Bạch Vân thành của Vân phi tránh khỏi chiến hỏa, Hải Phượng Hoàng chưa tổn hại người nào mà đoạt được trăm dặm ốc thổ (đất tươi tốt), hai bên cùng có lợi, cớ sao lại không làm.
“Lão gia, thánh chỉ!”
“Đốt.” Lười xem.
Nói xong Tần Chính lại tiếp tục trò chơi dưới chân mình, lúc trước từ viện ngoại ở đâu bay vào một tiểu trúc cầu (banh), dùng cái này để tiêu khiển cũng đỡ.
Hữu thù bất báo phi quân tử (Có thù không báo không phải là quân tử), mối thù ngày đó hại Ngũ phu nhân nhà hắn rơi xuống vực sâu suýt chết, hắn không quên. Nếu hoàng đế lão gia ngươi quá thanh nhàn, rảnh rỗi đến nỗi quản chuyện của Giang Bắc minh, thảnh thơi đến mức nảy ra chủ ý đối phó với Ngũ phu nhân nhà ta, vậy thì ta cho ngươi có việc để làm tối mặt tối mày luôn. Ngày sau tốt nhất đừng tìm đến một tên thường dân như ta mà gây phiền toái nữa, chuyên tâm ngẫm nghĩ cách đối phó với bên Nam Lương như lang như hổ kia đi. Hoặc giả ngươi muốn định tội Tịnh Khang Hầu gia thì cũng tốt, ta xem ngươi còn đủ quân lính để đối phó với bên kia hay không.
Đích xác là như thế, hoàng đế dẫu có lửa giận ngút trời cũng không thể làm gì, lúc này lão vẫn phải cậy nhờ thân binh đóng ở phía nam của Tịnh Khang Hầu gia. Có lẽ tới giờ này lão mới hiểu được, có người không thể thích là chọc được, cho dù lão có là hoàng đế đi chăng nữa.
Trúc cầu bị đá đến bên tường lại bay trở về, đá thêm cú nữa đánh vào góc tường, bắn ngược đến một chỗ khác trên mặt tường, tường cứ thể mà ầm ầm sập.
“Tá lực đả lực, hết thảy đều trở nên đơn giản.”
(tương ứng với câu: mượn dao giết người)
Sau đó Duy Nhất không ngừng chất vấn Tần Chính có thực là đã khôi phục trí nhớ lại hay không, bởi vì lão gia giống như trở về lại bộ dạng hồi trước. Tần Chính nghe y nhắc tới ‘ từ trước ’, giận dữ, bổn cũ soạn lại, để thư trốn đi. Lúc này phải đến bái phỏng Nam Lương Phượng Chủ một phen, một bút mua bán thành công, hắn nghĩ bọn họ giờ đây chắc hẳn là đang nâng chén chúc mừng, ăn nhậu no say.
Bên ngoài cung điện to lớn, Tần Chính phẩy phẩy ống tay áo theo hai nữ tử mỹ lệ xoải bước đi vào điện môn. Phía sau chính là năm đại cao thủ tùy hộ bên người Phượng chủ, mà cũng quái lạ, là cao thủ thì cứ thích nằm rạp trên đất mà ngủ? Chắc là vậy quá.
Qua khỏi chín khúc quẹo, mười tám đường vòng, rốt cục cũng gặp được Hải Phượng Hoàng, Tần Chính còn chưa kịp mở miệng, thị nữ liền đã nhanh chóng đi đến bên tai Phượng Chủ bên tai nói câu gì. Chỉ thấy Hải Phượng Hoàng đổi sắc mặt, quay đầu nhìn thẳng vào Tần Chính, năm người tài giỏi thế mà lại không kìm chân hắn được một lát!
“Sao chỉ có một mình ngươi?” Tần Chính lộ ra vẻ mặt bất mãn.
Hải Phượng Hoàng phân lệnh “Đi mời Kỳ chủ đến. Dâng trà.”
Trong điện phủ to lớn tồn tại sự im lặng quỷ dị, chủ nhân cùng khách nhân không thèm nói với nhau một câu, một người cứ tiếp tục lật thư quyển của nàng, một người thì bình thản phẩm trà, ai làm việc nấy, chẳng bận tâm để ý đến đối phương.
Nói chuyện với nam nhân này, chưa được một câu nàng đã muốn giết người rồi.
Nhiều lời với nữ nhân này làm gì, mới nói một câu thôi thì hắn đã muốn vặn cổ ả xuống.
Đợi mãi một hồi lâu, đạo thân ảnh kia mới xuất hiện ở trước mặt hai người. Y không vận tố y thanh nhã như ngày thường mà là một thân trử hồng (lụa đỏ) quý phái, trường y bên ngoài đồng sắc với đoản bào bên trong, trang sức trên vai vòng qua trước ngực rồi lại buộc ở bên hông, nghiễm nhiên là trang phục của Nam Lương Ô Hoàn tộc. Mái tóc không còn dùng trâm quấn lên cao nữa, những sợi tơ đỏ thẫm cứ tự do mà phiêu tán trong không trung, hai bên tóc mai chỉ đơn giản dùng một chuỗi châu ngọc cột ra sau đầu, trên trán, một ngọc đái huyết sắc kỳ lân khảm thạch vòng quanh, hai bên tai, cổ thậm chí cả cổ tay đều đeo trang sức, toàn thân y có châu ngọc vờn quanh như là nữ nhân cao sang quý phái. Cũng mỹ đắc tuyệt luân. (đẹp vô song)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT