Haruhisa bám ở trên cây, một bàn tay vơ vét góc váy, một bàn tay duỗi ra hướng về nhánh cây treo đầy những quả màu đỏ.
Bé mập đứng dưới tàng cây, ngửa đầu, khẩn trương hề hề nhìn nhánh cây lung lay thoáng động ——
Nhánh cây kia giống như… sắp bị gãy…
“Răng rắc…”
Như muốn chứng minh cho phán đoán ‘dường như’ của bé mập, cành cây thô chạc phát ra một tiếng giòn vang nhỏ bé yếu ớt, ngay sau đó, trên cây lại
truyền đến một trận kinh hô:
“A a a!”
Haruhisa chỉ cảm
thấy thân mình bắt đầu chấn động đi xuống, cô theo bản năng vươn tay về
phía trước, lại chỉ kịp bắt được một chuỗi trái cây ở gần cô…
Nhìn vào tình huống hiện tại của cô, không biết có chịu được cú ngã này không.
Haruhisa nhắm mắt lại, vọng tưởng trước khi rơi xuống dưới có thể giống như con
mèo có chín mạng trở mình lại, hướng lưng ra mặt sau.
…
Gaara nhìn người ở trong lòng hắn đang rút lại thành một khối, hai tay đang
ôm lấy bụng – Haruhisa. Thầm nghĩ phải đem cô lật ngược lại, bùm bùm
đánh vào mông trước.
“Coi như là người xuất hiện đúng lúc! Ba ba…”
Trong lòng Haruhisa cảm thấy may mắn một trận, lòng còn sợ hãi nói. Nhưng khi chờ cô mở to mắt ra, đạp vào trong mắt là gương mặt chân thật làm cho
cô liền phát hoảng.
“Gaara?!”
Cô trợn tròn mắt, ngay cả thở cũng đều quên.
Gaara nhìn thoáng qua người nào đó đang gắt gao cầm lấy trái cây màu đỏ trong tay, trầm giọng nói:
“Trái cây ăn ngon lắm à? Không thể không lấy? Bị cát che kín nên không nhìn thấy?”
Người luôn luôn ít nói chuyện, không giỏi nói chuyện bắt đầu liên tiếp đưa ra vấn đề. Mặc dù vẫn là luồng âm thanh thanh lãnh như vậy, nhưng đã có
mây đen nặng nề lướt qua.
Haruhisa bỗng nhiên ý thức được, lúc này đây, mọi chuyện giống như không còn nhỏ a.
“La La La… Anh, anh trước hết để em xuống dưới đi?”
Haruhisa ngắm đến bé trai mập đứng ở sau góc cây cách đó không xa trợn tròn mắt
nhìn, lại gắt gao ôm miệng của bản thân, một tiếng cũng không dám thốt
lên, cảm thấy trước tiên vẫn nên là yên lặng.
Gaara nghe vậy, hai tay không khỏi nắm thật chặt lại:
“Để xuống, còn muốn chạy sao?”
Lúc này đây, trong giọng nói âm trầm kia, chính là trở thành bất an dày đặc.
Haruhisa nghe thấy, im lặng không dám nói gì, giống như có người nào đó hướng
vào trong lòng cô nhỏ vào vài giọt nước chanh chua xót.
Cô chịu đựng cảm giác bắt đầu muốn nôn vừa nãy xuống dưới, thuận theo dán sát vào trước ngực Gaara:
“Không phải. Bị tìm được, sẽ không chạy.”
Gaara chần chờ, hơi hơi xoay người, đem người ở trong lòng thả xuống dưới.
Haruhisa suy nghĩ một chút, chủ động nắm lấy tay Gaara, hướng bé mập đi tới.
“Cám ơn trái cây của em, chị rất thích chúng.”
Haruhisa lôi kéo Gaara cùng nhau ngồi xuống dưới, lắc lắc trái cây trong tay, cười đến thân thiết lại ôn hòa.
Nhưng bé mập dường như vẫn là một bộ dáng hoảng sợ, thân mình nho nhỏ không ngừng lui về sau.
Haruhisa nghiêng đầu nhìn chăm chú vào người nào đó bên cạnh cô, mặt không biểu
cảm – Gaara, trong lòng không tiếng động thở dài.
“Anh này tới đây để đưa chị về nhà, là một người vô vô vô cùng tốt a!”
Dứt lời, Haruhisa lặng lẽ nhéo nhéo lòng bàn tay Gaara, đưa mắt ra hiệu với hắn.
Gaara ngẩng đầu, cứng ngắc gật gật đầu —— cùng với trẻ con ở chung, rất có
thể là một chuyện mà cả đời này hắn không am hiểu nhất.
Bé mập nhìn nhìn Haruhisa, lại nhìn nhìn Gaara, nhanh như chớp chạy mất…
Haruhisa nhìn bóng lưng hốt hoảng của bé mập, chớp chớp mắt, đứng lên, đối với Gaara nói:
“Ừm… Anh nói đi, chúng ta trực tiếp về nhà? Hay vẫn chờ em trở về nhà trọ thu dọn này nọ xong rồi trở về?”
Cuộc hành trình độc thân cái gì đó, cứ như vậy mà kết thúc. Hắn đã tự mình tìm đến, đây là kết cục tốt nhất mà cô mong muốn.
Trả lời cô là cảnh vật đột nhiên thối lui về phía sau, cùng núi rừng giữa cơn gió lạnh gào thét mà qua.
Haruhisa uốn người vào trong lòng Gaara, gắt gao ôm lấy cổ hắn, nghe tiếng tim
đập trầm ổn đầy mạnh mẽ của hắn, niềm vui sướng nho nhỏ từ theo dưới đáy lòng dần dần trôi nổi ra, chậm rãi tràn đầy trên góc môi…
Bất quá, chậc chậc…
Có phải cô đã quên mất cái gì không nhỉ?
Trong lúc nhất thời cùng nhất trí, thần sắc Hatano Showa sốt ruột tìm kiếm
trên khắp ngõ ngách của trấn nhỏ, ngay cả trái tim cũng được chiên nóng
lên như thịt ba chỉ.
Nhóc con kia, đến cùng đã chui vào trong ngõ ngách nào vậy???
************************************
Lúc đầu, lúc mới tiến vào trong nhà, Haruhisa do dự một chút.
Nơi này thật sự là nhà cô đi? Vì sao bất quá cô chỉ đi ra ngoài có vài
ngày, bộ dáng của nơi này lại giống như được thay đổi hoàn toàn?
Không phải nói đến có bao nhiêu vết bẩn, chỉ là diện mạo nơi này hình như
lãnh lẽo buồn tẻ đến quá mức cần thiết rồi, hoàn toàn không hề có một
hương vị về mái nhà. Ngôi nhà vốn ấm áp sáng sủa cùng với ngõ ngách đồng hào đồng bạc. Đã đi đầu mất rồi?
Nhìn bốn phía xung quanh, toàn
bộ vật dụng trong nhà đề bị che phủ bởi một lớp bụi đất mỏng manh, con
nhện nho nhỏ ở góc tường cô độc dệt mạng nhện, liền ngay cả vườn hoa
ngay sân sau, cũng đều là bộ dáng nửa sống nửa chết. Như vậy xem ra, so
với việc ông nội qua đời, quán ăn vặt càng ngày càng nghèo túng thì ngôi nhà cũng hơi tồi tàn hơn thế nữa.
Haruhisa nhấp nháy cánh môi, vô ý thức bắt tay vào tu sửa lại móng tay của mình, vừa đau vừa ngứa.
Sau đó, dường như cô nghĩ tới cái gì đó, mau bước đi vài bước đi vào phòng bếp.
Quả nhiên, trong tủ lạnh cũng trống rỗng, ngay cả vụn bánh mì cũng không hề có.
Temari thì ở Konoha, Kankuro cũng luôn luôn ở bên ngoài chạy tới chạy lui chạy ngược chạy xuôi. Như vậy thì Gaara luôn luôn ở Làng Cát, đến cùng hắn
đã chiếu cố bản thân như thế nào?
Trong lòng Haruhisa hiện lên
một trận xót xa cùng hối hận, vừa muốn xoay người chất vấn, lại bị người theo sau lưng ôn nhu ôm vào trong lòng.
Âm thanh Gaara khàn khàn đầy ôn nhu để sát vào lỗ tai cô nói:
“Em không ở đây…”
Một câu nói, Haruhisa suýt nữa nghẹn ngào.
Cô xoay người, ngón tay mơn trớn gò má Gaara, há mồm ra rồi mới đứt quãng thấp giọng đáp lại :
“Ừm, thực xin lỗi, em… Ưm…”
Nửa câu xin lỗi ở đằng sau từ đầu đến cuối cũng không có nói ra khỏi miệng.
Môi Gaara còn mang theo vài tia mát lạnh chậm rãi để lên trên, mang theo
hơi thở ôn tồn quen thuộc, cho đến khi làm cho trái tim Haruhisa đều
phải hòa tan ở trong đó.
Đây là một nụ hôn vô cùng dịu dàng, khẽ
cắn đơn giản, tinh tế nghiền nát, từng bước lại từng bước nữa, chậm rãi
cháy lan cả đồng cỏ…
Đợi đến khi Haruhisa nhận thấy được trên
người chợt lạnh, toàn bộ người cô đã bị Gaara ôm để lên trên bàn phòng
bếp. Một tay Gaara để lên sau thắt lưng của cô, hơi lạnh từ ngón tay từ
phần lưng trơn bóng của cô mà trườn lên trên, để lại một ấn ký nóng bỏng như lửa.
“Ưm… Không, không được…”
Haruhisa hơi mê muội, nhưng vẫn kiên định bắt được bàn tay dần dần trở nên không ngoan ngoãn của Gaara.
Gaara ngưng đọng một chút, ngừng lại, ánh mắt màu ngọc nhìn Haruhisa, dục
vọng ở dưới đáy mắt, bất mãn, ủy khuất, chịu đựng… Nhìn không sót một
chút nào.
Hô hấp Haruhisa trở lại bình thường, đem bàn tay Gaara nhẹ nhàng đặt ở trên bụng bằng phẳng của cô.
Hô hấp của Gaara vẫn cứ dồn dập, cùng với da thịt của Haruhisa thân mật
tiếp túc, dần dần nóng lên, lại vẫn ngoan ngoãn tùy ý để cho Haruhisa
đùa nghịch, không có hé răng.
Haruhisa phì cười, vươn tay khẽ túm vành tai của Gaara, kéo lại gần bên môi của bản thân, không thể nhẹ nhàng hơn nữa nói:
“Anh nói xem, chúng ta có một bé con Gaara, có được không?”
Gaara nghe vậy, mày nhíu chặt lại, dường như không có thể lý giải ý nghĩa
trong câu nói của Haruhisa. Haruhisa cũng không có thúc dục hắn, chỉ là
nghiêng đầu, lẳng lặng chờ đợi, nhưng cả trái tim, lại giống như bị
người nào đó treo buộc ở giữa không trung, lở dở, khó chịu.
Bé con Gaara, bé con Gaara…
Gaara cân nhắc, cẩn thận lặp lại lời nói của Haruhisa. Hắn nhìn gò má cô
thoáng đỏ hồng, cùng với ánh mắt không giấu được chờ đợi, trong đầu có
một ý nghĩ chợt lóe qua, chẳng lẽ…
Thân thể hắn không thể đè nén, lập tức cứng ngắc lại hết.
Haruhisa chỉ cảm thấy bỗng nhiên Gaara nắm lấy bàn tay của cô, khí lực rất lớn
làm cho cô nhịn không được nhíu mày. Ngay sau đó, cô liền nghe được một
âm thanh thoáng run run một cái:
“Haruhisa, em… em đừng đi…”
Hả?
Haruhisa ngây ngẩn cả người. Đi chỗ nào a? Bọn họ không phải vừa mới trở về sao?
Vừa muốn theo bản năng hỏi ra miệng, Haruhisa bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt
của Gaara, ba phần bất lực, hai phần sợ hãi còn có hoảng loạn không thể
nói rõ ra…
Gaara như vậy, lúc trước cô đã từng nhìn thấy qua một lần, chính là vào đêm Yashamaru chết.
Giờ phút này Haruhisa cũng cố không nói vấn đề gì về ‘gấu mèo nhỏ’, rất lâu rồi không có dùng đầu óc vận chuyển với tốc độ ánh sáng, suy xét nghĩ
sẽ có khả năng Gaara sẽ nghĩ đến.
“La La La.” Haruhisa mở miệng thử thăm dò, “Em… Chúng ta cùng nhau có một đứa trẻ, không tốt sao?”
Gaara nghe vậy, lại nắm chặt tay Haruhisa, run rẩy cả người lên.
Dường như Haruhisa nắm bắt được cái gì đó, vì thế quay lại nắm giữ tay Gaara, âm thanh mềm nhẹ nói:
“Em sẽ không đi, chỗ nào cũng không đi, chỉ ở tại chỗ này, cùng với anh, còn có những đứa trẻ của chúng ta.”
Gaara nhìn cô, lắc lắc đầu, thật lâu sau, mới nói ra một câu:
“Không được… Haruhisa sẽ chết.”
Quả nhiên, trong lòng Haruhisa bắt đầu chồng chất run lên, năm đó khi
Kurara chết đi, đã để lại một tâm lý bóng ma cho Gaara, so với trong
tưởng tượng của cô còn sâu nặng hơn thế nữa.
Bất quá, đã biết được về chứng bệnh rồi. Như vậy, nên kê đơn thuốc như thế nào, trong lòng cô cũng đã có cân nhắc.
Haruhisa mỉm cười, ở trên trán Gaara hôn nhẹ nhàng hôn một nụ hôn ấm áp xuống, sau đó nói với hắn:
“Sẽ không, Haruhisa là của Gaara, chỉ cần trong lòng Gaara luôn nghĩ tới, Haruhisa liền sẽ luôn luôn bình an.”
“Haruhisa sẽ không có chuyện gì, đứa nhỏ cũng sẽ không có chuyện gì.”
“Bằng không, chúng ta viết phong thư gửi cho Tsunade đại nhân đi, nhẫn thuật
chữa bệnh của bà ấy cao siêu như vậy. Với lời nói của bà ấy, anh sẽ tin
tưởng chứ?”
Âm thanh ấm áp của Haruhisa giống như có chứa một
loại ma lực nào đó, Gaara cứ như vậy mà chậm rãi mà bình tĩnh xuống,
nhưng vẫn nắm lấy tay Haruhisa, vẫn luyến tiếc tách xa nhau ra.
Haruhisa cúi đầu, suy xét một chút, rốt cuộcc chậm rãi nói ra một câu cuối cùng:
“Nếu… Nếu La La La thật sự rất lo lắng, không muốn… Ừm… Chúng ta đây, sẽ không cần, có không được?”
Ngày hôm sau, Gaara thật sự viết một phong thư thật dài, dùng chim ưng nhanh nhất của Làng Cát, đưa đi đến Konoha.
Haruhisa không biết phong thư của Tsunade đại nhân hồi âm viết cái gì ở trên đó, chỉ biết là Gaara đã cầm lá thư này đọc vẻn vẹn một ngày.
Gần tối, lúc về đến nhà, hắn liền ôm lấy cô, nhỏ giọng mà lại kiên định nói:
“Anh… Anh sẽ cố gắng hết sức chăm sóc cho hai mẹ con.”
Người con trai ở trước mặt cô, rõ ràng còn đang khẩn trương nắm tay, biểu cảm trên mặt lại vô cùng nghiêm cẩn, giống như đang ở trước mặt cô đọc lời
thề nào đó.
Khóe môi Haruhisa nhịn không được nở một bông hoa rực rỡ ra, trong đôi mắt màu hải đường tràn đầy vô số lưu luyến quyến
luyến, um tùm, cùng với ánh nắng chiều nhỏ vụn, dệt thành một cái lưới
mờ mờ ảo ảo, ôn nhu đem thân hình cao ngất của người con trai tóc đỏ ấy
nhốt vào trong đó.
“Ừ.”
Mang theo mười phần tín nhiệm cùng chờ mong, Haruhisa nghe thấy được âm thanh của bản thân trả lời như vậy.
************************************
Lúc nửa đêm, trong lúc ngủ mơ, Gaara nghe thấy một trận âm thanh rất nhỏ,
hắn theo bản năng kéo người bên cạnh lại, nhưng lại ôm vào một khoảng
không. Trong lòng một cái giật mình, hoàn toàn tỉnh lại.
Mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là cả một phiến ánh nến ấm áp.
Mà Haruhisa, thì mặc áo ngủ màu vàng có in hình một con hồ ly nhỏ, dừng
lại ở giữa vô số đế cắm nến tinh xảo, hắn cong cong mặt mày cười lên,
toát ra trong vô số ánh nến trong suốt là khuôn mặt của cô, có vài phần
cảm giác đẹp không sao ta xiết.
“Xin hỏi anh có nguyện ý cưới một người như ngũ cốc, tứ chi yếu ớt, không có trách nhiệm về sinh sản, chỉ là một người con gái lười biếng?”
“Mặc dù cô ấy không xinh đẹp nhất thế giới này, cũng không phải là một người lợi hại nhất, nhưng có thể cam đoan trong mắt của cô ấy chỉ có mỗi một
mình anh, trong lòng cũng chỉ có mỗi mình anh, thầm nghĩ làm lưỡi bò cho anh, chỉ nguyện sinh đứa trẻ cho anh. Nha nha nha, đúng rồi, hành động
hiện tại như lời nói, còn thế cưới một tặng một nữa, cực kì có giá trị!”
Nói xong nói xong, trong lòng Haruhisa bỗng nhiên ảo não —— OH NO a ~ đây
là một thời khắc lãng mạn ôn nhu cái cỡ nào, làm sao cô lại có thể nói
những phương diện vô lý chứ…
Vì thế nói xong lời cuối cùng, âm
thanh của cô càng ngày càng nhỏ, dũng khí tích góp từng tí một ngay từ
đầu cũng chậm chậm chạy lại…
Trong phòng, dần dần yên tĩnh xuống.
Thật lâu sau, Gaara đi xuống giường, một tay ôm lấy Haruhisa về trên giường, đem hai chân cuộn vào trong lòng, nhẹ nhàng mở miệng, mang theo nhàn
nhạt hương vị trách cứ:
“Tsunade đại nhân nói, hiện tại em không thể bị cảm lạnh, về sau không cần lại để chân trần.”
Haruhisa chỉ cảm thấy có một trận thiên lôi rầm rầm.
Ông trời! Cô đã dẫn chương trình không tốt ở chỗ nào chứ?
Năm đó chủ động thông báo nói ra lời “tỉnh tò”, thiếu chút nữa đã phải tức
chết vì cái đầu gỗ tươi sống này. Bây giờ cô đang chủ động cầu hôn, bi
kịch lại một lần nữa diễn ra sao?!
Haruhisa một người sinh ra hờn dỗi, cho đến khi trời sắp sáng lên, mơ mơ màng màng ngủ. Chờ cô ngủ dậy, Gaara đã đi mất.
Cô xoay người xuống giường, lại mắt lại ngắm đến một đôi dép lê vải nhung
để ở bên giường. màu sắc trên phần vải nhung nhìn qua vô cùng mềm mại,
mang vào thử một lần, quả nhiên thật thoải mái.
Haruhisa ngồi ở bên giường, nhìn cặp dép lê kia, nhịn không được bật cười, hờn dỗi đầy mình cũng không còn ——
‘Gấu mèo’ ngốc này, ngoan ngoan tới mức làm cho người ta yêu thích không
muốn buông tay, nhưng lại ngốc đến mức làm cho người ta hận đến nghiến
răng.
Cả đời này của cô, thât sự lại ở trong tay hắn!
Đi xuống lầu, Haruhisa ngoài ý muốn nhìn thấy Temari mang tạp dề ở trong phòng bếp, vội vàng đi qua đi lại.
Cô vừa mừng vừa sợ nói:
“Chị Temari!”
Temari quay đầu, thấy cô, hiện ra một mặt tươi cười thật to:
“A, Gaara em ấy có việc, có khả năng sẽ hơn một đoạn thời gian mới có thể
trở về. Em ấy lo lắng em chỉ có một mình ở nhà, cho nên gọi chị qua
đây.”
Ngay từ đầu, Haruhisa nghe được thật lo lắng, hơn một đoạn thời gian mới trở về? Đó là chuyện gì?
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt thàn nhiên của Temari,, cũng không có bộ dáng lo
lắng dù chỉ một tí xíu. Nghĩ rằng đại khái sẽ không phải là hoạt động
nguy hiểm gì, lúc này mới chậm rãi yên tâm lại.
…
Có người làm bạn đời trong cuộc sống, luôn luôn rất hạnh phúc. Nhất là người nào đó mỗi ngày ăn xong rồi ngủ, ăn ngủ dưới mọi tình huống.
Lúc Gaara trở về, bụng Haruhisa bụng đã xuất hiện một đường cong nho nhỏ mượt mà.
Ngay từ đầu, Gaara luôn mang theo một loại ánh mắt kính sợ không hiểu nhìn
bụng của Haruhisa. Sau này, tại đây có bàn tay của Temari cùng Haruhisa
cùng nhau làm chỉ dẫn, cũng dần dần hiểu ra cảm giác làm cha, mỗi ngày
sẽ tò mò chạm vào, hoặc là đi lên lắng nghe một chút, sau đó sẽ là bộ
dáng nghiêm trang nói chuyện với bụng của Haruhisa.
Lại sau này, một ngày nào đó vào buổi sáng, Temari bị một trận tiếng đập cửa kịch liệt làm cho bừng tỉnh.
Cô còn buồn ngủ đi mở cửa, lại suýt nữa bị một cái đầu của Haruhisa đụng vào.
Temari luống cuống tay chân ổn định lại trọng tâm của bản thân, cẩn thận ổn
định lại thân thể của Haruhisa. Haruhisa hiện lên bộ mặt hoảng hốt lo
âu, trong lòng cũng không đè nén được bất ổn lên.
“Haruhisa, em làm sao vậy?” Temari một trận khẩn trương.
“Em em em… anh ấy… anh ấy anh ấy”
Haruhisa dũ phát đến lo lắng, lắp ba lắp bắp thật lâu, mới nói ra:
“Gaara nói muốn kết hôn…”
Temari kinh ngạc vui mừng đan xen vào nhau, em trai đầu gỗ của cô rốt cuộc cũng đã thông suốt!
“Haruhisa, đây không phải là chuyện tốt sao?!”
Temari cười hì hì nói.
Phải biết rằng, lúc trước khi cô nghe nói là Haruhisa cầu hôn và phản ứng
của Gaara khi đó, suýt chút nữa phun một ngụm máu ra rồi.
“Em không cần!”
Lúc này đây, Haruhisa lại trả lời một cách lưu loát sạch sẽ nhất.
“Ể?”
Đầu Temari không phản ứng theo kịp.
“Em như bây giờ…” Haruhisa chỉ vào bụng của bản thân, “… làm sao có thể kết hôn? Kết hôn nhất định phải là vào thời kỳ xinh xắn đẹp đẽ nhất! Hiện
tại em không cần kết hôn!”
“…”
Temari nhất thời không biết nói gì.
Mà lúc này, ngoài cửa lại truyền đến một trận tiếng đập cửa:
“Temari, mở cửa. Em muốn tìm Haruhisa.”
Temari nghe ra âm thanh của Gaara, buông lỏng Haruhisa ra, xoay người đi mở
cửa cho Gaara. Nhưng còn chưa đi tới được cửa, lền nghe thấy một âm
thanh “lạch cạch” vang lên, Temari nhìn lại, ngay lập tức bị dọa đến nỗi hồn lìa ra khỏi xác đến hơn phân nửa!
Haruhisa mặc một thân áo ngủ, mở cửa sổ ra. Lúc này, đã ngồi ở trên cửa sổ, nhìn tư thế kia, là đang muốn từ cửa sổ trèo ra.
Ngao ngao ngao!
Một đầu Temari phình to thành hai cái, bây giờ thân thể Haruhisa còn quan
trọng hơn mạng sống của người khác. Nơi này thế nhưng lại là lầu hai lầu hai a! Muốn chạy trốn cũng không nên chọn biện pháp này a!
Temari vội vàng chạy về bên cửa sổ, túm Haruhisa, muốn đem con bé để an toàn xuốn dưới.
“Bang bang phanh “
Phía bên kia, Gaara chờ ở ngoài cửa đã bắt đầu không còn kiên nhẫn:
“Temari, mở cửa.”
Temari ngay lập tức khóc ra như mì sợi.
Này, hai vị tổ tông, thật sự là không hề có một chút bớt lo nào a…
“Haruhisa, trước hết em cứ đi xuống đây cái đã, phía trên đó rất nguy hiểm…”
“Gaara, đừng gõ cửa! Đi vào! Vợ của em muốn nhảy lầu!”
“Haruhisa…”
“Gaara!!!”
– Chính văn hoàn –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT