Trong rừng cây rậm rạp, có ba bóng dáng màu đen đang cấp tốc chạy xuyên qua.
“Sensei…”
Inoue dẫn đầu hơi hơi nghiêng người, nhìn người đàn ông che nửa mặt ở phía sau hắn, vẻ mặt lo lắng.
Hatano Showa một tay ôm bụng, trên băng vải màu trắng, không ngừng chảy ra dấu vết màu đỏ dễ dàng nhận thấy. Hắn nhìn thiếu niên bất chợt quay đầu lại nhìn hắn, hữu khí vô lực nói:
“Ngu ngốc, cẩn thận đụng phải cây.”
“…”
Inoue nghẹn một chút, ngay lập tức liền quay đầu, đồng thời chạy nhanh hơn,
cũng bắt đầu càng thêm cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh.
Hatano Showa thoáng hơi chậm lại phái sau, tận lực điều chỉnh nhịp chân của
bản thân, hô hấp bắt đầu dần dần có chút hỗn độn. Quả nhiên, lấy một
chọi năm vẫn quá miễn cưỡng chính mình. Trong lòng bàn tay cảm giác được chất lỏng dinh dính không ngừng chảy ra, nếu không nhanh chóng tìm ra
được một nơi nào đó an toàn để nghỉ ngơi, chỉ sợ…
Ách?
Nhìn một cánh tay nhỏ bé trắng nõn đột nhiên đỡ tay hắn, Hatano Showa có
chút kinh ngạc quay đầu, ý nghĩ đối diện với một đôi mắt màu xám tro,
bên tai cũng truyền đến một tiếng “Hừ” vô cùng đặc sắc mang dấu ấn cá
nhân!
Người con gái nghiêng đầu, một mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, ý muốn nói khinh thường “Ông là đồ vô dụng gây cản trở”. Hời hợt qua loa
để ý.
Cứ việc như thế, trên mặt của người đàn ông trung niên vẫn
xuất hiện lên một tia cười thấu hiểu ý. Người học trò nữ này của hắn,
mặc dù tính tình đối với ai cũng đều xấu xa, nhưng tâm địa lại rất dễ
mềm lòng.
“Sensei, ở kia có sơn động, chúng ta đi qua nghỉ ngơi một chút đi.”
Inoue vừa nói, một bên quay đầu, nhìn ở phía sau mình hiện ra một hình ảnh
“Thầy hiền trò ngoan”. Lòng bàn chân tiếp theo hơi lệch sang một bên,
suýt nữa rớt từ trên cành cây xuống…
Tùy tiện gạt đi vài cành cây chặt chẽ quấn quanh hang động, Inoue chống đỡ bước chân như không có
thật của Hatano Showa, bước tiến vào trong.
Người con gái đi theo sau cùng cẩn thận ở xung quanh hang động cài đặt cạm bẫy, vừa muốn thò
người đi vào trong, ánh mắt lại không cẩn thận lướt nhanh qua sắc mặt
tái nhợt của người nào đó. Suy xét một chút, xoay người nhẹ nhàng nhảy
ra, lại biến mất bên trong bầu trời xanh biếc vô tận.
“Gwatan?”
Hatano Showa nhíu mày, có chút nghi hoặc kêu một tiếng.
Inoue nhìn thoáng qua bóng dáng tuyệt đẹp của chị gái nhà mình như điệu múa
thường xem. Đầu điên, cẩn thận đỡ Hatano Showa ngồi xuống, lúc này mới
cười hề hề nói:
“Sensei yên tâm, nhất định chị ấy đang đi tìm thức ăn.”
Quả nhiên, không quá bao lâu, người con gái tên Gwatan kia giống như một
trận gió thổi trở về. Trong tay trái giơ lên vài chuỗi cá nướng tỏa ra
mùi hương mê người, tay phải còn lại là một đống trái cây tươi mới.
“Đây là lần gom góp lại nhanh nhất đi.”
Người con gái nhàn nhạt mở miệng, âm thanh nghe qua thật giống như chuông gió đọng lại ở bên cửa sổ, mặc dù êm tai nhưng lại lộ ra một cảm giác băng
giá.
Vào những lúc như thế, hai người còn thừa lại cũng không khách khí, đều tự mình nhận lấy một chuỗi cá nướng, nhanh chóng ăn đi.
Nhìn băng gạc của người dàn ông trung niên đã hoàn toàn bị nhiễm đỏ, người
con gái lại từ trong túi lấy ra vị thuốc vừa rồi tìm được ở trong rừng
—— không còn biện pháp nào cả, bị truy kích nhiều ngày như vậy, những
vật dụng cùng thuốc có sẵn trên người sớm cũng đã dùng hết toàn bộ.
Xong rồi.
Gwatan cầm thực vật xanh trong tay nhào nặn, rồi lúc này mới đá đá chân cúi đầu ăn cá:
“Cởi quần áo ra một chút.”
“Lạch cạch.”
Cá nướng trong tay Hatano Showa rớt xuống đất.
Chỉ thấy hắn một mặt hiện lên biểu cảm như gặp quỷ nhìn người con gái ở bên cạnh hắn, nói:
“Gwatan, học trò ngoan, sensei biết bản thân ‘ngọc thụ lăng phong’, ‘tiêu sái
phi phàm’, nhưng nếu như con muốn thổ lộ với sensei cũng phải biết lựa
chọn thời gian và địa điểm a! Hiện tại thân thể của sensei bị trọng
thương như vậy. Huống chi, sensei không thích phương pháp trực tiếp như
thế blablabla…”
Người đàn ông trung niên mỗi lần nói nhiều thêm
một câu, trên mặt của Gwatan sẽ xuất hiện thêm nhiều gân xanh. Inoue
nhìn đỉnh đầu của chị gái mình xuất hiện mây đen, không ngăn cản được
kinh hồn bạt vía. Hắn dè dặt cẩn thận kéo kéo sensei còn đang không
ngừng nói liên miên, ý đồ nho nhỏ nhắc nhở ông ấy một chút.
“Ai nha, Inoue, con cũng đừng ghen tị, sensei cũng rất vô cùng yêu con a ~~ “
Inoue nghe vậy, bả vai cứng đờ, lập tức rụt tay về, nhắm mắt lại, một mặt
biểu cảm “Sensei sống hay chết cũng không có liên quan gì tới con”.
Hatano Showa nhìn hai chị em đang đồng thời kinh ngạc, trong lòng một trận
thoải mái, liền ngay cả miệng vết thương trên bụng cũng không có đau như vậy. Hắn đắc ý cười cười, xoay người, vừa muốn nhặt trái cây trên đất
lên, chợt nghe “PIA” một tiếng, một đoàn sền sệt màu xanh biếc đã bay
tới chính giữa mặt hắn.
“Không cần phải dùng nữa!”
Người con gái lạnh băng nhẹ nhàng ném một câu như vậy, xoay người đi đến cửa động, ngồi xuống.
************************************
Haruhisa ngồi trước bàn trang điểm, hai tay chống đầu, gương chiếu ra khuôn mặt ngơ ngác của cô.
Kế hoạch đêm qua… thất bại.
Nghĩ đến bóng lưng chạy rối chết của Gaara, Haruhisa liền hận không thể bứt hết tóc của mình.
Này đến cùng là vì sao vì sao vì sao a?!
Chẳng lẽ cô là ‘con mãnh thú và dòng nước lũ’, gọi người tránh không kịp?
Haruhisa ít có khi nhăn mày.
Rõ ràng không phải, bằng không lần trước làm sao có thể hôn kịch liệt như vậy…
Chẳng lẽ thật sự bởi vì “bánh bao” của cô là cỡ nhỏ mà không “bánh bao” cỡ bự ?!
Sắc mặt Haruhisa dần dần biến thành đen.
Rõ ràng cũng không phải, sau khi trải qua gần hai tháng bù lại, dù thế nào cũng coi như là hơn “bánh bao” nhỏ một tí thôi…
Như vậy…
Haruhisa phân tích rồi lại phân tích tới lui, cuối cùng đành phải đưa ra một kết luận.
Gaara là đang thẹn thùng.
Hừ!
Vậy lần trước tại trong cái tiệm hoa hoa gì đó, không phải cũng đã đem người khác ôm thật chặt sao.
Haruhisa không có hình tượng nhe răng, người con gái ở trong gương cũng vì vậy mà trở nên xấu đi.
“Haruhisa?”
Cửa bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh nho nhỏ.
Haruhisa quay đầu, thấy Temari chính ghé vào cửa, chỉ lộ ra đến một cái đầu.
“Chị Temari.” Haruhisa cười cười. “Sao lại không đi vào?”
“A?… Ừ.”
Temari kích động một chút, sau đó chậm rãi di chuyển đi vào, trong tay còn mang theo một cái vĩ đại vô cùng gói đồ.
“Gaara không ở đây. Chị nghĩ, vẫn nên trực tiếp nói với em một tiếng cho tốt.”
Temari nhìn chằm chằm mũi chân của bản thân, ngón tay vô tình nhanh chóng túm ba lô.
Temari có bộ dáng như thế, thật có thể nói là là trăm năm khó gặp a.
Haruhisa thoáng vô cùng kinh ngạc, cho rằng có chuyện gì đó nguy hiểm, vội vàng từ trên ghế tiến, đi tới Temari trước mặt:
“Chị Temari, đã xảy ra chuyện gì?”
Gaara mới lên làm Phong ảnh không bao lâu, sẽ không phải là chuyện liên quan tới hắn thôi?
Haruhisa nhất thời khẩn trương lên.
Dường như nhìn ra được Haruhisa khẩn trương, Temari vội vàng xua tay:
“A không không không, không xảy ra chuyện gì. Chính là cuộc thi trung nhẫn sắp bắt đầu, hôm nay chị sẽ cùng Kankuro đi đến Konoha.”
Nghe vậy, Haruhisa thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hóa ra là cuộc thi trung nhẫn a.
Năm trước, cuộc thi trung nhẫn Làng Cát quả thật đã được cử hành, nay lại
đến phiên Konoha. Thân là Kazekage đệ ngũ, không phải Gaara cũng phải
trình diện sao? Vì sao chỉ có Temari cùng Kankurou?
“Bọn chị sớm đi tới đó trước để sắp xếp mọi thứ, Gaara có lẽ phải đợi vài ngày nữa mới lên đường.”
Temari lại một lần trả lời chính xác nghi vấn trong lòng Haruhisa.
Haruhisa gật đầu như thế này, điều này nghe qua cũng thật bình thường a, vì sao Temari cũng là vẻ mặt như thế?
“Cái kia…” Quả nhiên, tạm dừng một lát, Temari nói tiếp. “Chị có khả năng sẽ ở Konoha nán lại một thời gian, cái kia…”
Temari bắt đầu ngại ngùng lên, âm thanh cũng dần dần thấp đi xuống.
Haruhisa nhìn nhìn ba lô trên tay Temari bự đến nỗi có chút kỳ lạ, lại nhìn nhìn bộ dáng quái dị của Temari, cuối cùng lo lắng tổng hợp lại một phen,
rốt cuộc đưa ra kết luận.
Temari có phải không phải muốn đi Konoha để cùng với Shikamaru đoàn tụ với nhau… đoàn tụ a?
Quan hệ của hai người bọn họ từ hai năm trước cũng đã thay đổi rõ ràng,
nhưng bởi vì quan hệ về nghề nghiệp, nói chung đụng thì ít mà xa cách
thì nhiều. Lần này thật vất vả mới có thể danh chính ngôn thuận [1] đi
đến Konoha, cho nên mới phải nắm chặt thời gian thật tốt, để an ủi tương tư nỗi khổ a. Đơn giản, dễ hiểu, chỉnh đốn, xử lý.
[1] Danh
chính ngôn thuận: Đủ tư cách, chức năng để đảm trách, giải quyết công
việc nào đó, được pháp luật và mọi người thừa nhận, có danh nghĩa đàng
hoàng thì lời nói mới có trọng lượng.
Nghĩ vậy, tâm tình Haruhisa không khỏi tốt lên. Shikamaru cùng Temari quả thực chính là trời đất
tạo nên một đôi, không uổng công lúc trước cô đã dồn hết “tâm huyết”
vào, bây giờ thời khắc tu thành chính quả đã sắp tới, thân là fan của
couple ShikaTema (Shikamaru & Temari), Haruhisa tự nhiên sẽ vui vẻ
lên ngay.
Dứt lời, cô còn dùng lực lớn hơn vỗ vỗ bả vai Temari, tỏ vẻ phi thường xem trọng Temari.
Temari bị nhìn thấu tâm tư nhất thời vẻ mặt đỏ bừng, ấp úng nửa ngày, cũng
không nói ra lý do viện cớ. Cuối cùng, vẫn là Kankuro ở dưới lầu chờ đã
không còn kiên nhẫn lớn tiếng hô hết cổ họng, hai người này mới có thể
đúng thời gian khởi hành.
Haruhisa đứng ở trên ban công lầu hai,
hướng về phía hai người vẫy vẫy tay, lại đứng được một lúc, lúc này mới
trở lại phòng ngủ.
Temari đều đã chủ động như vậy, như vậy cô
cũng muốn lại nỗ lực một chút mới được! Dù sao kế hoạch kia vì chuyện
rắc rối mà không thể làm, cô cũng không thể bởi vì nhất thời thất bại mà buông thả hi vọng được!
Nghĩ vậy, Haruhisa lại lần nữa ngẩng đầu lên, nắm chặt nắm tay. Giữa gương phản chiếu ra một khuôn mặt kiên định của người con gái, trong mắt lại một lần nữa lóe lên ánh sáng.
************************************
Ngày nào đó, lúc nửa đêm.
“Ưm… La La La…”
Người con gái nào đó đang ngủ say bỗng nhiên đạp rớt cái chăn bông ở trên
người mình ra, áo ngủ thật dài sớm cũng đã cuốn tới trên lưng, lộ ra hai cái đùi trắng nõn tinh tế, vô cùng xinh đẹp, còn có một đoạn vòng eo
nhỏ nhắn trắng như tuyết.
Người con gái phát ra tiếng nói, lông mi dài run rẩy, miệng thường thường còn nói ra một ít âm tiết mơ hồ.
Người nào đó ở đi lại trong bóng đêm, nghe rõ ràng được âm thanh nhỏ bé ở
trong bầu không khí này, lập tức yên lặng không một tiếng động đi đến
bên cạnh người con gái ấy, nhưng tại một giây đã bị bức tranh hương diễm mê người này làm cho cả người cứng ngắc, sửng sốt thật lâu, lúc này mới như từ ở trong mộng mới tỉnh lại, nhẹ nhàng nhặt chăn mỏng rớt ở trên
mặt đất, lại một lần nữa đắp lên trên người của người con gái đó. Trên
đường không cẩn thận cọ xát đến da thịt nhẵn nhụi của người con gái,
người nào đó theo bản năng nắm chặt quyền lại, sau đó lặng lẽ buông lỏng năm ngón tay của bản thân ra ——
Đến gần một chút…
Một chút là được rồi…
Ma chướng của người nào đó dần dần đè thấp bàn tay xuống, một tấc một tấc
hướng tới da thịt của người con gái, dán gần xuống. Trong tay lại một
lần nữa tràn ngập cảm giác trắng mịn lạnh lẽo này.
Đáy mắt người nào đó lặng lẽ bị một tầng dục vọng mơ hồ bịt kín.
Ngón tay thon dài theo đường cong hoàn mỹ dần dần để lên trên…
“Khụ khụ…”
Một trận ho nhẹ không hề được dự đoán trước vang lên, giống như đánh vỡ một loại chú thuật nào đó, người con trai bên giường giống như điện giật
rút bàn tay của mình về, nhìn dung nhan ngủ yên vững vàng như trước.
Người con trai tóc đỏ dùng sức nắm chặt mắt lại, khi mở ra, đôi mắt màu
xanh ngọc lại là một mảnh trong sạch.
Lại một lần nữa giúp người
con gái nhét góc chăn vào, người con trai không chút lưu luyến nào xoay
người, một lần nữa trở về ngồi trên ghế tựa, yên lặng chờ đợi bình minh
đến.
Trong lòng Haruhisa hối hận vô cùng a, hận không thể đem bản thân bóp chết. Cơ hội tốt như thế, lại có thể bị chính cô phá hủy hoàn
toàn!
Nhưng… cũng không thể trách cô a.
Muốn cô không khẩn trương cũng không được, vì quá khẩn trương nên không nghĩ tới bản thân sẽ bị nước miếng làm sặc…
Vì thế mấy ngày kế tiếp, trong nhà Kazekage đệ ngũ, sự tình ná ná như thế ùn ùn kéo đến.
Lúc người nào đó đang tắm sẽ luôn quên trước quên sau, nửa đêm sẽ luôn đá
rơi chăn xuống đất, vào lúc ăn cơm sẽ rơi muỗng rơi đũa, sau khi cúi
xuống nhặt lên, không khéo lại mặc cái áo trễ cổ rộng thùng thình. Ngày
đêm sẽ luôn quấn lấy Kazekage-Sama hôn hôn ôm ôm một cái…
Mà
Kazekage-Sama lại luôn tiếp chiêu, hủy chiêu, ứng phó tự nhiên, giống
như một vị cao thủ tuyệt thế, không cần tốn nhiều sức, đã đem thế công
đối thủ hóa giải.
Một ngày này vào buổi tối, người nào đó vừa tắm rửa sạch sẽ, thân thể quấn khăn tắm, nghênh ngang từ phòng tắm đi ra.
Gaara thấy hình ảnh như vậy, lập tức bị giật mình một cái, đang muốn
mượn cớ xuống lầu, lại bỗng nhiên bị người ôm một cái chạm đến cõi lòng, vành mắt đỏ lên, đáng thương hề hề hỏi:
“La La La không thích tớ sao?”
Đầu của Kazekage-Sama lập tức dao động thành trống đập bùng bùng.
Người con gái ủy khuất cắn cắn môi:
“Vậy… La La La… Vì sao không cần tớ?”
Kazekage-Sama nhất thời nghẹn lời.
Trong lòng người con gái mang theo hơi ấm ấm áp sau khi tắm rửa, hương vị
tươi ngọt tràn ngập vào trong khoang mũi của hắn. Hắn cảm nhận được dáng người thân thể mềm mại ở trong lòng, một đôi tay, cánh tay không khỏi
dần dần nắm chặt lại.
Sau một lúc lâu, hắn cúi đầu, kề sát vành tai của người con gái, âm thanh ẩn nhẫn mà khàn khàn:
“Haruhisa, cậu… xác định?”
************************************
Tác giả có chuyện muốn nói: Đầu tiên, cùng với mọi người nói lời xin lỗi, ngày hôm qua không có gì đổi mới…
Vốn tính hôm nay lấy nhiều chương ra để xin lỗi, nhưng Ngọc Án thật sự đánh gái cao năng lực của bản thân.
Làm bồi thường, thứ bảy, chủ nhật sẽ có chương cho các nàng.
Cám ơn mọi người đã duy trì ~o(∩_∩)o
*
Ách… Tuy rằng không tốt lắm, nhưng Ngọc Án vẫn nghĩ nói một câu.
Cái kia, chính văn của “Lão bản nương! Thượng ngưu lưỡi” không không còn
nhiều. Cái kia, các vị tiền bối hâm mộ bí mật, có muốn cân nhắc thay đổi không khí không, nói ra một chút, cùng với Ngọc Án quen nhau một tí?
(hắc hắc… đỏ mặt chạy đi…)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT