—— Kỳ thực, từ đầu tới đuôi, vô tội nhất, chính là cái hộp cơm kia.
************************************
“Hạt cơm đều nát hết!”
“Hành thái bỏ vào quá sớm!”
“Vị mặn của trứng không đều! Cũng không có hoàn toàn bao bọc hết!”
“blablabla…”
Hruhisa nhìn thật lâu lão bà bà một bên xoi mói không ngừng, một bên không
ngừng nhét đầy cơm cuộn trứng vào mồm. Yên lặng đứng đó mà lau mồ hôi
ngay cái ót.
Cơm cuộn trứng này, cô đã làm hơn một tháng rồi.
Quay đầu lại nhìn từ lúc đầu khinh thường coi rẻ cho đến bây giờ, đã thành
đũa không ngừng gắp lên gắp xuống. Trời mới biết cô lãng phí bao nhiêu
cơm gạo, trứng gà cùng hành lá.
A không không không, cũng không
tính là lãng phí, dù sao mỗi lần còn thừa lại, đều có Kankuro phụ trách
“quét dọn” sạch sẽ. Nhưng nếu như Chiyo không nhanh chóng đổi khẩu vị,
cô cam đoan, rất nhanh thôi, mặt Kankuro liền sẽ biến thành màu vàng
giống như món cơm cuộn trứng này…
Mắt nhìn thấy trong hộp cơm
siêu bự mà cô mang đến, chỉ còn lại một khối cơm cuộn trứng cuối cùng.
Haruhisa vô cùng biết điều đứng dậy, một mực thối lui ở dưới đài cao,
lúc mới khó khăn lắm dừng lại được.
“Oành!”
“Càch cạch!”
“Rào rào…”
Trên đài, một trận sấm sét lao thẳng xuống dưới, đánh lên mặt bên của tấm
khiên. Ngay sau đó, sấm sét cuồn cuộn, kéo ra một ngọn lửa thật dài,
trong nháy mắt lại bị một con rồng nước đột nhiên xuất hiện dập tắt
không còn gì sót lại…
Một luồng khói nhẹ chậm rãi bay theo làn gió, một âm thanh già nua của ông lão vang lên:
“Bà chị, ngươi!”
“Không phục à. Muốn đánh bại ta, lại chờ thêm một trăm năm đi! Ha ha ha!”
Chiyo nhướng lông mày nhìn thoáng qua Ebizou ủ rũ, vô cùng đắc ý đem một khối cơm cuộn trứng bỏ vào miệng của mình.
Haruhisa đứng ở xa xa, một bộ dáng bộ gợn sóng không sợ hãi.
Có cái gì mà phải kinh ngạc…
Đi qua nơi này đã hơn một tháng, có “mặt trận chiến tranh” nào mà cô chưa
nhìn thấy qua? Tuần trước, còn gặp cả cảnh tượng đổ máu đâu…
Nói
thật, nếu như không phải thật sự cô tận mắt nhìn thấy, cho dù có đánh
chết cô, cô cũng không tin tưởng, hai vị tiền bối ở Làng Cát có đạo đức
uy tín rất cao, thực lực vô cùng thâm hậu, sẽ lại vì một món ăn mà dùng
toàn bộ hỏa lực khai hỏa ra. Hơn nữa, sau khi chấm dứt, ý nghĩ trong đầu còn chưa có tan biến.
Còn nhớ rõ lúc trước, lần đầu tiên khi cô
nhìn thấy tiết mục hai chị em ruột thịt chém giết lẫn nhau, cô đã kinh
ngạc tới mức suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi của mình. Trên bàn dài đã bị sấm sét đánh như bóng phim của rạp chiếu phim, một lát lại đốt luôn cả
công trình kiến trúc. Cô ở dưới đài gấp gáp đến nỗi giống như ‘kiến bò
trên chảo nóng’, luôn xoay người liên tục không ngừng…
Sau này, cô liền tỉnh ngộ ra.
Tại đây, vô số lần độ sức ở bên trong, hộp tiện lợi đựng đồ ăn chẳng qua là một “đạo diễn” vô cùng đáng thương phải hứng trọn những cảnh phim trong đó. Mà nguyên nhân thật sự dẫn đến cuộc chiến mỗi ngày không có hồi kết này chính là do quá cô đơn lạnh lẽo.
Hai chị em bọn họ từ nhiều
năm trước cũng đã ẩn lui về núi. Chính bản thân Chiyo đã nói những lời
như vậy, “Sách cũ đi về trên giá cao, thung lũng đi về nơi biển sâu”.
Nhưng không thể hỏi về việc của đời trước, hai người đã từng oai phong
một đời, hiện tại chỉ có thể ở sâu bên trong núi hoang vắng, cả ngày ở
cùng với hồ nước trong suốt, cùng vài con cá làm bạn với nhau. Sự buồn
bã này, người ngoài làm sao có thể hiểu được?
Nhưng… loại cuộc sống nhìn giống như yên bình này lại bị cô phá vỡ.
Chỉ có tâm tình giống như nước mới sinh ra thay đổi, tiếp theo đánh thức
thân thể đã ngủ say thật lâu, vô số tinh hoa dâng trào. Khí, lực ở trong cơ thể tuần hoàn lặp đi lặp lại, cuối cùng nghĩ đến một biện pháp trút
ra mới là điều tốt nhất.
Vì thế, Haruhisa tỉ mỉ “bào chế” món ăn, liền luôn vì hai vị tuyệt thế cao thủ lấy cớ phát tiết thể lực dư thừa ra ngoài…
“Nha đầu, đi lên!”
Quả nhiên, đánh xong một trận, ngay cả âm thanh nghe qua đều cảm thấy sảng khoái lên rất nhiều…
Haruhisa lên tiếng, vội vàng bước nhanh lên rồi đi qua.
Chiyo cùng Ebizou đã khôi phục bộ dáng gợn sóng không sợ hãi của ngày xưa,
thận trọng bình tĩnh, thái sơn đè đầu cũng không biến sắc, siêu thoát
cho vạn vật phía trên.
Chính là cách đó không xa trên bãi đất
trống, có một hộp cơm tiện lợi trống không đang nằm đó. Bên cạnh hộp còn dính hai hạt cơm còn sót lại, trên cái muỗng cũng có thể nhìn thấy hành lá héo rũ dính trên đó.. Hơi có chút lỗi thời, phá hư hiệu quả trật tự ý tứ hàm xúc…
“Chiyo bà bà…”
Haruhisa thuận theo kêu lên.
“Ừ…” Chiyo thoáng nâng mí mắt. “Bắt đầu từ ngày mai, làm món khác.”
************************************
Trong phòng bếp, Haruhisa một bên có quy luật trọn nhân thịt ở trong nồi, một bên vểnh khóe môi lên.
Chiyo – thật ra cũng không giống như cô tưởng tượng là một người khó gần, khó có thể tiếp cận. Trái lại, trải qua đoạn thời gian ở chung này, cô phát hiện, truyền kỳ của Làng Cát đã qua bảy mươi tuổi này cũng có một mặt
đáng yêu.
Mặc dù tình tính có chút cổ quái, nhưng cũng là một
người mạnh miệng dễ mềm lòng, nhớ tình bạn cũ. Bằng không, cô làm sao có thể dễ dàng gặp mặt bà ấy, sau đó lại nói đứt quãng những chuyện liên
quan tới ông bà nội, chuyện về ba mẹ cô.
Có thể tưởng tượng được, lúc Chiyo còn trẻ, nhất định là một người có tính cách sang sảng, không câu nệ tiểu tiết, là một nữ Ninja không khướt từ đám đàn ông…
Haruhisa cười cười, lại thuận tay bỏ lòng trắng trứng vào bên trong phần thịt, tiếp tục quấy lên.
“U.. u… u… Bên ngoài cũng thật lạnh, gió cũng lớn như vậy, quả thực muốn đông lạnh chết người ta!”
“Câm miệng, em mặc nhiều như vậy mà còn dám nói lạnh? Ngay cả áo khoác cũng
đều không cho chị mượn, nuôi đứa em trai giống như em có lợi ích gì?”
“… Tránh ra.”
Ngay cửa ra vào đột nhiên náo nhiệt lên, Haruhisa cũng đều vô dụng xoay
người, chỉ biết nhất định là ba chị em bọn họ đã trở lại.
Cô rửa tay sạch sẽ, đem luôn nồi đất đang đun trên bếp bưng đi ra ngoài.
“Hoan nghênh về nhà, đã vất vả rồi!”
Haruhisa đem nồi đất đặt ở trên miếng đệm cách nhiệt, mở nắp nồi ra. Một mùi hương mê người nhất thời nhẹ nhàng bay khắp phòng.
Sau đó, cô lại chạy đến trước mặt của ba chị em bọn họ, nhìn từ trên xuống
dưới vài lần, lúc này mặt mày mới cười cong lên. Thật tốt, cả ba người
đều yên lành, không có bị thương.
Gần ba bốn tháng, ba chị em bọn họ luôn bề bộn nhiều công việc. Mỗi lần làm xong lại có thêm một nhiệm
vụ khác, còn không kịp ở nhà nghỉ ngơi một đêm, lại bị phái đi ra ngoài.
Nhất là Gaara, lần trước nhìn thấy hắn, là hai tuần trước đi? Hay là ba tuần trước?
Hôm nay vào ban ngày, Haruhisa nhìn thấy Maki, biết ba người bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, gần tối sẽ về tới nhà. Vì thế, ngay khi Tenten đưa tới
một đống quyển trục, cô chọn lựa nửa ngày, cuối cùng rốt cuộc quyết định nấu nồi gà nguyên con dồn nấm.
“Trước hết đến ăn cơm trước đi!”
Haruhisa lại mang dĩa rau cải cùng với mấy tô cơm lớn ra, tiếp đón ba người đi lại đây ngồi xuống
Hai mắt Kankuro lập tức tỏa ánh sáng, khẩn cấp quăng ba lô trên vai xuống,
vừa muốn vươn tay cầm lấy đũa, lại bị Temari hung hăng nắm lấy lỗ tai:
“Trước hết chị phải phải đem em đi rửa sạch hết bùn đất đã!”
Temari nhe răng nhếch miệng hung tợn nói, dám đem Kankuro từ trên bàn cơm túm
xuống dưới, giống như tha bao tải, kéo Kankuro về phía toilet.
Trong phòng khách chợt yên tĩnh xuống, Haruhisa nhìn thật lâu Gaara đang lẳng lặng đứng ở một bên không nhúc nhích, cười tủm tỉm vẫy tay với hắn:
“La La La, đứng đó làm gì? Qua… Ách a ~~~ “
Haruhisa còn chưa có nói xong, Gaara liền thẳng tắp đi về phía cô. Sau đó thuận
tay nắm dắt tay cô, lôi cô đi nhanh lên trên lầu.
Haruhisa bất
thình lình bị người ta túm lấy, lòng bàn chân vừa trượt, suýt nữa đã ngã sấp ở trên cầu thang. Gaara thấy thế, dứt khoát nửa ngồi xuống, một bàn tay ôm lấy bả vai Harhisa, một bàn tay nâng đầu gối cô lên, đem người
ngồi dưới toàn bộ ôm lên hết, đi hai bước lên lầu.
“Lạch cạch. “
Cửa phòng bị đá văng ra, lại bị người ta hung hăng đóng lại.
Haruhisa thấy hoa mắt, đầu cảm thấy nhất thời choáng váng, cửa ở phía sau lưng đã đóng chặt lại.
“La La La, cậu…”
Haruhisa nhíu mày, tay nắm cửa ở sau lưng cô. Cô ngẩng đầu lên, vừa muốn mở miệng, một hơi thở quen thuộc liền đè lại.
Môi Gaara thật lạnh, giống như mùi vị bạc hà lạnh rét vào sáng sớm tinh mơ, lại giống như cơn gió tháng mười hai ở Làng Cát. Hắn cẩn thận từng li
từng tí một dán sát vào cánh môi màu hồng phấn của Haruhisa, giống như
một con rắn nhỏ vừa kết thúc kì ngủ đông, lòng tham không đáy hấp thu
từng đợt ấm áp.
Đầu tiên, Haruhisa sửng sốt một chút, mà sau đó
chân tay hoàn toàn cứng lại, khẩn trương đến nỗi ngay cả ánh mắt cũng
đều quên nhắm. Đành cứ phải như vậy nhìn thẳng vào lông mi thon dài của
Gaara, nhẹ nhàng chớp lên, giống như lông vũ tinh tế, làm rối loạn tâm
tình của cô.
Dần dần, con rắn nhỏ này lại không thỏa mãn với cơn
ấm áp đơn giản này, rồi hé mở hàm răng nhỏ bé, nhẹ nhàng cắn lên cánh
môi tươi ngọt như hoa đào.
Haruhisa cảm giác được Gaara cắn cắn,
trong lòng run lên, đầu gối không khỏi mềm nhũn, suýt nữa theo cửa phòng trượt xuống. Cánh tay Gaara thoáng vòng nắm chặt lấy cô, nhưng lại để
thân mình của hai người dính sát vào cùng một chỗ, không để lại một kẽ
hở nào.
Haruhisa nhất thời cảm thấy máu trong người đều vọt lên
trên tới đỉnh não, cô nghe được tim của bản thân dồn dập như tiếng trống vang, tựa như giây tiếp theo, đoàn lửa nóng ở sẽ từ trong ngực cô bật
ra. Cô nghĩ dùng tới tay nắm chặt lòng ngực của bản thân, thế nhưng hai
tay sớm đã bị Gaara giam chặt ở trong lòng, không thể động đậy.
Hơi thở lạnh thấu xương của Gaara vờn quanh cô, làm cho cô không ngừng hoa
mắt choáng váng. Ngay mũi cô tràn đầy hương vị của hắn, đó giống như
khoảng không trong suốt, giống như ánh trăng trong đêm tối trong trẻo
nhưng lạnh lùng, lại xen lẫn nhiều điểm ngọt ngào, mê người đến nghiện.
Haruhisa chỉ cảm thấy pháo hoa trong đầu của bản thân không ngừng nở rộ. Tiếp,
cô liền giống như trúng ma chứng, hốt hoảng rút hai tay của bản thân ra, gắt gao vòng lên cổ Gaara, hơi hơi mở ra miệng…
Haruhisa đáp lại làm cho Gaara hơi dừng một chút, ngay sau đó, cái hôn sức sống mưa phùn trong đêm tối liền dịu dàng róc rách thay đổi hương vị. Vị ngọt của hoa đào rơi vào trong miệng của con rắn nhỏ, lập tức hiện ra cơn đói khát
mùa đông đã được nén lại.
Gaara trằn trở cắn cắn, nụ hôn có chút
thô lỗ này càng sâu xuống. Đầu lưỡi hắn linh hoạt lướt qua hàm răng của
Haruhisa, hấp thụ càng nhiều chất lỏng tươi ngọt, ngay cả một góc ngách
cũng không chịu buông tha.
Haruhisa bị Gaara kịch liệt hôn sâu
biến thành có chút hụt hơi, phảng phất giống như một người không cẩn
thận đụng phải đá ngầm, như chú cá rời khỏi biển cả, khó khăn há to
miệng ra, nghĩ muốn có được nhiều dưỡng khí. Không nghĩ tới cứ như vậy,
lại càng làm cho đối phương tùy ý muốn nhiều hơn.
Cô dần dần cảm
giác được ngực có chút khó chịu, không khỏi dùng hết một điểm khí lực
cuối cùng, hung hăng cắn trên đầu lưỡi của Gaara.
Gaara ăn đau,
ngừng một chút, lúc này mới phát hiện Haruhisa sắp bởi vì thiếu dưỡng
khí mà ngất đi. Hắn có chút không tình nguyện kết thúc nụ hôn này, tựa
đầu để ở gáy Haruhisa, kiệt lực điều chỉnh hô hấp có chút rối loạn của
bản thân.
Ngực Haruhisa kịch liệt phập phồng, một bên cô cố hô
hấp từng ngụm không khí tươi mới, một bên ở trong lòng tiến hành tự phỉ
nhổ mình thật sâu ——
Thật sự là…
Rõ ràng đều là ‘tân thủ’, vì sao có một số người có thể ‘vô sự tự thông’ thuần thục như thế. Mà
cô lại chỉ có thể giống như keo hồ dính đầy đầu, lo lắng miệng liền cố
không thở nên xích lên cái mũi, biến thành hơi thở của bản thân kém chút nữa rời bỏ mình…
Gaara một lần nữa ngẩng đầu, nhìn môi Haruhisa bị mài nhẵn thành màu đỏ, trong lòng hiện lên một cảm giác thỏa mãn.
Haruhisa oán thầm xong, lúc này mới phát hiện thần sắc Gaara có chút quái dị, mở miệng hỏi nói:
“Làm sao vậy?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Haruhisa liền hối hận, hiện tại cô hẳn phải là vẻ
mặt đỏ ửng, thẹn thùng chui vào trong lòng Gaara không ngẩng đầu lên
sao? Làm sao lại có thể bình tĩnh lạnh nhạt nói “Làm sao vậy?”, đến cùng lời này làm sao cô lại có thể nói ra khỏi miệng chứ?!
Ngón cái Gaara nhẹ nhàng xoa môi Haruhisa:
“Phá…”
?
!
…
Haruhisa sửng sốt một chút, lúc này mới ‘hậu tri hậu giác’ cảm nhận được theo trên môi truyền từng đợt đau.
Cô đẩy Gaara ra, tiến đến trước gương nhìn thoáng qua, nhất thời tiều tụy.
“… La La La.”
“Cái gì?”
“Cậu đi xuống ăn cơm đi.”
“Được, chúng ta đi.”
“… Không, tớ nói chính cậu a, tớ không đi nổi nữa…”
“Vì sao?”
“Miệng tớ đều đã sưng thành như vậy, làm sao còn dám gặp Kankuro cùng Temari a!”
“…”
Kì kèo sau một lúc lâu, Haruhisa vẫn là bị Gaara kéo đi xuống lầu.
Kankuro cùng Temari sớm đã bắt đầu ăn. Thấy Gaara lôi kéo Haruhisa từ trên lầu đi xuống dưới, Temari nâng tay hô:
“Mau tới ăn, bằng không cơm liền…”
Lời nói ấm áp của Temari vừa chỉ mới nói được một nửa, liền tự động tiêu
tan. Chỉ thấy, Temari thân là chị hai, nhìn nhìn Gaara, lại nhìn nhìn
Haruhisa, trên mặt nhất thời đỏ hết cả lên, sau đó vẻ mặt quái dị liền
cúi đầu, chuyên tâm ăn cơm…
************************************
Tác giả có chuyện muốn nói: Cho nên mới nói, rốt cuộc cái phần mà ta viết ra giống như một màn diễn về nụ hôn (? )…
Ừm! ~
Nhớ ngày đó ta xấu hổ bao nhiêu, CJ bắn một trang giấy nhỏ a a a ~~~~~(trạng thái trong gió hỗn độn)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT