Haruhisa nếu thật sự bị ba Gaara phát hiện ra hộp cơm kia chính là tống mạn…
Đáng tiếc bài viết không biết viết tống mạn, cho nên… o(∩_∩)o
–
Một bài trên kỳ thực chỉ là thử nghiệm, chương mới sẽ hắt ra một chậu cẩu
huyết đầy kinh động. Vì thế thỉnh đồng bào dân chúng tiếp tục mang theo
hay nghĩ ra các biện pháp để phòng chống đi nhá…
Nếu thật sự là bị sấm đánh, thỉnh trực tiếp tìm bái viết mà tiến hành khiếu nại, bài viết sẽ suy xét rồi xử…
–
Ta lại nói nhảm. Giải tán ~ Thả chương mới!
************************************
——MO? Cô thật sự có ma pháp miễn dịch?!
************************************
“Bởi vì không cần thiết.” Gaara đứng thẳng dậy, từ phía sau tảng đá đi ra.
Không cần thiết cái đầu ngươi!
Temari nhịn không được chửi tục. Cô đây sao lại có đứa em như thế này! Đối với thanh mai trúc mã của hắn thấy chết mà không cứu!?
“Chính chị xem.”
Gaara nhìn thoáng qua Temari bên cạnh mình tức giận đến mức giậm chân bình bịch, đưa tay chỉ về phía trước.
Lúc này ở trên mái hiên, Haruhisa chính là đang nâng cổ áo của mình bị “cải tạo” thành cổ chữ V, kinh ngạc nói không ra lời.
Đánh trúng? Không có a, nếu vậy cô cũng không còn hoàn hảo đến nỗi đứng đây chứ…
Đánh trật? Không giống nha, quần áo đều bị “tàn phá” một cách không thương tiếc như vậy…
Còn có,… Haruhisa xoay người. Hai người này khi nào xuất hiện ở đây?!
Thấy Haruhisa xoay người nhìn hắn. Gaara sửng sốt một chút, lập tức hơi nhíu mày, mất tự nhiên tránh né tầm mắt của Haruhisa.
Trốn tránh ư! Bà đây thế nhưng mới vừa đi ghé thăm Quỷ Môn quan đấy!
Trong lòng Haruhisa vô cùng tức giận. Chính là đang muốn tiến lên hai bước để cùng tranh luận với hắn. Đột nhiên bên cạnh Temari liền chạy lại kêu to ——
“A a a! Haruhisa Haruhisa! Thấy thấy!!!”
Thấy? Thấy cái gì? Đầu óc Haruhisa mơ hồ, đang muốn hỏi cho rõ, một cái áo màu nâu từ trên trời giáng xuống, dừng ở trên đầu cô.
“Mặc vào.”
Tên nhóc ‘gấu mèo’ nào đó lạnh lùng mở miệng.
Không đợi Haruhisa xuất hiện động tác nào, Temari đã xông lên đem cô bao
quanh một cách kín đáo, miệng còn than thở: “May mà Kankuro không có mặt ở đây, bằng không chị sẽ bị mất đi một đứa em trai…”
Haruhisa nhớ tới cô bị gió cắt đứt áo. Rốt cuộc cũng hiểu rõ hành động bất thường của hai người kia từ đâu mà có.
Chỉ là cái cổ áo có hình chữ V thôi mà…
A… Quay trở về vấn đề chính. Áo của Gaara hiện đang ở trên người cô, như vậy hiện tại Gaara…
(⊙o⊙)?!
Haruhisa bất chấp Temari còn đang sửa quần áo lại cho mình, nhanh chóng ngẩng đầu ——
Hiện tại đập vào mắt, chính là một người người thiếu niên đang ở trần, trên
lưng còn đeo một cái hồ lô lớn, đang khoanh tay đứng ở nơi đó. Một đầu
tóc đỏ đầy kiêu ngạo không được tự nhiên xoay qua một bên, đôi mắt hơi
sụp xuống, lộ ra hai tuyến đường màu xanh ngọc nhạt nhẽo.
Nguyên
nhân rất có thể bởi vì do được huấn luyện trong một thời gian dài. Cơ
thể của cậu ấy đã mơ hồ xuất hiện ra đường cong của cơ bắp, vô cùng đều
đặn như nước chảy…
Haruhisa có chút không được tự nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm vào mũi cũa của bản thân, âm thầm mắng ——
Xấu hổ cái quái gì cơ chứ…
Vào lúc này nên nhìn nhiều hơn để bù lại vốn cơ chứ! Loại màn ảnh sexy này, tác giả đến chết cũng sẽ không vẽ!!!
Lời tuy nói như vậy, Haruhisa cũng chẳng dám ngẩng đầu lên lại.
OH, NOOOO ~~~
Cho dù không tính bao gồm cả vài năm cô xuyên qua đến nay, cô tốt xấu gì
cũng là một người đã hai mươi tuổi. Hiện tại lại xấu hổ thẹn thùng với
một tên nhóc, chuyện gì đang xảy ra a a a!!!
Nam sinh cởi trần
cũng không phải cô chưa từng thấy qua, bây giờ tâm trạng của cô cư nhiên lại rạo rực. Cái gì kia chứ, lại chuyện gì đang xảy ra a a a!!!
“Khụ khụ…”
Bên phía bên kia, bị mọi người không để ý tới, Kazekage đệ tứ rốt cuộc nhịn không được nữa, lại ho khan một chút.
“Haruhisa, cháu đã hiểu chưa?”
(─. ─|||
Hoàn toàn không hiểu cái mô tê gì hết…
Bị Kazekage đệ tứ điểm danh, Haruhisa xoay người, một mặt treo dấu chấm hỏi to đùng.
“… Đơn giản mà nói, sử dụng Chakra mà sinh ra nhẫn thuật, đối với cháu không có hiệu quả.”
Một câu nói của Kazekage đệ tứ giống như một cục đá, làm kinh động đến cơn sóng gió ở trong lòng Haruhisa:
“… Làm sao có thể?”
Không riêng mỗi Haruhisa, liền ngay cả Temari, cũng phải mở to hai mắt nhìn.
“Tuy rằng điều này rất khó tin, nhưng đây là sự thật.” Kazekage đệ tứ gật
đầu, tiếp tục nói: “Lúc trước khi Yashamaru nói với ta điều này, ta cũng vô kỳ giật mình.”
“… Cái gì, có ý gì?” Haruhisa ngơ ngác truy vấn.
“Yashamaru đã từng lỡ tay phát ra cơn gió vượt quá giới hạn đối với cháu, nhưng
cháu lại hoàn toàn không bị thương. Sau đó, ta cũng từng thử nghiệm qua, vô luận là gió, hay là cát kiếm, đối với cháu hoàn toàn không có hiệu
quả.”
“… Cái gì. Lúc nào?”
Kazekage đệ tứ tựa hồ dừng một
chút, chậm rãi nói: “…Ừm, không biết cháu có còn nhớ hay không. Từng có
một thời gian, cháu thường xuyên té ngã.”
“…” Nhớ chứ, cô đương nhiên còn nhớ chứ.
“Sau khi trải qua quá trình cường hóa Chakra, gió có thể biến thành lưỡi sao sắc bén giết người, không có Charka, thì bất quá nó chỉ là một trận gió bình thường. Giống như, hạt cát, tảng đá không có Charka kèm theo thì
cũng chỉ là hạt cát, tảng đá bình thường. Có lẽ vì ‘chúng nó’ mà cháu
mất đi trọng tâm, cũng không bởi vì ‘chúng nó’ mà toi mạng.”
Haruhisa nỗ lực hồi tưởng…
Chậc… Hình như là có một vài lần như vậy thật. Trận kia, mỗi lần cô ngã “vận
cứt chó” thì ngay lúc đó, đứng bên cạnh cô không phải là Kazekage đệ tứ
thì chính là Yashamaru.
Nguyên lai không phải là do thời kỳ phát
triển não của cô có vấn đề, mà là có người ngầm làm cho cô “ôm đất mẹ
thiên nhiên”. Làm cho đoạn thời gian đó của cô phải liều mạng giống như
đã ăn phải quả óc chó vậy…
“Nhưng mà…” Haruhisa lại nghĩ tới một sự tình. Vừa mới nói hai chữ, tay trái đã bị người nào đó kéo lại.
“Phụ thân đại nhân, chúng ta có thể đi rồi chứ?” Gaara đứng ở bên cạnh người Haruhisa, hơi ngửa đầu, nhìn cha hắn: “Hôm nay huấn luyện đã kết thúc.”
“Gaara…” Temari chăm chú nhìn vào Kazekage đệ tứ không nói gì, nhỏ giọng nhắc nhở Gaara.
Kazekage đệ tứ theo thứ tự nhìn ba tiểu quỷ ở trước mặt hắn: đại nữ nhi cúi nửa
đầu, ước chừng là đang nháy mắt. Tiểu nhi tử sắc mặt lại trấn định ở
chính diện hứng lấy ánh mắt của hắn. Mà ở bên trái, cô bé tóc đen đang
gắt gao nhíu mày, giống như gặp chuyện vô cùng khó giải quyết.
“Trở về đi, hôm nay huấn luyện vất vả rồi.”
Dứt lời, Kazekage đệ tứ thu hồi tầm mắt, quay người sang một bên.
Haruhisa còn khiếp sợ ở bên trong, tùy ý để Gaara kéo đi thật xa, lúc này mới nhớ tới một chuyện rất là quan trọng.
“Đợi chút.” Haruhisa nói với Gaara.
“Ngài vì sao cố ý muốn nói với cháu điều này?” Haruhisa hướng tới bóng lưng cách đó không xa lớn tiếng hỏi.
Người đàn ông cao ngất xoay nửa người mình lại, chậm rãi mở miệng, âm thanh lạnh lẽo hòa cùng tiếng gió nghẹn ngào phát ra:
“Bởi vì cháu là…”
Gió trên đỉnh núi bỗng nhiên lớn lên, không ngờ như thế lại khiến cho áo
choàng của người đàn ông bay phấp phới, vô tình đem những chữ cuối chậm
rãi cắn nuốt cho đến khi không còn dấu vết để tìm…
Cách đó không
xa trên sân huấn luyện, Kankuro đang trong tình trạng kiệt sức vung
tuyến Chakra trong tay, tuyến ở mỗi điểm khác nhau. Hai con rối phân
biệt biến thân thành Gaara cùng Temari, hai cái con rối chính là đang
“Nỗ lực hữu ái ” chém giết nhau…
Temari, Gaara… Kankuro âm u nghĩ, hai người các ngươi nếu không mau trở lại, sẽ có tai nạn chết người…
************************************
Tình hình bên trong, đêm nay Haruhisa mất ngủ.
“Đơn giản mà nói, sử dụng Chakra mà sinh ra nhẫn thuật, đối với cháu không có hiệu quả.”
Lời nói của Kazekage đệ tứ không ngừng ở trong đầu cô vang lên. Những lời
này, có phải hay không cô có thể lí giải là, tại thế giới Hokage, cô
thật sự đúng là có ma pháp miễn dịch?!
Quả nhiên nữ xuyên không có phúc lợi!
Lúc trước cô còn luôn tiếc nuối cho là có phải bởi vì mình là người xuyên
không, nên không cảm nhận được Charka, nhẫn thuật cũng không tu tập
được. Kết quả suy nghĩ nửa ngày, nguyên lai thân thể cô hoàn toàn miễn
dịch với Chakra.
Hừ! Về sau chỉ cần cô không cần kết thù với cái tên Rock Lee kia, cô cũng có thể vượt ngang hắn!
Haruhisa ở trên giường lăn qua lăn lại, một lát đem gối đầu vứt lên cao, trong
chốc lát lại dùng chân chụp lấy, trong lòng vui sướng hài lòng.
Đáng tiếc vui vẻ còn không có bao lâu, Haruhisa liền cười không nổi.
Tay phải ngay phần eo bàn tay (eo bàn tay: khoảng cách giữa ngón cái và
ngón trỏ) vết sẹo vẫn như trước đỏ tươi như máu đập ngay vào tầm mắt.
Giống như một thau nước lạnh lẽo dập tắt ngọn lửa ở trong lòng cô.
Không đúng, không phải như thế. Nếu đúng như lời của Kazekage đệ tứ nói cô có khả năng miễn dịch với Chakra. Như vậy, vào đêm đó sao cô lại có thể bị thương, cứ thế mà vết sẹo ở trên tay vẫn còn nằm ở đây cho tới bây giờ, một chút cũng không có dấu hiệu bị mờ đi?
Nhưng hôm nay, cô thật sự bị nhát cắt của gió đánh trúng nhưng lại bình yên vô sự. Lại nói,
khi đó Yashamaru cùng Kazekage đệ tứ cũng không dò xét lần nữa sao…
Đến cùng là lầm chỗ nào?
“Cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa thanh thúy tạm thời đánh gãy suy nghĩ của Haruhisa.
“Haruhisa, em ngủ rồi sao?”
Haruhisa trở mình từ trên giường đứng lên: “Chị Temari sao? Vào đi!”
“Chuyện hôm nay chắc đã làm em sợ thôi.”
Temari ngồi xuống ở bên cạnh Haruhisa, mái tóc vàng hiên ngang vào ban ngày giờ đã dịu dàng xõa ngang vai.
“… Khá tốt.”
Haruhisa cười tủm tỉm lắc đầu, thực ra khi đó trong óc cô căn bản chính là trống rỗng, nhớ không ra nổi sợ hãi…
“Phụ thân đại nhân, ông ấy…”
Temari rõ ràng là tới an ủi Haruhisa, chỉ tiếc cô không tìm ra được lý do nào để giải thích hành động của Kazekage đệ tứ.
“À, đại khái là vì xác nhận em có đủ tư cách để ở cùng với mọi người hay không.”
Haruhisa thật sự không đành lòng nhìn đến cô gái tốt như vậy ở trước mặt mình nhíu mày, nên cô đã chủ đông mở miệng.
“Đây là… Phụ thân đại nhân nói?” Temari hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.
“Ừ, ông ấy còn nói các chị em phải luôn luôn ở bên cạnh nhau, giúp đỡ lẫn nhau mới có thể trở nên lợi hại hơn.”
Haruhisa gật đầu, tiếp tục đem ý tứ hàm xúc không rõ ràng của Kazekage đệ tứ
theo ý của cô lý giải ra, phiên dịch cho Temari nghe.
“Ba ba, ba ba, ông ấy thật sự nói như vậy?” Temari giãn mày ra, mắt to sáng ngời lấp lánh tia sáng.
Nhìn một chút đi mọi người, ngay cả xưng hô cũng đều thay đổi…
“Ừ, thật sự.”
Haruhisa nhìn thật lâu vào niềm hưng phấn hiện ra rõ ràng của Temari, đúng lý hợp tình nói.
************************************
“Haruhisa, đã thật lâu rồi chúng ta không có nói chuyện như vậy.” Temari nằm ở bên cạnh người Haruhisa, nhỏ giọng nói: “Trước kia chúng ta thường xuyên
ngủ cùng nhau, sau đó lại nói chuyện liên miên không ngừng.”
“Ừ.” Haruhisa nhẹ nhàng đáp.
Khi Temari cùng Kankuro vừa mới dọn vào nhà, Temari lo lắng Haruhisa chỉ có một mình nên sẽ sợ hãi, tịch mịch. Temari thường xuyên chạy tới phòng
cô cùng cô cùng nói chuyện với nhau, cùng nhau ngủ, những chuyện thường
nói chính là “Huấn luyện hôm nay thật vất vả”, hoặc là “Kankurou thật sự quá ngu ngốc”, chính là nhưng chuyện nhỏ nhặt, không đáng kể như vậy
đấy.
Khi đó Temari bất quá chỉ mới mười tuổi. Rất có thể là vì
không có mẹ nên Temari rất thành thục, cũng rất hay chăm sóc người khác. Liền tính từ lúc đó Temari cùng Haruhisa còn chưa hẳn là thân với nhau, nhưng Temari xem cô giống như em gái của mình rồi chăm sóc cô. Về điểm
này, Haruhisa luôn thật cảm kích.
“Chị Temari thật sự là một người rất dịu dàng.” Haruhisa nhắm mắt lại, tự trong thâm tâm cảm khái.
Cả căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh xuống dưới.
Chắc là đang ngủ đi, ban ngày đã huấn luyện vất vả như vậy.
Haruhisa nghĩ trong lòng, mí mắt của cô cũng dần dần bắt đầu nhắm lại…
Không biết qua bao lâu, Temari nhẹ nhàng nói:
“Haruhisa…”
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Haruhisa mơ hồ “Dạ” một tiếng.
“Về sau, em… sẽ thích một người con trai như thế nào?”
Vấn đề này thật quen thuộc nha…
Trước kia khi còn học đại học, mỗi ngày vào buổi tối, các cô gái ở cùng phòng với nhau trong một ký túc xá sẽ hỏi nhau về vấn đề này.
Haruhisa mơ mơ màng màng nghĩ:
“Như thế nào…, một người con trai như thế nào à… Làn da trắng một chút, ánh
mắt to một chút. Ừm… không nên cao quá, ngoan một chút…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT