—— Thế giới Hokage thật phức tạp, thế giới Hokage thật bất đắc dĩ.
Đêm khuya thanh vắng.
Tối nay ở Làng Cát, mọi thứ thật sự rất khác thường, mọi thứ xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả tiếng gió cũng đều không nghe thấy.
Ánh đèn ở trong phòng làm việc Phong ảnh [1] vẫn sáng như cũ nhưng lại không có một bóng người.
[1] Phòng làm việc Phong ảnh:
Kazekage đệ tứ khoanh tay đứng ở trên ban công, ngửa đầu nhìn bầu trời của Làng Cát:
“Tăng nhiều lưới hơn. Ngươi xem, hôm nay lại là trăng tròn…”
************************************
“Ba ba ~” Một quả cầu nho nhỏ kêu lên vang dội.
“Hử?”
Người đàn ông tùy ý để cho cô con gái còn chưa tròn hai tuổi của mình lăn qua lăn lại trên bụng hắn, lười biếng lên tiếng.
“Khi nào thì có em trai?” Bé gái được quấn tã có mái tóc màu vàng nhợt nhạt, màu tóc của con bé cùng mẹ mình giống nhau như đúc.
“Không phải là đã có một em trai rồi sao?”
Người đàn ông đưa tay đỡ con gái mình sắp trượt xuống, cười tủm tỉm nói.
Trong nháy mắt, bé gái mân mê miệng, một mặt ghét bỏ: “Không ngoan, đái dầm, thích khóc.”
“Ha ha ha!” Người đàn ông cười vang, một tay ôm lấy bé gái giơ lên cao nói: “Temari rất ngoan, Temari không đái dầm, Temari thích cười nhất!”
“Phách!”
Một quyển sách được ném một cách chính xác vào ngay cái ót của người đàn ông.
“Con gái ngoan của anh xé rách thư của anh, làm đổ bể cá của em, còn làm cho con của anh khóc.”
Nam tử quay đầu, người con gái với ngũ quan tinh xảo chính là đang đứng ở
cửa, trong lòng thì ôm một quả cầu nhỏ, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
“Kazekage-Sama thân ái của em, có phải hay không nên đưa ra cho em một lời giải thích?”
——————
“Này! Chiko!”
Một thân nhẫn trang trẻ tuổi nghe thấy âm thanh, quay đầu liền thấy có người đang theo hắn vẫy tay.
“U! Kazekage-Sama hôm nay thế nào nào lại rảnh rỗi như vậy?”
“Karura tức giận, ta đang tránh nạn.” Yondaime khoanh tay, làm một bộ dáng đăm chiêu.
Nhẫn trang trẻ tuổi vừa cười vừa lắc đầu, giống như đối với tình huống này
đã trở thành thói quen: “Nhất định là ngươi lại thiên vị.”
“Chuyện này không có cách nào giải quyết hết a!” Yondaime đúng lý hợp tình nói, “Ai biểu Temari cùng Karura tương đối giống nhau làm chi!”.
“Vậy thì ngươi liền nói như vậy với Karura đi!” Chiko vỗ bả vai Yondaime. “Khẳng định cô ấy sẽ không tức giận đâu.”
“Ta… Ngươi… A ~~ ngươi biết cái gì!”
Vành tai của Yondaime chợt lóe qua một màu đỏ khả nghi, lớn tiếng ồn ào lên, làm cho những người xung quanh nhao nhao liếc mắt.
“Suỵt…” Chiko vội vàng ra hiệu, lại vừa lặng lẽ dùng tay ra hiệu. “Ngươi chú ý hình tượng một chút được không? Bằng không…”
“Hừ…” Âm thanh của Yondaime dần dần thấp xuống, trong mắt không cam lòng chợt lóe lên rồi biến mất.
“Được rồi được rồi, thật vất vả lắm ngươi mới có thời gian rảnh, không bằng
kêu thêm Karura cùng đến nhà ta ngồi chơi một chút?” Chiko đề nghị.
“Thật tốt! Ta đi ngay…”
“Đệ tứ.” Một cái bóng nhỏ giọng, không hơi thở mà xuất hiện. “Đại nhân tìm đệ tứ nói có chuyện quan trọng cần bàn.”
“Đã biết, ngươi nói lại với hắn, buổi chiều ta sẽ trở về.” Yondaime vẫy tay, âm thanh lạnh lùng nói.
“Đại nhân có lệnh, cần phải mời đệ tứ về ngay lập tức.” Nam tử che mặt từ
đầu đến cuối đều nửa quỳ trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không nâng lên.
Yondaime tức giận vô cùng, nhưng lại bật cười:
“Đến cùng ta là Kazekage hay là…”
“Kazekage-Sama!” Chiko đứng ở một bên vốn yên lặng không tiếng động nay đột nhiên mở miệng, “Công việc làm trọng.”
Yondaime Kazekage sửng sốt, âm thầm hít vào một hơi:
“… Được rồi, ta đã biết.”
Lời còn chưa dứt, người đã không còn thấy bóng dáng.
“Không cần phải nói, điều đó không có khả năng.”
“Đệ tứ, xin hãy bình tĩnh suy nghĩ một chút, đây là cơ hội duy nhất của Làng Cát.”
“Làng Cát bây giờ không phải đã tốt rồi sao? Cái gì gọi là tư tưởng? Cái gì
lại là chân thật? Huống chi, chuyện như vậy ai có thể nắm chắc được
chứ?”
“Chỉ cần ngươi có thể cùng ta phối hợp, nhất định sẽ có thể.”
“Cứ coi như ta có thể với ngươi phối hợp, nhưng người tương thích với Nhất Vỹ biết ở đâu ra mà tìm?”
“Theo như ta được biết, buổi chiều hôm nay phu nhân đệ tứ vừa mới đi bệnh viện làm kết quả kiểm tra.”
“… Ngươi đây là… Có ý gì?”
************************************
“Kazekage-Sama. Kazekage-Sama, Kazekage-Sama…”
“… Chuyện gì?”
Người đàn ông đứng ở dưới ánh trăng hơi hoàn hồn, nhíu mày. Thật là, mình lại nhớ tới chuyện cũ năm xưa.
Ám nhẫn nửa quỳ bộc phát kinh sợ: “Kazekage-Sama, là Gaara-Sama.”
“Nó như thế nào?” Yondaime càng nhăn mày sâu hơn. Hôm nay là trăng tròn, quả nhiên vẫn có rủi ro.
“Theo như hồi báo, Ninja nói đêm nay Gaara-Sama cũng không có tình huống dị
thường nào… Trái lại, thoạt nhìn ngài ấy giống như vô cùng vui vẻ.”
“Vô cùng vui vẻ?” Yondaime chậm rãi lặp lại, “Ngươi đi gọi Yashamaru lại đây.”
…….
Haruhisa, Hatano Haruhisa. Yondaime Kazekage thử lặp đi lặp lại, trên môi hiện
lên ý cười cực kỳ nhạt nhẽo, thật sự là một cái tên rất hay.
Về
phần một chuyện khác mà Yashamaru nói đến. Nếu như là thật, vậy rất tốt. Yondaime nghĩ như vậy, ý cười trên môi dần dần càng sâu.
************************************
“Phụ thân đại nhân.” Cô gái nho nhỏ cung kính hành lễ. “Người cho gọi con?”
“Ừ.” Yondaime nhịn xuống ý niệm muốn ôm lấy cô bé. “Gần đây, nhẫn thuật học tập như thế nào rồi?”
“Maki dạy tốt lắm, con cảm thấy độ chính xác của mình được nâng cao lên rất
nhiều.” Cả người cô bé đứng rất thẳng, trả lời có bài bản hẳn hoi.
“Thật không, xem ra giao cho Maki dạy bảo quả thật không sai.” Tâm tình của
Yondaime bỗng nhiên thoải mái không ít. “Tiểu…. Temari vẫn còn phải tiếp tục cố gắng.”
“Dạ, phụ thân đại nhân.”
Temari lên tiếng
trả lời, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông tựa lưng vào ghế ngồi,
tâm tình tựa hồ không sai, suy tư một chút.
“Ba ba…”
“Hả?”
“Hôm nay con nhìn thấy Gaara.”
“Nó như thế nào?” Yondaime rời lưng khỏi ghế dựa, khôi phục tư thế nghiêng về trước.
“Em ấy ở phía bên kia của núi Mont…” Temari do dự. “Thoạt nhìn rất tốt.”
“Một người?”
“Không, còn có một cô bé cùng em ấy xấp xỉ nhau.” Temari hồi tưởng lại về tình
hình ngày hôm nay. Cách quá xa, cô chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra Gaara.
“Ừ, được rồi, ta đã biết. Hôm nay Temari hãy đi về trước đi.”
Nhìn theo bóng dáng con gái rời đi, Yondaime trầm mặc thật lâu. Sau đó bỗng
nhiên mở miệng: “Ta đi ra ngoài một chút, các ngươi không cần đi theo.”
Ban đêm, thân là Kazekage đệ tứ rất trễ mới trở lại văn phòng làm việc. Xử
lý xong đống văn kiện còn sót lại, hắn nắm sấp xuống ở trên bàn, hình
như vô cùng mệt mỏi, thế là cứ như vậy mà nặng nề ngủ…
Lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như hắn lại nhớ tới cái đêm hôm đó…
“Karura! Em sao rồi?”
Hắn âu yếm, vuốt ve gương mặt của người con gái đã trở nên trắng bệt, gắt
gao nắm lấy cánh tay hắn, dường như muốn đâm thẳng vào trong máu thịt
hắn. Trong miệng cô ấy phát ra tiếng rên rỉ, xen lẫn đứt quãng lời nói:
“Anh… Anh xem, đứa nhỏ, đứa nhỏ không chịu ra ngoài. Hô… Vù vù, về sau nhất định, nhất định sẽ rất bướng bỉnh…”
Lòng hắn nóng như lửa đốt nhìn người con gái hắn yêu, lại không thể nghĩ không ra biện pháp gì: “Karura…”
“Nếu, nếu… có thể chỉ yêu bản thân… thì tốt rồi…” Ánh mắt của người con gái ở trên giường chợt xa xăm vô cùng. “Chỉ yêu bản thân, chỉ để ý… bản thân, thì tốt rồi.”
Hắn cẩn thận nghe, máu trên mặt giảm sút vô cùng.
Ban đầu, cô ấy tìm đủ mọi cách để thuyết phục hắn, nói cho hắn biết, hắn
thân là Kazekage đệ tứ, điều đó phải được ưu tiên hàng đầu. Sau đó mới
là chồng của cô, là cha của những đứa nhỏ.
Kết quả, hắn kiên quyết mạnh mẽ làm thuật, cô ấy lại hối hận…
Nếu có thể chỉ yêu bản thân thì tốt biết bao…
Cô ấy đang hối hận, hối hận dùng sinh mệnh của chính cô cùng đứa con để
trao đổi sự an bình về sau cho Làng Cát. Hối hận vì đã hi sinh cô ấy để
hoàn thành tình yêu nhân loại của hắn.
Như vậy, hắn bây giờ là
cái thứ gì? Là một người chồng máu lạnh đã tự tay giết chết vợ của mình? Là một người cha tàn nhẫn sắp phong ấn quái vật vào trong cơ thể con
mình?
Âm thanh của cô gái dần thấp xuống, đến cuối cùng chỉ còn
lại hô hấp mỏng manh. Mà hắn lại ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của cô ấy, hồn vía bay đi mất.
“Oa!”
Tiếng khóc nỉ non to rõ
của trẻ sơ sinh nhất thời đánh vỡ yên lặng. Nhìn trượng phu cẩn thận ôm
lấy đứa nhỏ, người con gái ở trên giường tựa hồ rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi:
“Gaara, tên… của Gaara, ám chỉ, là ‘ác quỷ Tu La chỉ yêu bản thân…'”
Người con gái dùng hết khí lực chống đỡ thân thể, không có nhìn mặt của đứa
con mới sinh ra, mà là đem ánh mắt dính ở trên khuôn mặt của người người đàn ông. Trong đó, tình cảm phức tạp đó gần như đem Yondaime bao phủ
lấy.
Hắn ôm đứa nhỏ trong tay, nhìn cô dần dần ngã gục trên
giường, nhìn cô lặng yên không một tiếng động nói với hắn “Thực xin
lỗi”, nhìn cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, hóa thành những hạt cát óng ánh trong suốt…
************************************
“Karura!”
Yondaime nằm sấp ở trên bàn đột nhiên bừng tỉnh, khua tay làm rớt văn kiện ở trên bàn.
“Kazekage-Sama, đây là tin tức quan trọng của phong quốc được đưa tới, mời ngài xem qua.”
Ninja che mặt để văn kiện xuống, cung kính lui đi ra ngoài.
Yondaime nhìn văn kiện lại một lần nữa chiếm đầy bàn, không còn chỗ trống, ngón
tay đè trên huyệt thái dương, bật cười khổ —— mà thôi, ai biểu hắn là
Kazekage làm chi…
************************************
Tác giả có chuyện muốn nói: Khóc ~
Tương lai không lâu sau, Kazekage đệ tứ sẽ oanh liệt tử trận…
Án tử này dùng một phần bên ngoài để thể hiện một phần ngay thẳng của ông ấy.
Đệ tứ tuy là diễn viên mặc áo vằn, nhưng làm ra không ít chuyện làm ảnh
hưởng sâu tới Gaara, tuy rằng những ảnh hưởng đó cũng không trực tiếp…
AB không có đủ thời gian để giải thích chân tướng này đó, cho nên Kazekage đệ tứ so Namikaze Minato – Hokage đệ tứ còn thần bí hơn.
Thế
nhưng ta còn cho rằng nếu hắn đã là đệ tứ, như vậy thì đầu óc của hắn
cùng thân thủ của mình nhất định vô cùng tốt. Đưa ra quyết định tất
nhiên cũng có lý do của hắn.
Vì thế, án tử khoa trương lại giả tạo YY…
Thực là một tình huống chó má cẩu huyết a ~ thực sự cẩu huyết vô cùng ╮(╯▽╰)╭
PS. Ách… Lời nói ngày hôm nay hình như hơi bị thừa một chút. ⊙﹏⊙
Nói Hỏa ảnh 416 mở đầu ta thế nhưng mộc có nhận ra tiểu quạt tròn…
Chẳng lẽ ta đây đối với hắn thực sự yêu thích sao…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT