Cùng nhau đi du sơn ngoạn thủy rồi trở về tiểu lâu, cũng đã hơn nửa tháng sau, Hoa Mãn Lâu không hề ra khỏi nhà, cả ngày cứ ở trong tiểu lâu đánh đàn uống chút trà, cùng trải qua với Cơ Lang, thật là tự tại.
Mỗi khi rảnh rỗi, Hoa Mãn Lâu sẽ dạy Cơ Lang đánh đàn, dáng vẻ phong thái Cơ Lang tuấn tú vậy mà lại không hiểu âm luật.
Hoa Mãn Lâu biết chuyện này là vì trong lúc hứng khởi, y viết khúc phổ mới đưa cho Cơ Lang xem, mới phát hiện ra.
Chỉ có thể nói là dáng vẻ của hắn thật dễ lừa gạt người khác.
Bọn họ ở cùng nhau càng ngày càng hòa hợp, toàn bộ đều rất yên bình, nhưng hạnh phúc. Hoa Mãn Lâu không còn khăng khăng muốn trả mắt lại cho Cơ Lang nữa, y chỉ lẳng lặng chờ đợi quả của hoa lan kia chín muồi.
“Ngươi có nguyện ý chứng đạo(1) cùng ta hay không?” [ (1) chứng đạo: hai từ này bắt nguồn từ Phật giáo, có nghĩa là tâm giải thoát hoàn toàn; không còn tham, sân, si, mạn, nghi. Nguồn: Nghệ thuật sống giải thoát. ]
“Được.”
Một hỏi một đáp, quyết định đó là vĩnh viễn. Hoa Mãn Lâu hạ quyết tâm, chờ qua hết một đời người ở nhân gian, y sẽ đi cùng Cơ Lang về Thiên giới chuyên tâm tu đạo, chờ đến ngày có thể quang minh chính đại tay trong tay cùng đi với hắn trên con đường sau này. (Điều luật mới trên trời đã quy định hai bên đều tu luyện thành tiên mới có thể kết hôn.)
Ngày nọ, Lục Tiểu Phụng kêu người đưa thư đến, đây không phải là lần đầu tiên hắn viết thư, Lục Tiểu Phụng lang bạt giang hồ không có chỗ ở cố định, mỗi lần đến chỗ nào đó gặp phải chuyện gì thú vị đều sẽ viết thư gửi cho Hoa Mãn Lâu giải sầu.
Hoa Mãn Lâu cũng đã quen với việc xem thư Lục Tiểu Phụng gửi về, nhưng y chưa bao giờ hồi thư, Lục Tiểu Phụng cũng không cần y hồi thư, bởi hắn cũng không biết một khắc sau hắn sẽ đi đến chỗ nào, với lại để cho Hoa Mãn Lâu viết thư càng khiến trong lòng hắn bất an —— mặc dù hiện tại Hoa Mãn Lâu đã không còn mù nữa.
Nhưng thư lần này hình như không giống trước đây cho lắm, lúc thư được đưa tới Hoa Mãn Lâu đã thấy nó rất dày, mở ra nhìn, quả nhiên là một xấp dày thật dày, lại nhìn người viết thư, ngoại trừ Lục Tiểu Phụng còn có Sơ Ảnh.
“Không ngờ Sơ Ảnh lại đi viết thư, ta tưởng các ngươi có thể dễ dàng sử dụng thuật ‘thiên lý truyền âm’ chứ.”
“Rất dễ, viết vậy là để cho ngươi xem.” Cơ Lang không có hứng thú luyện cổ cầm nữa, âm điệu đứt quãng cứ như tiếng kéo sợi, nhưng hắn có thể bày ra dáng vẻ của một bậc thầy cầm pháp, hù dọa người ta.
Hoa Mãn Lâu thấy hắn không có hứng thú liền tự mình cúi đầu xem thư, đầu tiên là Lục Tiểu Phụng, nội dung thư không nhiều lắm, phần đầu vừa viết vài câu đã thể hiện người viết rất vui vẻ, nhìn chữ trên đó cứ như cún bò, rất có khả năng Lục Tiểu Phụng vừa cười vừa viết.
Hoa Mãn Lâu nhìn tường tận xong, cũng cười.
Hóa ra, Lục Tiểu Phụng viết chuyện Sơ Ảnh và Tây Môn Xuy Tuyết so kiếm, thanh kiếm kia của Sơ Ảnh không chỉ có hình dạng đặc biệt, tác dụng cũng đặc biệt nốt, nó đâm vào người sẽ không khiến người khác bị thương, trái lại còn có thể tạo ra tác dụng trị liệu.
Theo như Lục Tiểu Phụng nói, Tây Môn Xuy Tuyết sau khi biết kiếm của Sơ Ảnh đặc biệt vậy thì không bao giờ tỷ võ với y nữa, Sơ Ảnh bực bội, mỗi ngày trước trước sau sau dùng đủ cách muốn thuyết phục Tây Môn Xuy Tuyết tỷ thí với y, nhưng chỉ thất bại, đến khi Lục Tiểu Phụng viết thư, Sơ Ảnh vẫn còn đang hờn dỗi đây.
Câu tiếp theo thì không thú vị như vậy, Lục Tiểu Phụng nói thành chủ thành Bạch Vân ở Nam Hải – Diệp Cô Thành – đưa thư quyết chiến cho Tây Môn Xuy Tuyết, mời hắn 15 tháng 8 tỷ võ ở Tử Kim Sơn.
Tây Môn Xuy Tuyết đã nhận lời.
Đây quả thật không phải là tin tốt, Hoa Mãn Lâu cũng đã nghe qua Diệp Cô Thành mang danh Kiếm Tiên, người nọ là cao thủ sử dụng kiếm trên giang hồ, nằm trong số ít người có thể sánh vai với Tây Môn Xuy Tuyết, trận đánh của họ chắc chắn sẽ có một bên phải chết.
“Đáng tiếc, 15 tháng 8, ngày hội Trung Thu, vốn nên đoàn tụ với người nhà, những người này lại muốn chém chém giết giết, chặt đứt tính mạng, cũng không sợ người nhà thương tâm.” Hoa Mãn Lâu ngẩng đầu lên than thở với Cơ Lang.
Cho dù không thấy thư, Cơ Lang cũng biết y đang nói đến chuyện gì, tiếp lời: “Mỗi người một chí hướng, họ không coi trọng tính mạng của mình thì ngươi có thể làm được gì? Tóm lại đây không phải chuyện của mình, ngươi cần gì phải quan tâm đến chuyện không liên quan đến mình?”
Hoa Mãn Lâu khẽ cười, y cũng biết mình không có tư cách nhúng tay vào chuyện này, nhưng chỉ có chút cảm thán mà thôi, lập tức liền quăng chuyện này ra sau đầu, tiếp tục xem thư Sơ Ảnh viết.
Chữ của Sơ Ảnh có hơi trẻ con, nhưng từng nét từng vạch trong đó đều mang theo một dòng kiếm khí, không phải là loại sát khí lạnh lùng của Tây Môn Xuy Tuyết, mà là một loại kiếm khí đơn thuần, cứ như con người của Sơ Ảnh.
So với thư của Lục Tiểu Phụng, phong thư này lại mang tình cảnh khác, mới đầu là oán giận Tây Môn Xuy Tuyết nói không giữ lời, Lục Tiểu Phụng cứ luôn chê cười y không chịu giúp y, ở Vạn Mai sơn trang chẳng có lấy một người tốt.
Chỉ có điều oán hận xong, Sơ Ảnh lại dùng giọng điệu rất vui vẻ viết Vạn Mai sơn trang quả nhiên không hổ là Vạn Mai sơn trang, bên trong sơn trang toàn bộ đều là cây mai, có một bụi cây mai già hơn trăm năm sắp mở mang linh trí, y nghĩ tỷ tỷ nhất định sẽ thích, liền theo đòi Tây Môn Xuy Tuyết, Tây Môn Xuy Tuyết còn thật sự đưa cho y. Hơn nữa, hiện tại y đang học thổi sáo với Tây Môn Xuy Tuyết, chờ khi học xong thì thổi cho Hoa Mãn Lâu nghe, sau đó sẽ về thổi cho tỷ tỷ nghe.
Điều này làm cho Hoa Mãn Lâu bất ngờ vô cùng, tính tình của Tây Môn Xuy Tuyết lúc nào cũng lạnh lẽo có thể hù chết người khác, cũng không thân cận với ai, ngay cả bằng hữu duy nhất của hắn là Lục Tiểu Phụng cũng hiếm khi thuyết phục được hắn, không ngờ vậy mà lại cứu giúp Sơ Ảnh thì không nói, còn có thể chịu đựng tính tình năng động của Sơ Ảnh mà dạy y thổi sáo.
“Đây là ta nhìn nhầm hay Sơ Ảnh viết sai? Tây Môn Xuy Tuyết thay đổi tính tình rồi?”
“Hồng loan tinh động(2), tính tình không đồng nhất là điều bình thường.” Cơ Lang gảy đàn thản nhiên nói. [ (2) Hồng loan tinh động: chỉ người sắp kết hôn, việc vui sắp đến. ]
Hoa Mãn Lâu nghe vậy, suýt chút nữa bị sặc, “Ngươi nói Tây Môn Xuy Tuyết hồng, hồng loan tinh động?”
“Ừ, đối tượng là Sơ Ảnh.” Trước đến giờ Cơ Lang sẽ không nói dối Hoa Mãn Lâu, hắn thấy đây là mệnh trời, đạo trời tự nhiên, lại hết sức bình thường.
Tây Môn Xuy Tuyết khối băng này vậy mà lại động tình, đối tượng lại còn là Sơ Ảnh, ban đầu Hoa Mãn Lâu cũng không dám tin, nhưng nghĩ kĩ lại thì thấy có vài phần đạo lý, Tây Môn Xuy Tuyết yêu kiếm còn hơn chính bản thân mình, mà Sơ Ảnh vốn là kiếm, còn là một Kiếm Tiên, cho dù y không thể giết người, chỉ sợ trong mắt kiếm khách vẫn là một thanh bảo kiếm tuyệt thế, Tây Môn Xuy Tuyết dù mạnh đến mấy cũng chỉ là một người phàm, động tình quả thật là chuyện bình thường.
Cũng như y yêu Cơ Lang, toàn bộ đều không có lý do để nói.
Tiếng đàn trong tiểu lâu gián đoạn, khiến cho người qua đường không hiểu nguyên do đều kinh ngạc, sao hôm nay Hoa công tử đột nhiên lại không đánh đàn nữa?
~OoO
~Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vẫn là một chương rất ngắn…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT