Edit: Túy.

Sáng sớm thức dậy, khi Hoa Mãn Lâu tỉnh lại từ trong lòng Cơ Lang, trên gương mặt ôn hòa thường ngày xuất hiện chút mờ mịt hiếm thấy, thoạt nhìn ngốc ngốc, đáng yêu vô cùng.

Chí ít mà nói đối với Cơ Lang thì là như vậy.

Đưa tay kéo Hoa Mãn Lâu vào lòng mình lần nữa, hôn một cái lên trán của y, rồi mới đứng dậy đi thay quần áo.

Hoa Mãn Lâu sờ sờ cái trán bị hôn, ngu ngơ chẳng suy nghĩ chút gì, một lát sau mới tỉnh táo lại, cũng đứng dậy theo.

Tối qua là đêm y ngủ ngon nhất từ trước tới nay.

Thay bộ quần áo sạch sẽ, Hoa Mãn Lâu sờ soạng cây lược định buộc tóc, Cơ Lang đã đưa tay qua cầm lấy cây lược trong tay y, đè Hoa Mãn Lâu ngồi xuống trước gương đồng, không mấy thông thạo nhưng lại cẩn thận chải đầu buộc tóc giúp y.

Tóc bị kéo căng tuy hơi đau, nhưng trong lòng Hoa Mãn Lâu lại thấy tốt lắm, điều này khác với việc để cho nha hoàn hầu hạ thường ngày, khiến cho Hoa Mãn Lâu cảm thấy bất đắc dĩ, y biết rõ mình là một người mù, mà Cơ Lang làm vậy chỉ càng khiến y cảm thấy thỏa mãn khi được che chở.

“Ta cũng buộc tóc giúp ngươi nhé?”

Tóc mình đã được buộc, Hoa Mãn Lâu cảm thấy mình nên đáp lễ một chút.

Cơ Lang nghiêng đầu nhìn mái tóc mình chưa bao giờ buộc lại, mái tóc dài chỉ buộc lại ở phần đuôi tóc, lặng lẽ cởi dây cột ra, ngồi xuống.

Hoa Mãn Lâu cười híp mắt cầm lược chải đầu cho Cơ Lang, động tác thành thạo, lực đạo nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế đây là lần đầu tiên y chải đầu cho người khác, thật có cảm giác thành tựu nha.

“Hoa Mãn Lâu, Cơ huynh, hai người dậy chưa?”

Giọng Lục Tiểu Phụng oang oang từ ngoài cửa, kèm theo là tiếng đập cửa, nhưng cũng may hắn không tự tiện xông vào, nếu không Cơ Lang không phải chỉ nhíu mày mà là động thủ.

“Mới sáng sớm, hô hào cái gì?” Hoa Mãn Lâu mở cửa, tuy câu nói nghe có hơi mất hứng, nhưng thực ra ngữ khí của y vẫn rất tốt, nụ cười vẫn ở trên mặt.

“Còn phải lên đường gấp, không phải sao? Tới đây gọi các ngươi đi ăn bữa sáng sớm chút rồi khởi hành.” Lục Tiểu Phụng cứ như không xương đeo lên người Hoa Mãn Lâu, mở to mắt nhìn vào trong phòng.

Lục Tiểu Phụng sẽ không nói cho Hoa Mãn Lâu, thật ra hắn đến đây để xem náo nhiệt —— nhìn thử xem tối qua hai người kia có làm ra chuyện gì không hài hòa hay không.

Nhìn bộ dạng không để ý gì của Hoa Mãn Lâu, xem ra là không xảy ra chuyện gì, có lẽ, là Cơ Lang bị “làm” sao? Nghĩ như vậy, cổ của Lục Tiểu Phụng càng vươn ra dài hơn.

Nhưng sau đó thấy Cơ Lang đã thức dậy cũng không có vẻ giống như người bị “làm”, ngược lại, tạo hình mới của hắn khiến Lục Tiểu Phụng ngẩn ngơ, không giống với mái tóc dày được buộc tùy ý ở đuôi, sau khi Cơ Lang buộc tóc cao lên càng sinh ra vài phần anh khí, vẻ mặt thoạt nhìn càng thêm xán lạn.

Hoa Mãn Lâu bị Lục Tiểu Phụng ôm vai hồi lâu cũng không thấy hắn nhúc nhích, kì quái hỏi: “Không phải chúng ta cần phải đi dùng cơm sao? Tại sao còn chưa đi?”

“Ừ ừ.”

Mấy người cùng đi đến phòng lớn, Sơ Ảnh tay thì cầm bánh bao tay thì cầm bánh quẩy, miệng thì nhai, trước mặt còn để chén sữa đậu nành, không có chút ý định gì gọi là đợi bọn họ.

Chờ sau khi dùng bữa xong, xe ngựa bên ngoài đã được chuẩn bị xong, mọi người mang theo bọc hành lý, chạy thẳng đến Hoa gia.

Lúc này Hoa gia giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt, đám hạ nhân vội vàng chạy ra chạy vào bài trí, cũng chỉ vì muốn đại thọ sáu mươi của lão gia nhà mình vào ngày mai diễn ra sinh động, nở mày nở mặt, những người con trai, con dâu của Hoa Như Lệnh có thể về cũng đều quay về.

Xe ngựa của Hoa Mãn Lâu vừa đến Đào Hoa Bảo, có một người giống Hoa Mãn Lâu đến bảy, tám phần – nhưng nam tử này thành thục hơn y – liền ra đón.

“Thất Đồng đúng là đã trở về?”

Hoa Mãn Lâu mới vừa vén rèm xe lên, nghe được giọng nói này liền cười: “Đại ca, Thất Đồng về rồi.”

Vẻ mặt đại ca Hoa Mãn Lâu – Hoa Thịnh Lâu – ngạc nhiên ôm đệ đệ xuống xe ngựa, tỉ mỉ xem xét: “Mấy năm không gặp, Thất Đồng càng anh tuấn hẳn lên, lúc trước nghe nói một mình ngươi dọn ra ngoài ở ta vẫn rất lo lắng đó, hiện tại xem ra, mọi thứ đều ổn?”

Hoa Mãn Lâu cười gật đầu nói: “Dạ, Thất Đồng sống tốt lắm, trái lại đại ca được phái ra ngoài ba năm, cũng đã lâu không gặp.”

Hoa Thịnh Lâu là một trong hai người duy nhất trong Hoa gia tham gia thi cử vào quan đạo, mấy năm trước được phái đến Lợi Châu, hiện tại đã thăng lên chức tri phủ tứ phẩm. Hắn chỉ khoảng bốn mươi tuổi, không dựa vào Hoa gia mà đã có thành tựu như thế, có thể nói là tiền đồ vô lượng.

“Trước đây không có thời gian rảnh quay lại nhà, hôm nay đại thọ sáu mươi của phụ thân, sao ta có thể không về được? Với lại, lần này đại ca vào kinh cũng là để báo cáo công tác, có lẽ sau đó sẽ ở lại kinh thành, đến lúc đó Thất Đồng phải đến thăm đại ca thường xuyên nha.” Vẻ mặt Hoa Thịnh Lâu từ ái nhìn em trai út của mình, Thất Đồng kém hắn hơn hai mươi tuổi, có thể nói rằng hắn là người nhìn y lớn lên, nói là ca ca nhưng lại càng giống phụ thân hơn.

Hoa Mãn Lâu cũng ngạc nhiên mừng rỡ: “Thật sao? Thất Đồng sẽ chờ tin tốt của đại ca.” So với Lợi Châu ở Tây Nam xa xôi, kinh thành gần hơn nhiều.

Hoa Mãn Lâu giới thiệu đám người Cơ Lang cho Hoa Thịnh Lâu: “Đại ca, mấy vị này là Cơ Lang, Lục Tiểu Phụng và Sơ Ảnh.”

Hoa Thịnh Lâu thấy họ đi cùng Thất Đồng, liền biết quan hệ giữa bọn họ ắt hẳn không tệ, lại thấy vẻ mặt thận trọng của Hoa Mãn Lâu, hắn cũng không khỏi chấn chỉnh lại khí sắc chào hỏi bọn họ: “Không ngờ Thất Đồng nhà ta còn mang theo bằng hữu quay về, mấy vị cứ nán lại Hoa gia lâu chút.”

Đương nhiên là Lục Tiểu Phụng khách khí ứng đối với đối phương, bản thân hắn cũng là lần đầu gặp đại ca của Hoa Mãn Lâu, cũng bởi vì đối phương là người có quan hệ với Hoa Mãn Lâu nên Cơ Lang và Sơ Ảnh hiếm khi hòa nhã được vài phần, tuy nói năng không mấy nhiệt tình, nhưng cũng sẽ không khiến Hoa Thịnh Lâu suy nghĩ nhiều, chỉ cho là tính tình bọn họ như vậy.

“Đại ca, không biết các ca ca khác trở về chưa? Đại tẩu và cháu của đệ cũng về cùng huynh?”

“Ngoại trừ lão Tứ không về được, mấy người khác đều đã về, phụ thân đang nói chuyện với bọn hắn, đại tẩu ngươi và Du nhi đều ở hậu viện cùng mấy đệ muội.” (đệ muội: em dâu) Lão Tứ của Hoa gia – Hoa Hí Lâu – chính là một vị làm quan khác trong Hoa gia, chỉ có điều, tuy hắn thi cử liền trở thành thám hoa cao trung, nhưng hiện nay đã vứt bút tòng quân, được hoàng thượng phái đi trấn thủ biên giới, “Phụ thân nói hôm nay ngươi sắp đến, liền bảo ta đợi ở đây. Thuận tiện tiếp đãi khách nhân mới đến một chút.”

Đây thật đúng là thuận tiện.

Tuy hơi tiếc nuối vì không thể gặp Tứ ca, nhưng có thể gặp mấy vị ca ca khác cũng khiến Hoa Mãn Lâu thật phấn chấn, hơn nữa, y đã rời khỏi nhà nhiều ngày, cũng rất nhớ phụ thân, lúc này y chỉ muốn đi gặp phụ thân, ca ca ngay lập tức.

“Vậy đệ liền đi bái kiến phụ thân trước, đại ca chúng ta trò chuyện sau nha.”

“Đi đi, đi đi, phụ thân ắt hẳn cũng rất nhớ đệ.” Hoa Thịnh Lâu cười nói, tuy hắn cũng muốn ở cùng đứa em trai út này lâu một chút, nhưng bây giờ còn có chính sự.

Hoa Mãn Lâu lại hỏi chỗ của Hoa Như Lệnh, liền cáo biệt đại ca, dẫn đám người Cơ Lang đi qua tiền viện, chỉ thấy Hoa Như Lệnh đang ngồi chỗ chủ vị ở chính đường, bốn vị thanh niên tài tuấn (tài tuấn: tài giỏi, đẹp trai) ngồi hai bên trái phải có vài phần giống với Hoa Mãn Lâu, chính là mấy vị ca ca khác của y.

Chỉ là trong lúc này bầu không khí bên trong cũng không mấy hài hòa, mơ hồ còn có chút nặng nề.

Tuy trong lòng Hoa Mãn Lâu nghi hoặc, nhưng niềm vui sướng khi gặp lại người thân khiến y đè xuống sự nghi ngờ này.

“Cha, Nhị ca, Tam ca, Ngũ ca, Lục ca.”

“Thất Đồng.”

Hai bên vừa gặp mặt, liền hàn huyên một phen, cuối cùng Hoa Như Lệnh kéo Hoa Mãn Lâu đến nhìn thật kĩ, vẻ mặt cảm khái: “Thất Đồng, chỉ mới ở ngoài mấy tháng, vậy mà đã gầy đi rồi, về nhà rồi phải bồi bổ cho thật tốt.” Ông cũng không nói không cho đi ra ngoài nữa, chỉ là trong giọng nói của ông vẫn mang theo sự yêu thương luyến tiếc.

Hoa Mãn Lâu đương nhiên là biết mình không có gầy đi, nhưng phụ thân y đã nói thế y cũng không phản bác, “Thất Đồng biết rồi.”

“Đến, đến, đến, mọi người ngồi đi, ngồi rồi nói.” Hoa Như Lệnh vừa kéo Hoa Mãn Lâu ngồi xuống cạnh mình vừa kêu mọi người ngồi xuống, “Mấy vị đều là bạn tốt của Thất Đồng nhà ta, thường ngày phiền các vị chiếu cố nó, lần này tới đây ở vài ngày, gia chủ ta sẽ hết sức tận tình.”

“Hoa lão gia khách khí.” Lục Tiểu Phụng ứng tiếng, liền hỏi ngược lại: “Vừa nãy thấy vẻ mặt các người khác thường, không biết có phải gặp chuyện gì buồn phiền hay không? Nếu có chuyện gì chúng ta có thể giúp thì xin cứ nói.”

Lục Tiểu Phụng suy đoán vừa nãy vẻ mặt mọi người như vậy mười phần là có liên quan đến kế hoạch kia của Hoa Như Lệnh, cho nên hắn mới lớn mật mở miệng hỏi.

Sơ Ảnh ngồi bên cạnh Lục Tiểu Phụng, ánh mắt sáng lên, tuy vẫn âm thầm lặng lẽ, nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra sự hiếu kỳ trong mắt Sơ Ảnh.

May mà Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy, không thì chắc chắn y sẽ phát hiện ra sự khác thường.

Lục Tiểu Phụng cố nén cảnh cáo liếc người nọ một cái, Sơ Ảnh trừng mắt nhìn, khôi phục bình tĩnh, sau khi thấy người nọ thu liễm, Lục Tiểu Phụng lại nhìn về phía Cơ Lang ngồi đối diện, khóe miệng giật giật, không lộ ra tiếng truyền lại tin tức.

Sẽ nói cho ngươi biết sau, hiện tại đừng lên tiếng.

Toàn bộ đều lọt vào mắt Cơ Lang, hắn vẫn tỉnh bơ uống trà, lãnh đạm cứ như không quan tâm, nhưng không ai chú ý đến đáy mắt hắn lóe lên tia ánh sáng lạnh lẽo.

Hoa Như Lệnh chính là đang chờ những lời này của Lục Tiểu Phụng, trong lòng thầm khen Lục Tiểu Phụng quả nhiên là tâm tư cẩn mật, nét mặt lại lộ vẻ ảm đạm, “Ừ, đúng là có một chuyện muốn nhờ mọi người giúp đỡ.”

Hoa Mãn Lâu vừa nghe, vội hỏi: “Cha, đã xảy ra chuyện gì?”

Hoa Như Lệnh lấy một tờ giấy từ trong ngực, đưa cho Hoa Mãn Lâu, mà mọi người ngồi đây đều nhìn thấy dấu giày màu máu trên trang giấy.

Hoa Mãn Lâu sờ tờ giấy, máu trên mặt giấy hết sức mờ nhạt, nét mặt vốn bình tĩnh cũng trở nên mờ mịt và không dám tin.

Trống rỗng tuyệt vọng, nét mặt như vậy, làm cho người ta đau lòng.

~OoO

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play