Edit: Túy Mộng.

Cuối cùng, sau khi Lục Tiểu Phụng cẩn thận kiểm tra thi thể một lần nữa liền mang ra ngoài chôn cất, hắn cũng không muốn ngủ cùng với thi thể, mà rõ ràng, đi ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi khác cũng không phải là lựa chọn của người thông minh.

Lục Tiểu Phụng khiêng Độc Cô Phương đi, bầu không khí trong miếu sơn thần hơi bị áp lực. Lúc trước, Cơ Lang giải thích về đóa hoa, tuy lúc đầu Hoa Mãn Lâu khiếp sợ, cũng đã bình tĩnh lại, thậm chí sắp quên mất nó, nhưng bây giờ, hai người ở chung một chỗ, thật khó để y không nghĩ đến, mà vừa nghĩ đến, tự nhiên lại lúng túng không thôi.

Ngọn đèn dầu trong miếu sơn thần cứ lay lắt, Cơ Lang đứng ở kia không nói lời nào nhìn chăm chú vào Hoa Mãn Lâu, cứ như trên thế giới này, ngoại trừ y ra, không có gì đáng giá khiến hắn để ý đến.

Cảm nhận được ánh mắt không thể bỏ qua, Hoa Mãn Lâu càng không được tự nhiên hơn, cuối cùng, y quyết định phá vỡ cục diện bế tắc này: “Ban đêm lạnh, ta ra ngoài nhặt chút củi lửa để nhóm lửa rồi trở lại.”

Cơ Lang ngăn cản y: “Không cần, ở đây có.”

Hoa Mãn Lâu không biết hắn làm gì, chỉ nghe thấy tiếng động vang lên bốn phía, giống như là tiếng mảnh gỗ rơi xuống, tiếp theo là tiếng “lách tách” của ngọn lửa đốt cháy mảnh gỗ, mùi khói lờ mờ truyền vào cánh mũi, không khí lạnh lẽo ở xung quanh cũng bị xua đi, trở nên ấm áp.

Cơ Lang đã nhóm lửa được rồi.

“Vậy ta đi lấy hành lý vào.” Hoa Mãn Lâu nói xong liền đi ra ngoài, lần này Cơ Lang không cản y, Hoa Mãn Lâu và Lục Tiểu Phụng đều mang theo tay nải, bên trong chứa lương khô, vài bộ quần áo và vật dụng hay dùng, Cơ Lang không cần những thứ này, nhưng hai người họ cần.

Hoa Mãn Lâu liền cầm tay nải quay trở lại, Cơ Lang đã dọn dẹp một chỗ, ngồi trên một khúc cây chẳng biết tìm ở đâu ra, sưởi ấm.

Bên cạnh hắn còn một khúc cây.

Hoa Mãn Lâu vốn định ngồi cách xa hắn một chút, y chạy đến chỗ đối diện xéo với chỗ của Cơ Lang, nhưng lại bị hắn kéo đến bên cạnh.

“Ngồi ở đây.”

Hoa Mãn Lâu bị lôi kéo ngồi xuống, gần kề bên cạnh đều là hơi thở ngày càng quen thuộc, trải qua sự cứng nhắc lúc đầu, y cũng chậm rãi thả lỏng. Hoa Mãn Lâu mở tay nải, lấy ra chút lương khô ở trong đó, mấy món này đều là quản gia của Vạn Mai sơn trang chuẩn bị giúp bọn họ, mặc dù chỉ là một vài món đơn giản dễ cất giữ như: bánh bột mì, bánh bao, thịt khô, nhưng mùi vị rất được, cũng ngửi thấy mùi thơm.

Hoa Mãn Lâu lấy thịt khô trong gói giấy dầu đưa cho Cơ Lang: “Ngươi muốn ăn chút không?”

Cơ Lang dùng hành động thực tế biểu đạt ý kiến, hắn liền nuốt vào miếng thịt khô trên tay Hoa Mãn Lâu: “Mặn, có nước không?”

Động tác vô cùng thân mật khiến Hoa Mãn Lâu sửng sốt, “Có.” Y hoảng loạn rụt tay lại, lấy túi nước bên người ra.

Cơ Lang nhận lấy, uống nước xong, lại thấy Hoa Mãn Lâu chưa hề đụng một miếng, chỉ ngây người sững sờ hướng về phía đống lửa.

Cơ Lang hỏi: “Sao không ăn? Không đói bụng?” Hắn đưa tay vào túi giấy dầu trong tay Hoa Mãn Lâu, lấy một miếng, đưa đến bên miệng Hoa Mãn Lâu: “Tuy rằng mùi vị thông thường, nhưng nhân loại nói, không ăn gì thì không có cách nào sống sót ư?”

Môi đụng phải thứ gì đó, cánh mũi nói cho y biết đó là thịt bò khô, Hoa Mãn Lâu mất tự nhiên đưa tay qua cầm lấy miếng thịt khô, cái miệng nhỏ nhấm nuốt: “Quả thật, chúng ta không ăn gì, thì không có cách nào sống sót, đây là bản năng sinh mệnh, thần tiên không có loại bản năng này nhỉ?”

“Nói cho cùng, thần tiên cũng từng là vạn vật, chúng ta thoát khỏi căn cơ, tách biệt với bên ngoài, nhưng bản năng vẫn tồn tại, chỉ có điều, chúng ta không cần dựa vào ngũ cốc hoa màu, thứ thần tiên cần chính là linh khí trời đất, chúng ta hấp thu năng lượng cần thiết trong trời đất, dự trữ trong người để cung cấp cho thân thể, chỉ cần năng lượng không bị mất đi, thần tiên cũng sẽ không chết.”

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Nghe ngươi nói vậy, lại cảm thấy thần tiên và con người không có gì khác nhau nhỉ.”

“Vốn là không có gì khác nhau.” Đối với Cơ Lang mà nói, chính hắn cao quý, không phải thần tiên. (Túy: Cơ Lang chắc là muốn nói khí chất cao quý của ổng không phải thần tiên nào cũng có? Tự kỉ dữ vậy = =”)

“Hoa Mãn Lâu, Cơ Lang, ta bắt gà rừng về rồi… Đến đây… Lại thêm một món.”

Trong tay Lục Tiểu Phụng xách theo con gà rừng đã được xử lý qua, khiếp sợ nhìn trong miếu sơn thần, hai người vây quanh đống lửa, cùng với đống củi chất thành đống nằm ngay ngắn bên cạnh họ.

Đống củi này tuy đã bị chặt bổ để dễ nhóm lửa, nhưng nhìn lớp sơn đỏ đã bị phai màu bên mặt của đống củi, hắn trông thấy ràng rõ đây là một cây cột lúc trước trong miếu sơn thần, bởi vì lâu năm không tu sửa mà bị sụp đổ −−− một cây cột lớn mà một người trưởng thành phải cố gắng lắm mới có thể ôm lấy.

Mà bây giờ, cây cột này đã biến thành một đống củi, chúng bị chặt rất đều nhau, giống như là có người cầm rìu cố ý chặt xuống.

Nhưng Lục Tiểu Phụng biết ở đây không có rìu, mà Hoa Mãn Lâu cũng không thể dùng tay không hoặc đoản kiếm, mấy loại vũ khí nhỏ tương tự mà bổ chúng đều đến vậy. Có thể làm được việc này chỉ có thể là Cơ Lang – người hắn không biết rõ lai lịch.

Lục Tiểu Phụng nhìn Cơ Lang, khó tin nói: “Sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà ngươi có thể biến cây cột nhà thành đống củi?”

Cơ Lang không để ý đến hắn, Lục Tiểu Phụng bèn nhìn về phía Hoa Mãn Lâu.

Dường như cảm giác được ánh mắt của hắn, Hoa Mãn Lâu khẽ cười với hắn, nói: “Có một số việc, ngươi không biết vẫn tốt hơn.”

Lục Tiểu Phụng theo bản năng sờ sờ ria mép, nhưng tay mới vừa chạm đến liền nhớ tới ria mép của mình không còn nữa, uể oải nói không ra lời.

Hoa Mãn Lâu nói: “Không phải bắt được gà rừng sao? Nướng nhanh chút đi, ta đói bụng.”

Lục Tiểu Phụng nhìn thịt khô trong tay đã bị ăn không ít kia, nói: “Không phải các ngươi đã ăn rồi sao?”

Tuy là nói vậy, nhưng hắn vẫn bắt đầu nướng gà.

Lục Tiểu Phụng quanh năm đều chạy bôn ba ở bên ngoài, cũng luyện ra được kĩ thuật nướng tài giỏi.

Mùi thơm của thịt gà nhanh chóng lan tỏa trong miếu thần, che lấp mùi máu tươi lúc nãy, gà rừng được nướng chín, Lục Tiểu Phụng cắt một cái đùi gà đưa cho Hoa Mãn Lâu, lại đem cái đùi còn lại đưa cho Cơ Lang.

Cơ Lang không nhận lấy, đối với đồ ăn hắn không mấy hứng thú: “Không cần.”

Lục Tiểu Phụng nhún nhún vai, tự mình ăn lấy, mấy hôm ở chung cũng đủ để hắn chú ý đến không ít thứ: “Hình như đồ ăn bên ngoài ngoại trừ Hoa Mãn Lâu đưa cho ngươi, ngươi chưa bao giờ ăn đồ ăn những người khác đưa cho ngươi nhỉ.”

Hoa Mãn Lâu ngừng lại, hình như đúng là như vậy.

Cơ Lang nói: “Thói quen mà thôi.”

Đúng là thói quen, trước khi Cơ Lang thành tiên, là một gốc cây hoa lan mọc hoang, sau đó, bản thể của hắn được Hoa Mãn Lâu chăm sóc tỉ mỉ, cho dù bón phân hay tưới nước đều là tự tay Hoa Mãn Lâu làm, nói cách khác, tất cả “thức ăn” của Cơ Lang đều đến từ Hoa Mãn Lâu, hiển nhiên, bây giờ thói quen này cũng tiếp diễn đến trên người Cơ Lang.

Lục Tiểu Phụng không biết những thứ này, cho nên hắn càng kiên định với nhận thức này của mình.

Cơ Lang thích Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu thích Cơ Lang, vân vân, nhất định không phải là ảo giác của hắn nha.

“Sắc trời không muộn lắm, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải lên đường.”

Ăn xong mấy món, Lục Tiểu Phụng sờ sờ cái bụng đã được lấp đầy, tùy ý tìm một vị trí tốt gần đống lửa, dựa vào cây cột ngủ gà ngủ gật.

“Ngươi cũng nghỉ ngơi đi.” Cơ Lang nhìn về phía Hoa Mãn Lâu.

“Ừ.” Hoa Mãn Lâu gật đầu, bắt đầu tìm chỗ nghỉ ngơi, nhưng trong miếu thần này, chỗ thích hợp để ngủ không nhiều lắm, miếu sơn thần bị sụp đổ, trong những cây cột nằm ngổn ngang chỉ có duy nhất chỗ nghỉ ngơi của Lục Tiểu Phụng là tốt nhất, chỗ toàn vẹn còn sót lại là bên cạnh tượng thần, trong miếu sơn thần, chỗ đó nặng mùi máu tươi nhất, nếu bảo Hoa Mãn Lâu đi nghỉ ngơi ở đó, cứ như là đang hành hạ y.

Cho nên, cuối cùng Hoa Mãn Lâu vẫn quyết định tạm thời ngồi tại chỗ một đêm cho xong.

Mới vừa ngồi lại, một cánh tay duỗi đến, vòng qua vai Hoa Mãn Lâu, hơi dùng sức, Hoa Mãn Lâu vẫn chưa kịp phản ứng, đã bị ép ngã về phía bên cạnh, sau đó tựa vào một bả vai dày rộng.

Cơ Lang ôm Hoa Mãn lâu trong vòng tay hắn, tay áo rộng thùng thình đắp lên người của y, tuy rằng cợt nhã nhưng không ngờ lại ấm áp.

“Ngủ đi.”

Giọng nói nhàn nhạt vang ở bên tai, dựa sát lần nữa cũng không khiến Hoa Mãn Lâu thấy được cái gì, nhiệt độ cơ thể người bên cạnh vô cùng ấm áp, không hề giống như cảm giác lạnh lẽo mà hắn tạo cho người khác.

“Ngủ như vậy đến sáng mai cơ thể ngươi sẽ không bị cứng đờ chứ?”

“Sẽ không, ngủ nhanh đi.” Cơ Lang hơi mất kiên nhẫn, thúc giục.

“Vậy thì… ngủ ngon.” Hoa Mãn Lâu cười, nhắm nghiền hai mắt.

~OoO~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Muốn viết động tác qua lại giữa hai người một chút, chỉ có điều hình như an bài không tốt lắm.

~OoO~

Túy: Từ cái lúc thấy Cơ Lang nghĩ trong bụng “thử thích con người này” là tui đã thấy ổng bị chứng tự kỉ rồi =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play