*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Túy Mộng.

Sau đó Lục Tiểu Phụng vẫn muốn đến nơi Thượng Quan Tuyết Nhi đào đất để xác định thân phận thi thể mà Cơ Lang đã nói, nhưng hắn không có cơ hội, công chúa Đan Phượng e thẹn sợ sệt đến tìm Lục Tiểu Phụng, nàng mời hắn cùng đi về phòng mình “bàn chuyện”.

Diễm phúc như vậy, Lục Tiểu Phụng chỉ có thể vuốt râu đi theo, bởi vì lời của Cơ Lang nên Hoa Mãn Lâu vẫn luôn để ý đến từng cử chỉ động tác của công chúa Đan Phượng, rốt cuộc cũng phát hiện ra một chút manh mối.

Hoa Mãn Lâu hơi tiếc nuối nói: “Ngươi nói đúng, nàng đúng là Thượng Quan Phi Yến.”

“Làm sao nhìn ra được?”

Tuy đôi mắt của Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy, nhưng từ trước đến nay Cơ Lang chưa từng để ý đến chuyện này, hắn không bao giờ kiêng kị điều gì.

“Thói quen của mỗi người rất khó thay đổi, tuy nàng đóng vai công chúa Đan Phượng rất đạt, nhưng chỉ cần chú ý một vài thói quen nhỏ, sẽ khó có thể bỏ qua.”

Tâm tình Hoa Mãn Lâu không được tốt lắm, cho dù Thượng Quan Phi Yến giả trang công chúa Đan Phượng vì điều gì đi nữa, điều này cũng đã nói rõ nữ hài (nữ hài: cô gái) hồn nhiên mà y từng gặp qua chỉ là thứ giả tạo. Cảm giác bị người khác lừa gạt cũng không mấy khá khẩm.

Cơ Lang nhìn y một cái, đứng dậy: “Đêm đã khuya, đi về nghỉ.”

Hoa Mãn Lâu nhanh chóng khôi phục lại, cười nói: “Không biết tối nay Lục Tiểu Phụng có một giấc mộng đẹp hay không.”

Sáng hôm sau, Hoa Mãn Lâu vừa mới tự chỉnh lý xong, khi y tưới nước cho cây hoa lan bảo bối của mình, Lục Tiểu Phụng đẩy cửa đi vào.

“Hoa Mãn Lâu, chúng ta đi tìm Tây Môn Xuy Tuyết đi.” Một buổi sáng tinh mơ, Lục Tiểu Phụng tinh thần thoải mái, tâm tình khoan khoái, xem ra tối hôm qua nghỉ ngơi rất tốt.

Hoa Mãn Lâu trêu chọc nói: “Sao? Bây giờ muốn đi? Ta cho rằng ngươi muốn nán lại đây hai ngày.”

Lục Tiểu Phụng nhún nhún vai, vuốt lòng bàn tay nói: “Ta cũng muốn nán lại hai ngày. Cũng đã nói ‘ôn nhu hương, mộ anh hùng’, ta cũng không muốn trở thành anh hùng, ta làm lãng tử vẫn tốt hơn.” (Ôn nhu hương, mộ anh hùng: có nghĩa là sự dịu dàng của phụ nữ chính là mồ chôn người anh hùng, gần giống câu “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân” ấy, tóm lại, Lục Tiểu Kê vẫn chưa muốn xuống mồ, đeo gông lên cổ mình.)

Hoa Mãn Lâu nghe giọng điệu của hắn liền cười, đi thẳng vào chủ đề chính: “Tối hôm qua có phát hiện điều gì không?”

Lục Tiểu Phụng nói: “Ta phát hiện nàng không phải là ‘lần đầu tiên’ có tính không?”

Tuy là công chúa Đan Phượng tỏ ra rất trúc trắc, với lại hình như nàng dùng cách gì đó để mình giống như là ‘lần đầu tiên’, nhưng Lục Tiểu Phụng là ai? Thật ra hắn đã gặp qua biết bao nữ nhân, chỉ cần chút khác biệt cũng không giấu được hắn.

Hoa Mãn Lâu ho nhẹ một tiếng: “Loại chuyện này ngươi có cần phải nói thẳng ra như vậy hay không?”

“Chuyện này có gì đâu mà khó nói?” Lục Tiểu Phụng nhìn vẻ mặt quẫn bách của bạn tốt, không nhịn được dùng vai đụng y, vẻ mặt chế nhạo: “Chẳng lẽ ngươi từng tuổi này, vẫn chưa thử qua sao?”

Hoa Mãn Lâu da mặt mỏng, bị hắn nói như vậy, lại càng đỏ hơn: “Ngươi không đứng đắn chút được hả? Còn không mau đi thu dọn một chút, không phải muốn đi tìm Tây Môn Xuy Tuyết sao? Ta đi gọi Cơ Lang.”

Y nói xong liền chạy vào khách phòng sát vách, để lại Lục Tiểu Phụng vẻ mặt tươi cười quái dị sờ sờ râu, bộ dáng thiếu ăn đòn kia muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Vào lúc Hoa Mãn Lâu tìm được Cơ Lang, thật hiếm thấy hắn vẫn ở trong khách phòng, chỉ là chăn màn gối đệm trên giường không bị xê dịch hay một nếp nhăn nào thì có thể thấy được, tối hôm qua hắn cũng không nghỉ ngơi trong khách phòng đơn sơ này.

Thần tiên không cần ngủ.

“Hoảng hốt như vậy, ngươi gặp phải cái gì?”

Đây là lần đầu tiên Cơ Lang nhìn thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của Hoa Mãn Lâu, sắc mặt y ửng hồng, vẻ mặt khẩn trương, cứ như là bị hoảng sợ.

“Không có gì, chúng ta chuẩn bị rời khỏi đây đi tìm Tây Môn Xuy Tuyết, cùng đi nhé?”

Cơ Lang lạnh lùng nói: “Cả ngày đi theo ngươi chạy đông chạy tây, bản quân thật sự chán ghét.”

Hoa Mãn Lâu cứng đờ, y không nghĩ đến Cơ Lang tự nhiên lại nổi giận: “Vậy ngươi muốn?”

“Bản quân chỉ muốn nói cho ngươi biết, nếu sau này ngươi có thể để cho bản quân nhìn thấy một màn kịch hay, bản quân sẽ tiếp tục đi theo ngươi bôn ba khắp nơi, nhưng nếu như không có, để cây hoa lan ở lại tiểu lâu, ngươi không được mang đi đâu nữa.” Cơ Lang vô cùng chú ý đến chuyện này.

Vẻ mặt cứng ngắc của Hoa Mãn Lâu hơi dịu xuống, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: “Ta cam đoan đi theo Lục Tiểu Phụng ngươi sẽ không cảm thấy nhàm chán.”

Mặc dù Hoa Mãn Lâu cảm thấy Lục Tiểu Phụng giỏi rước lấy phiền phức, nhưng những chuyện xảy ra ở bên cạnh hắn quả thật khiến người ta chấn động lòng người.

Cơ Lang từ chối cho ý kiến: “Hi vọng là vậy.”

Không giống với lúc đến đây, lần này bọn họ chuẩn bị cưỡi ngựa đi, người của Thanh Y Lâu hành động nhanh chóng, bọn chúng sẽ nhanh chóng để mắt tới nơi này, trước lúc này, bọn họ không còn nhiều thời gian.

Cơ Lang mặt không chút thay đổi nhìn con ngựa được dắt đến trước mặt mình, mà con ngựa với đôi mắt đen láy vô tội cũng đang nhìn hắn.

“Làm sao vậy? Chúng ta phải đi.” Lục Tiểu Phụng nói lời từ biệt với công chúa Đan Phượng xong, liền nhìn thấy Cơ Lang và ngựa của hắn −−− hai mắt nhìn nhau? Mà Hoa Mãn Lâu lại đứng bên cạnh, che miệng cười trộm.

“Cơ Lang không biết cưỡi ngựa.”

“Chỉ là không muốn cưỡi ngựa.” Tuy hắn không thể hiện sự lo lắng, nhưng khi có người ngoài, Cơ Lang vẫn hiểu rõ việc che giấu để giữ chút tự tin, giống như là một loại tự kiêu, “Ta không thích ngựa, nó là động vật ăn cỏ.”

“Động vật ăn cỏ? Ừ hử?” Lục Tiểu Phụng nhíu mày, không thể hiểu nổi, “Chúng ta không thể nào tìm một con vật cưỡi ăn thịt cho ngươi.”

Trái lại Hoa Mãn Lâu hiểu đôi chút, cho nên y vẫn đang cố gắng làm cho mình cười: “Ngươi tạm chấp nhận chút đi, chúng ta thật sự là không có cách nào nữa, xe ngựa không đủ nhanh, mà khinh công hiển nhiên là không thể giúp chúng ta chạy đi trong quãng thời gian dài.”

Cơ Lang nhìn Hoa Mãn Lâu một chút: “Ta cảm thấy nụ cười của ngươi thật khó coi.”

“Khụ.” Hoa Mãn Lâu sặc một tiếng: “Ta biết, ngươi vẫn hay nói vậy, cho nên ngươi sẽ cưỡi ngựa?”

Cơ Lang nhìn Hoa Mãn Lâu hồi lâu, cuối cùng vẫn leo lên lưng ngựa.

Lục Tiểu Phụng đến gần Hoa Mãn Lâu cũng đang lên ngựa, nhỏ giọng nói: “Có đôi khi ta cảm thấy các ngươi ở chung với nhau rất thú vị.”

Hoa Mãn Lâu nói: “Hắn nghe thấy.”

Lục Tiểu Phụng vừa quay đầu lại, quả nhiên Cơ Lang đang lạnh lùng nhìn hắn. Lục Tiểu Phụng thức thời im lặng.

Trước khi đi tìm Tây Môn Xuy Tuyết, Lục Tiểu Phụng phải đi tìm một người khác trước.

Lục Tiểu Phụng muốn đi tìm Đại Trí, Đại Thông, nhưng trước đó hắn phải tìm được con rùa Tôn đại lão gia.

Nghe đồn Đại Thông, Đại Trí trên giang hồ này không gì không biết, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ai gặp qua bộ dạng thật của họ, lại càng không xác định được hành tung (hành tung: dấu vết để lại khi đi qua đâu đó), ngoại trừ vị Tôn lão gia này ra, không ai tìm được họ.

Mà bây giờ, vị Tôn lão gia này đang bị tú bà kỹ viện dùng sợi dây treo lên, cầm dao chuẩn bị cắt từng nhát từng nhát lên người gã, bán cho đám khách làng chơi, mà đám khách làng chơi đương nhiên là náo nhiệt vui sướng nhìn theo ồn ào cả lên, lớn tiếng kêu giá chuẩn bị mua miếng thịt trên người gã, như là: lỗ tai, đầu lưỡi và vân vân −−− bọn họ vẫn chưa từng ăn qua thịt người, có lẽ món này nhắm rượu sẽ rất ngon?

Tôn lão gia gấp đến mức chảy mồ hôi đầy đầu, cố gắng lớn tiếng đe dọa để đám ồn ào này câm miệng, tiếc là gã không hù được ai.

Lục Tiểu Phụng xuất hiện đối với Tôn lão gia mà nói cứ như là Chúa cứu thế vậy −−− có lẽ là kẻ coi tiền như rác?

“Sao ngươi không vào? Nam tử nhân loại không phải là rất thích nơi này sao?” Cơ Lang nhìn Hoa Mãn Lâu bên cạnh.

Bọn họ đứng ngoài kỹ viện, nơi này là phố hoa (phố hoa: khu đèn đỏ), khách làng chơi và hoa nương (hoa nương: kỹ nữ) qua qua lại lại, tướng mạo xuất chúng của bọn họ như ‘thiên nga lạc giữa bầy gà’, nếu không phải bởi vì khí lạnh trên người Cơ Lang, chỉ sợ hoa nương đã sớm đến đây mời chào làm ăn.

“Cũng không phải nam nhân nào cũng thích nơi này, so với các nàng, ta càng thích mấy bông hoa thật hơn.” Hoa Mãn Lâu phe phẩy quạt giấy cười nói, dáng vẻ khiêm tốn càng dẫn tới nhiều ánh mắt.

Cơ Lang nhìn dáng vẻ nhàn nhã của y, dường như không nhịn được muốn khiến y đổi sang vẻ mặt khác.

“Nếu mà ngươi hiểu được ý nghĩa của bông hoa đối với cây, ngươi cũng sẽ không nói như vậy.” Cơ Lang nói mang theo chút ác ý.

“Ý nghĩa gì?” Hoa Mãn Lâu không hiểu rõ lời của hắn.

Khóe miệng Cơ Lang nhộn nhạo vẽ ra một nụ cười ngập tràn tà khí −−− điều này làm cho đám người vẫn luôn chú ý đến họ thét chói tai −−− hắn sáp lại bên tai Hoa Mãn Lâu, gằn từng chữ: “Cây nở hoa kết trái, cũng giống như nhân loại thành hôn sinh con, nhân loại dựa vào cái gì để sinh con, bông hoa chính là cái đó.”

Mà vào lúc cây nở hoa, dĩ nhiên là nó đã trưởng thành, thời kỳ động dục đến rồi.

Hoa Mãn Lâu ngây người rất lâu, một lúc sau mới phản ứng được, y hoang mang lúng túng, nói năng hơi lộn xộn: “Ý ngươi là, A… Ông Trời…” Khuôn mặt y đỏ ửng lần nữa.

“Ngươi sẽ hối hận khi khiến cho bản quân nở hoa.” Cuối cùng Cơ Lang nói.

Bản thể của Cơ Lang là một gốc cây lan rất kỳ lạ, kể từ khi y hiểu chuyện, vẫn chưa hề nở hoa, bởi vì nó mang ý nghĩa cực kỳ không tầm thường.

Hoa Mãn Lâu khiến hắn nở hoa, cũng giống như bày tỏ tình yêu với hắn, nếu đáp ứng rồi, đương nhiên hắn sẽ thử thích người phàm này.

Dù sao thì cái thời Tiên – Phàm không được phép yêu nhau cũng đã là chuyện thật lâu trước đây rồi.

Bây giờ y hối hận rồi! Hoa Mãn Lâu ảo não không thôi.

~OoO

~Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đảng ‘cú đêm’ bi ai, ban ngày không viết chữ được TAT

~OoO

~Túy: Vừa dịch vừa đọc chương này mặt mình đủ loại biểu cảm… Cười như điên, muốn phun nước miếng vô mặt con gà, muốn xoa xoa an ủi tiểu Thất…

Chú thích:

Đại Trí, Đại Thông: 2 người này Túy không rõ, chỉ biết họ cái gì cũng biết, cái gì cũng thông suốt, trước giờ chỉ có con rùa Tôn lão gia là có thể gặp được 2 người này.

Con rùa Tôn đại lão gia: ông này hay nói câu: “Những ngày không có tiền tuy là con cháu loài rùa, nhưng khi có tiền lại làm đại lão gia.” ổng họ Tôn nên người ta thường kêu là Tôn lão gia. Từ thuở nhỏ đã cờ bạc, rượu chè, gái gú. Suốt đời không làm được một việc đứng đắn và cũng chẳng có bản lãnh gì.

Vẻ mặt e thẹn sợ sệt của Đan Phượng công chúa giống thế này =]]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play