71. Cho nên tôi nghiêng người về phía trước, thơm một cái lên má CEO tương lai vừa đần vừa ngốc lại cực đáng yêu của bản triều, sau đó chân thành bày tỏ: “Kể cả ngươi lừa ta, ta cũng không để ý.” Dù sao tôi cũng lừa hắn đến hai kiếp rồi, cho dù kiếp này có bị lừa, tôi vẫn còn mắc nợ.
72. Huống chi, hắn cũng chẳng việc gì phải đi lừa tình cảm của tôi. Giống như trong mấy cái drama or tiểu thuyết gì đấy, nam chính vì báo thù or nguyên nhân gì đấy mà lừa cho nữ chính yêu mình, sau đó đá người ta… Anh có phải là đang sỉ nhục vương quyền của kẻ thống trị trong xã hội phong kiến không? Trong vòng 5 năm không chắc, nhưng cho thêm 10 năm nữa, CEO tương lai muốn chém cả nhà tôi, tuyệt đối không thành vấn đề… Chạy đến lừa tình cảm của tôi, hắn bị ngu chắc.
73. Thôi được rồi, nhìn vẻ mặt của hắn bây giờ, đích thực là có hơi ngu. Tuy gương mặt nhỏ nhắn cười lên rất đẹp, nhưng cứ cười ngoác miệng ra thế này, trông thực sự rất ngu.
74. Nhưng vẻ mặt tôi bây giờ có khi còn ngu hơn. Cùng hắn nhìn nhau cười, mà tôi lại còn không được đẹp như hắn.
75. Mà thôi, chả sao hết, chẳng phải thiên hạ vẫn nói người đang yêu đều bị ngu sao, hai chúng tôi đau khổ BE cũng hai kiếp rồi, lần đầu thực sự tâm ý tương thông, còn không cho chúng tôi ngu một lúc được sao. Sau một hồi nhìn nhau không nói chỉ cười ngu, hai chúng tôi lại dính lấy nhau suốt cả ngày, rồi mới ai về nhà nấy, ai tìm… à, hắn không có mẹ để tìm nữa rồi. Tuy rằng nói ra có hơi này nọ, nhưng mà, cảm ơn trời đất.
76. Trong hơn một năm sau đó, Sở Duệ Uyên hơi tí lại kiếm cớ giữ tôi ở lại qua đêm, đức kim thượng nhìn chung đều phê chuẩn. Thế nhưng từ hôm nay trở đi, cho dù phụ hoàng hắn có cho phép, tôi cũng không dám nhận lời nữa. Ờm, bởi vì sáng sớm nay tôi xuất tinh lần đầu, bắt đầu được tính là một nam nhân chính thức. Tôi có quan hệ không rõ ràng với CEO tương lai, chứ không phải với CEO đương chức. Còn tiếp tục ở lại trong cung, bị người ta bảo là dâm loạn cung đình thì không biết đi đâu để kêu oan. CEO tương lai của bản triều cũng hiểu nặng nhẹ trong đó, nên tuy mặt mày đầy vẻ không nỡ, nhưng cũng để tôi xuất cung trước khi trời tối, còn dặn tôi ngày mai hưu mộc phải vào sớm với hắn.
77. Tôi đồng ý, ngày hôm sau rời phủ thừa tướng rõ sớm, nhưng lúc vào đến trong cung thì đã hơi muộn. Bởi vì, trên đường đi, xe ngựa của tôi gặp phải một đoàn đưa tang. Cũng không bị tắc trên đường quá lâu, chỉ là, trong lúc đường tắc, tôi nghe thấy vài câu buôn chuyện bên ngoài, không thể không bảo xa phu tiếp tục dừng lại, chờ nghe xong chuyện.
78. Chuyện buôn dưa của đám bà con khối phố vây xem đó cũng chẳng liên quan gì đến quốc gia đại sự, chỉ là đang nói chuyện riêng của gia đình có tang. Tuy nhiên, theo bọn họ nói, người chết là một tiểu thư bị lãng tử giang hồ dụ dỗ rồi vứt bỏ, đẻ ra một đứa con hoang. Nếu chỉ là một đứa con hoang thì cũng không sao, nhưng ai biết đứa trẻ đó vừa sinh ra đã bạc tóc, lại còn đoạn chưởng (*), đi đến đâu xem bói người ta cũng bảo là mệnh thiên sát cô tinh khắc chết người. Cho nên đứa trẻ sinh ra chưa được bao lâu, cha của vị tiểu thư kia đã mắc bệnh qua đời; mà bây giờ đứa trẻ vừa được 3 tuổi, lại khắc chết mẹ đẻ của nó… Không biết đứa trẻ sau này còn gây ra chuyện yêu nghiệt gì nữa.
(*) Đoạn chưởng, tức là chỉ tay có đường nhân duyên và đường trí tuệ hợp làm một, trông như cắt đôi bàn tay. Người xưa quan niệm nam đoạn chưởng thì có mệnh quyền quý, nữ đoạn chưởng thì khắc chết cha mẹ chồng con.
Trái: Giả đoạn chưởng, tức 2 đường không hoàn toàn hợp một. Phải: Chân đoạn chưởng, 2 đường hợp một.
79. Vừa nghe thế, tôi đã thấy chuyện quen quen. Nghĩ một lúc, đệch, còn không phải là Độc Cô Yến!
80. Kì thực, ấn tượng về Độc Cô Yến trong kí ức hai kiếp trước của tôi, vừa rất nhạt, lại vừa rất sâu. Nói nhạt, là vì cộng cả hai kiếp, tôi chỉ sống cùng y có nửa năm, trong nửa năm đó còn bận rộn chuyện làm ăn của Trà Kinh Lâu, bận hẹn chuỵch với Sở Duệ Uyên, thời gian tiếp xúc đúng nghĩa với y không dài lắm. Nhưng y có khuôn mặt đẹp át cả Sở Duệ Uyên, lại có liên quan nhất định đến việc tôi chết sớm hai đời trước, cho nên dây mơ rễ má giữa tôi và y, thực sự là sâu đậm. Vừa nghĩ tới bệnh trung nhị giai đoạn cuối khó bề cứu chữa của y, thêm tình cổ, thêm “Phá duyên”, thêm tính tùy hứng của y sau khi lên làm hoàng đế Nam man… liền cảm thấy đau đầu, cho nên ngày thường, tôi vẫn cố tình không nghĩ tới chuyện của y.
Là tại mày ăn ở không có đức, gom hết dzai đẹp trên đời. Chia bớt Tiểu Yến cho tao, tao chỉ cần ngắm một cái thôi cũng được (T-T)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT