Sáu giờ sáng, tinh tú từ từ mọc lên, hắt những tia sáng lên ban công phòng ngủ, mà nơi những tia sáng chạm tới, từng đóa hoa yên lặng nở rộ, khoe nhụy hoa màu lam nhạt nằm gọn trong chín cánh hoa.
Sớm đã có thói quen lúc này phải rời giường, Sở Du Nhiên dụi mắt ngồi dậy, lười biếng xoay người, lộ ra vòng eo thon, gò má xinh đẹp hây hây đỏ, cùng với đôi mắt đào hoa long lanh đen bóng, bình thường chỉ là mỹ nhân tao nhã dịu dàng, lúc này thoạt nhìn lại tăng thêm mấy phần diễm lệ và gợi cảm.
Xỏ vào đôi dép trong nhà, Sở Du Nhiên tùy tiện chải lại mái tóc đen hơi bù xù, sau đó rửa mặt, làm điểm tâm.
Sau khi bưng thức ăn lên bàn, cửa sổ phòng khách nhoáng qua một bóng dáng màu hồng, một người trung niên có mái tóc dài màu đỏ đã ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa. Cũng là cặp mắt đào hoa chọc người, đuôi mắt lại hơi sắc, hai má hẹp dài, gương mặt anh tuấn, ngũ quan rõ nét, cười rộ lên mang theo vẻ tao nhã quý phái, lại xen lẫn chút vẻ hư hỏng, quả thực chính là hình tượng thúc thúc đẹp trai. Kéo bát cháo về phía mình, nếm thử một thìa, ông lấy cái muôi gõ gõ miệng chén, giọng nói trời sinh trầm khàn lên tiếng thúc giục: “Thêm đường đi.”
Sở Du Nhiên múc thêm một thìa, sau đó vội vàng giấu lọ đường vào trong không gian của mình, nói: “Ăn nhiều đường không tốt cho cơ thể, một thìa là đủ rồi.”
Sở Hồng Vũ tội nghiệp nhìn cậu: “Đứa con bất hiếu này, tại sao ta lại sinh ra một đứa không biết chữ hiếu…”
Sở Du Nhiên không thèm để ý ông khóc lóc kể lể, rất bình tĩnh đẩy đĩa bánh bao qua, lại duỗi một ngón tay thon dài trắng nõn quơ quơ dưới mí mắt đối phương, tức giận nói: “Đừng làm loạn nữa, một mình ngài thì sinh cái gì, chả lẽ ngài giống trùng đế giày cứ tự nứt ra sinh? Thế sao không sinh nhiều một chút, sinh ra cả một cái vũ trụ luôn đi?”
Sở Hồng Vũ hắng giọng một cái, phút chốc trở nên đặc biệt nghiêm túc: “Trước đây con đổ bệnh, nên đã quên hết những chuyện thơ ấu, mẹ con là tình nhân của ta, cả đời vì ta mà không lấy chồng, lặng lẽ sinh con xong thì bệnh chết. Cha hối hận lắm, chờ mẹ con chết mới đem con ôm về.” Điển hình của việc trợn mắt nói dối là đây, rõ ràng thời điểm nhặt đươc cậu còn hỏi ngươi con nhà ai, ở nơi nào, vân vân và mây mây, bây giờ lại biến thành chính mình sinh.
“Ừ, thương thương, ngài muốn nứt thì nứt, muốn sinh thì sinh.” Sở Du Nhiên đối với mấy phiên bản không căn cứ này nghe đã nhàm tai, lần trước còn kể câu chuyện uống say nôn cậu ra, muốn bao nhiêu buồn nôn thì có bấy nhiêu buồn nôn. Sợ đối phương lại nói ra chuyện gì đáng sợ, Sở Du Nhiên nhanh chóng thuận theo ý đối phương, hỏi: “Vậy ngài có thể nói cho con trai thân ái của mình, người nhà Dillow ra sao chứ? Tình trạng của đứa nhỏ này tương đối nghiêm trọng, cần phải dạy dỗ tốt, ta luôn cảm thấy, đứa nhỏ này không phải con nhà bình thường.”
“Tinh thần lực của ngươi có phải lại phát triển rồi không? Gần đây ngươi càng ngày càng nhạy cảm, xem ra mấy dược liệu trị bệnh này thật có tác dụng, chỉ mới dùng đã bắt đầu khôi phục.” Thời điểm mới nhặt được đứa nhỏ này, tinh thần lực gần như hoàn toàn bị hủy, không chỉ là do tác động của ngoại lực ở thời điểm bị đuổi giết, mà còn do trường kỳ tiếp xúc với dược liệu ức chế tinh thần. Cũng may cơ thể đáp ứng tốt, nhưng cũng khiến ông phải bỏ công rất lớn mới chữa lành.
Sở Du Nhiên suy nghĩ một lát, hỏi: “Có cần ta tới trung tâm đo lại tinh thần lực không?”
“Không cần.” Sở Hồng Vũ nhìn cậu gầy gò như vậy, nhưng ăn bảy, tám cái bánh bao vẫn vươn tay qua lấy thêm, nghiêm mặt nói: “Làm người phải khiêm tốn, giỏi cũng không được nói ra, nói ra chính là giả dối, hiểu không?”
“Hiểu.” Mặc dù lời này của đối phương hoàn toàn không có tí tẹo sức thuyết phục nào, nhưng tính tình Sở Du Nhiên vốn hờ hững, được chăng hay chớ, cho nên ngoan ngoãn nghe lời – tiếp tục ăn cái bánh bao thứ chín.
Không phải là cậu ăn nhiều, mà là thân thể này có vấn đề. Sở Du Nhiên cảm thấy thú hình của mình nhất định phải là một loài siêu cấp lớn, giống như voi Ma mút.
Sở Hồng Vũ rất hài lòng với thái độ này của cậu, cười híp mắt nói: “Tuy nói trường ta chú trọng bảo mật thân phận của học sinh, nhưng con là con trai thân ái nhất của ta, cho nên ta sẽ tiết lộ cho con một ít tin tức. Nhà thằng nhãi ấy rất tốt, thoạt trông giống báo đen, ngươi cứ chăm sóc cho tốt, là cố nhân của ta nhờ.”
“Thoạt trông giống báo đen? Là sao? Dillow không phải là báo đen? Sẽ biến thân ư? Sẽ mọc cánh à? Ừm, chú của hắn vóc dáng thật lớn.” Sở Du Nhiên ác ý nghĩ, nhất định là đem hết chất dinh dưỡng dùng cho não đi nuôi cơ thể rồi, cái đồ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Đối với hai chữ “Đã duyệt” tối qua nhận được kia, Sở Du Nhiên tràn đầy oán hận.
Trong mắt Sở Hồng Vũ không thèm giấu giếm vẻ ghét bỏ, thời điểm nhặt con trai về, nhìn mặt đã thấy là không thông minh, cứ động một chút là suy nghĩ lung tung làm ông không nắm bắt được, hừ, ngày nào đó cậu bị người ta hại, không chừng cũng chỉ nghĩ là bản thân uống nhiều mà rơi vào chậu nước chết chìm. Sở Hồng Vũ quẹt miệng, cười ha ha hai tiếng, “Chỉ là một con báo khó sinh thôi.”
Sở Du Nhiên nhíu mày: “Khó sinh? Thời đại gì rồi mà còn khó sinh?” Hiện tại không phải là đẻ trứng rồi ấp sao, khó sinh gì chứ?
Sở Hồng Vũ nói hai ba câu đã thấy chán: “Ngươi sao lại lắm mồm vậy, khó trách không ai thèm lấy!” Trong mắt ông, với trí thông minh của Sở Du Nhiên thì có giải thích thế nào cậu cũng không hiểu. Nhớ tới thời điểm nhặt Sở Du Nhiên về, mỗi chuyện nam thú sẽ biến thân ông cũng phải giải thích tới ba lần, đủ để thấy IQ của Sở Du Nhiên thấp bao nhiêu.
“Người muốn kết hôn với ta chẳng phải bị ngươi đánh đến mức tàn phế sao, cha thân ái.” Sở Du Nhiên cũng không buồn hỏi tiếp, dù sao cậu cũng không hiểu tại sao mình vẫn luôn bị coi là đứa thiểu năng.
Sở Hồng Vũ nghiêm mặt nói với con trai thiểu năng nhà mình: “Muốn kết hôn với con trai ta, tối thiểu cũng phải đánh được ta, thằng không bảo vệ được ngươi thì dùng làm gì?”
“Vậy ta chẳng phải sẽ cô đơn cả đời ư?” Toàn bộ đế quốc này, người có thể đánh được Sở Hồng Vũ có thể đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ vị trong cung kia, còn lại đều là ông già. Đời trước gia đình cậu không cho phép đồng tính luyến ái, còn mượn cớ này đuổi cậu ra khỏi nhà, khiến cậu thân bại danh liệt. Đời này xã hội cho phép đồng tính luyến ái, kẻ làm cha kia lại không cho.
Sở Hồng Vũ ăn no uống đủ liền quẹt miệng, không định tốn nước bọt cho chuyện này: “Nói tóm lại, Dillow không cha không mẹ, từ lúc còn trong trứng đã ở cùng chú, chú hắn mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo, không biết xấu hổ, rõ ràng trong nóng ngoài lạnh lại thích giả thâm trầm, hơn nữa miệng lưỡi độc địa, một lời hay cũng không nhả ra, thằng nhãi đó là mèo lại cứ thích giả sói đuôi to, ai thấy cũng muốn đánh y một ngày tám lần.” Vui vẻ bôi xấu học trò của mình, quả thực tâm lý Sở Hồng Vũ rất không bình thường.
Mắt thấy đối phương vừa dứt lời đã nhảy từ tầng mười mấy xuống, Sở Du Nhiên chửi thầm, có bản lĩnh như vậy mà chỉ chuyên làm mấy chuyện không đứng đắn, leo lầu đến là trơn tru, không biết đệ tử duy nhất của ông ta có học được chiêu này không. Chỉ có điều, Dillow hóa ra không cha không mẹ, khiến Sở Du Nhiên lòng thầm đau, khó trách tính tình nó trong ngoài bất nhất như thế, hẳn là có không ít liên quan tới xuất thân. Còn vị thúc thúc kia…Tuy rằng miệng lão cha cậu ngoa ngoắt, nhưng cũng chưa từng nghe ông đánh giá ai ác ý đến mức vậy, ài, người xấu như thế, sống có ý nghĩa gì?
————
Phòng ăn nhỏ trong Hoàng cung.
Phòng ăn nhỏ này là nơi chú cháu Wales thường ngày vẫn ăn cơm, lúc trước do phải chăm sóc Dillow nên lúc thay đổi đã đặc biệt lựa chọn nơi cách phòng ngủ của hai chú cháu không xa.
Ăn xong điểm tâm, người vốn từ nhỏ chưa hề sinh bệnh, Wales đột nhiên hắt hơi một cái, người hầu xung quanh tất cả đều run run, y giơ móng vuốt bốc một quả trứng chim nhét vào miệng Dillow đang hoài nghi nhìn chú mình. Báo nhỏ ghét ra mặt, chú so với mình xấu hơn nhiều, sức khỏe còn kém, khó trách già rồi vẫn không có giống cái nào nguyện ý sinh nhóc con cho.
Wales hơi cau mày, dường như cũng kinh ngạc với chính bản thân. Lạnh mặt nghĩ không ra lí do, thấy cháu trai ăn no xong lau móng vuốt, Wales từ trong không gian lấy ra gậy bảy màu làm bằng lông chim, quơ quơ trên đỉnh đầu Dillow.
Hai mắt báo nhỏ lập tức sáng rực, theo bản năng vươn móng vuốt ra cào cào, lại cảm thấy động tác của bản thân làm mất mặt loài báo, Dillow không vui hừ một tiếng, tỏ ý nhóc mới không chơi mấy trò ngu ngốc này! Đáy mắt Wales hiện ý cười, gương mặt tuấn tú vẫn nghiêm túc như cũ, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, động tác cầm gậy trêu chọc đỉnh đầu Dillow làm rất thành thục.
Lông chim mềm mại nhẹ nhàng phất qua đỉnh đầu, chọc báo nhỏ ngứa lòng, lần thứ hai theo bản năng đưa móng vuốt ra cào cào. Vốn cho là duỗi móng vuốt có thể chạm tới lông chim, ai ngờ người nào đó xấu xa lại nhấc gậy lên một chút. Móng vuốt của Dillow dừng lại trong khoảng không chừng 3 giây, sau đó lập tức nổi giận. Báo nhỏ gầm gừ một tiếng, sau đó nhào tới, thề nhất định phải xé nát cái đám lông chim này!
Wales híp mắt, tiếp tục đùa giỡn cháu trai khả ái nhà mình. Những gì Dillow không thích thì y nói: “Sao vậy? Nhảy không tới? Có phải béo rồi không?”
“Không có!” Dillow tức giận nhảy càng lúc càng cao, kiên quyết không thể để cho chú ngốc nhà mình coi thường!
“Chà chà.” Wales ra vẻ ghét bỏ đá đá eo của cháu trai, “Dồn sức vào eo, làm lại.”
Có thể hiểu được, sức chiến đấu mạnh mẽ lại lạnh lùng của Dillow là kết quả của quá trình dằn vặt đến mức nào. Nếu để Sở Du Nhiên thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ đau lòng cho học sinh khả ái của mình.
Chờ tới lúc Dillow giật được lông chim thì đã đến giờ đi học, vì vậy, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dillow điện hạ ngậm cây gậy trọc lốc lên phi hành khí, nhóc định đem chiến lợi phẩm hôm nay tặng cho giáo viên của mình. Hôm qua cào tay cậu, hôm nay miễn cưỡng cổ vũ cậu vậy.
Là, cổ, vũ! Nhóc hoàn toàn không áy náy chút nào đâu!
Wales cũng lên phi hành khí không có dấu hiệu hoàng gia, ngồi bên cạnh Dillow, giật giật cây gậy.
Dillow bất mãn dùng vuốt sau đạp y một cái: Đừng có chạm vào! Nhiễm mùi của ngươi thật ô uế!
Wales sờ lên nhẫn không gian của mình, sau đó trầm giọng nói với Crewe ngồi đằng trước: “Chuẩn bị một hòm nữa.”
“Một hòm? Được, bệ hạ, thần lập tức sai người đi chuẩn bị.” Crewe đang điều khiển phi hành khí lập tức vâng lệnh, sau khi thử vô số đồ chơi, Wales bệ hạ phát hiện cháu nhỏ nhà mình chỉ hứng thú với lông chim bảy màu, vì vậy thương thay cho gia tộc chim lửa, cách mấy ngày lại bị giật mất mấy chiếc lông đuôi xinh đẹp.
—————-
Cổng trường, Sở Du Nhiên lặng lẽ đứng trước cổng, bốn con thú đã bị Hal ôm về phòng học, chỉ còn mình cậu đứng đây chờ Dillow. Đợi đến lúc năm phút trước khi đóng cổng, mới thấy phi hành khí không có ký hiệu gì cấp tốc bay qua. Đợi đến khi phi hành khí dừng hẳn, khoang sau mở ra, Sở Du Nhiên ngửa mặt lên, lại thấy một con báo đen tuyệt đẹp ngậm Dillow, con ngươi vàng kim bá đạo lạnh lùng nghiêm nghị, giống như đã từng quen biết…
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:
Sở Du Nhiên: “Người xấu như vậy sống còn có ý nghĩa gì?”
Wales: “Ý nghĩa cuộc sống của ta chính là để gặp ngươi, thân ái, chúng ta sinh ba ổ nhóc đi!”
Sở Du Nhiên: “….Cút!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT