Mộ Tịch Thịnh từ sau khi tỉnh lại thì trở nên trầm mặc không nói năng gì, quanh thân lúc nào cũng phát ra khí thế âm trầm nguy hiểm, làm những người xung quanh hắn ngày càng sợ hãi, thế nhưng kì quái chính là hắn một lần cũng không có hỏi tới chuyện của Tiêu Hiểu. Điều này làm cho mọi người lấy làm may mắn, nhưng lại sợ hắn đột nhiên đặt câu hỏi, suốt ngày lo sợ bất an, Mộ gia trang trên dưới phủ lên một mảnh mây đen ảm đạm.

Tiêu Hiểu từ khi được chẩn đoán mang thai đã được Mộ phu nhân an bài cho một tiểu viện yên tĩnh dưỡng thai, đồng thời đối với người của Tiêu gia nói “Tiêu Hiểu đã danh chính ngôn thuận là con dâu Mộ gia!” Tuy rằng không cùng Mộ Tịch Thịnh bái đường, thế nhưng trải qua chuyện này Tiêu gia cũng không thể phản đối, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

Tiêu Hiểu tựa hồ bị chuyện ngày hôm đó dọa, một thiếu nữ ngây thơ thiên chân khả ái biến thành một người thần sắc âm u, cả đêm đều mơ ác mộng. Cứ thế, mới qua mấy tháng ngắn ngủi, cả người gầy rộc đi. Điều này làm Mộ thị phu phụ thật lo lắng, người mang thai không thể để thân thể suy yếu, Lão đại phu mặc dù phi thường không muốn cũng bị Mộ Tuyệt Thiên ép ở bên cạnh nàng một tấc cũng không rời, rất sợ nàng bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Tịch Thịnh, nếu Tiêu Hiểu chưa chết, ngươi sẽ như thế nào?”

Cuối cùng chịu không nổi cảnh mỗi ngày phải lén lút đi gặp Tiêu Hiểu, Mộ Tuyệt Thiên nhân lúc Mộ Tịch Thịnh khó có được xuất hiện bên bàn cơm hỏi đến chủ đề cấm kị này. Mộ phu nhân bên cạnh thoạt nhìn là bộ dáng đang chuyên tâm ăn cơm, chính là tinh thần đã sớm tập trung lên người Mộ Tịch Thịnh. Chuyện Tiêu Hiểu không thể tiếp tục kéo dài, không tới mấy tháng nữa sẽ lâm bồn, nếu như Tịch Thịnh tiếp nhận chuyện này, đây đối với bọn họ không thể nghi ngờ là chuyện tốt nhất.

“Ta chẳng thế nào cả, nếu nàng chưa chết thì đem nàng đón về thôi!”

Mộ Tịch Thịnh ngoài ý muốn nói, bất luận thần thái hay giọng nói đều yên ổn trầm tĩnh không có chút dị trạng nào. Điều này làm tâm hai người nửa muốn nhảy lên vui mừng, nửa lại lo lắng sợ hãi, không biết là chuyện gì xảy ra.

Nói xong Mộ Tịch Thịnh ly khai, trở lại trong thư phòng mình đã ngây người ở mấy tháng, gian phòng ở của mình, hắn thật lâu không có đi vào. Tuy rằng mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng mà hắn sợ khi tiến vào đó hắn sẽ thấy Tịch đang ở bên trong nhìn hắn rơi nước mắt. Đó là nơi hắn đã phản bội người hắn yêu nhất, thậm chí còn để lại một chứng cứ không thể xóa nhòa − một hài tử! Một khi đã như vậy, hắn sẽ không bỏ qua cho người đàn bà kia. Nàng không phải chỉ muốn sinh hài tử kia thôi sao? Vậy cho nàng sinh, sau đó hắn phải ở trước mặt Tiêu Hiểu, tự tay giết hài tử đó. Hắn muốn Tiêu Hiểu sống không bằng chết, chỉ có như vậy mới có thể an ủi tâm hồn đau xót của hắn.



Từ khi Mộ Tịch Thịnh đồng ý, Tiêu Hiểu đã được đón về Thanh Hà uyển mà nàng ở trước kia. Mộ phu nhân mỗi ngày đều tự tay sắc thuốc mang đến, lại cùng nàng nói chuyện. Thân thể Tiêu Hiểu chậm rãi được bồi bổ trở về. Chuyện này làm Mộ Tuyệt Thiên phu phụ rất hài lòng, duy nhất tiếc nuối chính là Mộ Tịch Thịnh thủy chung không có tới nhìn Tiêu Hiểu lấy một lần, thậm chí ngay cả dùng cơm cùng cả nhà cũng không, nếu như không phải mỗi ngày đều nghe tiểu tư hồi báo đã đưa cơm cho hắn, bọn họ đại khái cho rằng Mộ Tịch Thịnh đã không còn ở Mộ gia trang.

“Người đàn bà kia sắp sinh chưa?”

Mộ Tịch Thịnh theo thói quen nheo lại hai mắt, đứng bên bệ cửa sổ trong thư phòng, chuyên chú nhìn mặt trời chiều, thật lâu rồi hắn không có ra lại chỗ giả sơn kia. Đột nhiên truyền đến thanh âm khàn khàn từ tính làm Phù Liễu đang dọn dẹp thư phòng sửng sốt một chút, nhưng nàng rất nhanh kịp phản ứng thiếu gia hỏi cái gì.

“Đúng vậy, thiếu gia, Lão đại phu nói thiếu phu nhân hai ngày nữa sẽ lâm bồn.”

Không biết tại sao, thiếu gia như vậy khiến Phù Liễu rất sợ hãi. Nàng từ nhỏ đã theo hai người nữa hầu hạ thiếu gia, thiếu gia tuy lãnh đạm, thế nhưng nàng tâm lý biết thiếu gia chỉ là không biết cách biểu đạt cảm tình mà thôi, cho nên nàng đối hắn chưa từng sợ hãi, tâm lý chỉ có thương tiếc cùng kính ý, chính là hôm nay thiếu gia lại làm sao vậy? Phù Liễu nghĩ thầm.

“Vậy sao? Thôi, Phù Liễu, ngươi lui xuống trước đi, đợi người đàn bà kia sinh lập tức tới báo cho ta biết, mấy ngày tới ngươi cũng không cần tới hầu hạ ta!”

Cái từ “thiếu phu nhân” kia làm Mộ Tịch Thịnh rất khó chịu nhưng hắn cũng không sửa lại lời Phù Liễu. Đối với một người sắp chết mà nói, cho nàng một cái danh xưng như vậy cũng không có vấn đề gì.

Vài ngày sau – buổi tối, Mộ Tịch Thịnh đang chuyên tâm đọc sách, đột nhiên cửa thư phòng bất ngờ bị đẩy ra.

“Thiếu gia, thiếu gia −−−−”

Phù Liễu thở phì phò ngã ngồi trên bậc cửa, cấp tốc chạy bộ làm chân nàng nhất thời nhuyễn ra, ngay cả quy củ gõ cửa đều đã quên, một chút cũng không còn bộ dạng trầm ổn bình thường.

“Làm sao vậy, người đàn bà kia sinh?”

Mộ Tịch Thịnh vụt từ trên ghế đứng dậy, trong mắt hiện ra quang mang thị huyết, ngày này cuối cùng đã tới.

“Đúng vậy −−−”

Phù liễu mệt mỏi bất kham cả người xụi lơ trên mặt đất, tim đập kịch liệt. Mộ Tịch Thịnh căn bản mặc kệ Phù Liễu đang tê liệt ngồi dưới đất, trực tiếp đi ra ngoài, thẳng hướng đến Thanh Hà uyển.



Đêm này, Mộ gia trang đã định trước là một đêm không ngủ, Mộ Tuyệt Thiên đứng ngoài cửa phòng, ôm đứa bé mới sinh, cao hứng đùa tiểu bảo bối trong lòng, khuôn mặt nghiêm túc khó có được bộ dáng tươi cười, Mộ phu nhân cũng bỏ đi áo khoác đoan trang trước sau như một, ngậm kẹo đùa cháu.

“Được rồi, lão gia, Hiểu Hiểu sinh xong còn chưa được nhìn qua hài tử, để ta ôm vào cho nàng nhìn một chút, qua một hồi Tịch Thịnh tới lại ôm đi ra.”

Nghe xong lời này, Mộ Tuyệt Thiên lưu luyến không rời đem tiểu tôn tử đưa tới trên tay Mộ phu nhân, vạn phần không nguyện nhìn cháu trai còn chưa được ôm bao lâu trở lại phòng sinh, tâm lý mất mát cực kì.

“Đã sinh chưa?”

Còn chưa lấy lại tinh thần, Mộ Tuyệt Thiên bị Mộ Tịch Thịnh đột nhiên tới làm cho kinh ngạc, chỉ chỉ vào cửa phòng đóng chặt, một câu cũng không nói lên lời, “Con mình khí thế càng ngày càng mạnh”, Mộ Tuyệt Thiên âm thầm nghĩ.

Vừa thấy mục đích sắp đạt được, Mộ Tịch Thịnh không chút nào để ý, cố sức đẩy cửa phòng ra, đi vào, lập tức thấy một cảnh tượng làm hắn chướng mắt.

Nữ nhân hắn chán ghét kia đang suy yếu nằm trên giường, trong lòng ôm một bọc vải, mỉm cười hài lòng, nương của hắn – Mộ phu nhân cũng ngồi bên giường, cùng Tiêu Hiểu nói gì đó. Nụ cười của Tiêu Hiểu rơi vào mắt hắn như là đang châm chọc, làm tim của hắn càng thêm phẫn nộ.

“Thịnh nhi, ngươi tới rồi, mau tới thăm hài tử của ngươi một chút!”

Mộ phu nhân thấy Mộ Tịch Thịnh tới, lập tức đem bọc vải trong tay Tiêu Hiểu ôm lấy, đưa tới trước mặt Mộ Tịch Thịnh. Tiêu Hiểu đối Mộ Tịch Thịnh đã không còn cảm giác sợ hãi, chỉ còn ý nghĩ yêu thương thật sâu, từ lúc Mộ Tịch Thịnh đồng ý đón nàng trở về, nàng cho rằng Mộ Tịch Thịnh đã tiếp nhận mình. Lúc này, trong mắt nàng có ý xấu hổ, nhìn nam nhân nàng nhất tâm luyến ái, cuối cùng, bọn họ đã có một hài tử thuộc về hai người.

“Cái này là sao?”

Mộ Tịch Thịnh không hài lòng nhíu mày, bé con trong lòng đóng chặt hai mắt, da dẻ toàn thân nhăn nheo làm hắn càng thêm chán ghét, một sinh mệnh mỏng manh như thế, chỉ cần mình ở cổ của nó hạ một chút lực nó sẽ triệt để tiêu thất. Nghĩ thế, Mộ Tịch Thịnh không khỏi đem một tay đưa tới trên cổ hài tử.

“Ngươi có thích đứa bé này không?” - Đôi mắt vẫn không chớp nhìn vào nhi tử, hắn hỏi Tiêu Hiểu.

“Kia là đương nhiên, nó là hài tử của biểu ca mà.” Tiêu Hiểu tuy rằng còn rất suy yếu thế nhưng ngữ khí không che giấu được đắc ý.

“Nếu như vậy, nó phải chết!” Hắn nói xong âm thầm khởi lực dồn vào lòng bàn tay, chỉ cần một chút, chứng cứ tỏ rõ hắn phản bội sẽ không còn tồn tại.

“Thịnh nhi, ngươi đang làm cái gì?”

Mộ phu nhân chật vật nhào tới, muốn cứu về hài tử đang bị Mộ Tịch Thịnh bóp cổ, sắc mặt đã phát tím, chính là bị Mộ Tịch Thịnh dễ dàng né tránh, chỉ có thể hung hăng ngã trên mặt đất.

“Biểu ca, đừng −−−”

Tiêu Hiểu thê lương hét lên, nhận ra tình hình trong phòng không ổn, Mộ Tuyệt Thiên cũng không để ý kiêng kỵ một cước vọt vào, chuyện đầu tiên làm là đoạt lại hài tử trong tay Mộ Tịch Thịnh.

Hài tử lúc này tựa hồ không còn hô hấp, khuôn mặt nhỏ nhắn phát tím, môi bắt đầu trắng bệch, nhìn tình cảnh trước mắt, Lão đại phu lập tức tiến lên chữa trị.

“Vì sao? Vì sao? −−−−” Tiêu Hiểu không thể tin được nhìn hắn, biểu ca đối nàng thật sự tuyệt tình như vậy, ngay cả hài tử mới sinh ra của bọn họ cũng có thể đơn giản tùy tiện giết chết, bản thân rốt cuộc là yêu phải một nam nhân như thế nào?

“ Ta muốn ngươi sinh−−xong−−liền−−chết!”

Mộ Tịch Thịnh hung hăng nói xong, không chút do dự rút ra chủy thủ, hướng về tiêu thiểu đã không thể nhúc nhích, nhưng Mộ phu nhân đột nhiên vọt lên, chặn một dao trí mạng kia, máu lập tức bắn ra bốn phía, tất cả phát sinh chỉ trong một khoảnh khắc làm Mộ Tuyệt Thiên căn bản vô lực ngăn cản.

“Phu nhân −−−”

Mộ Tuyệt Thiên bi thống rống ro, trong mắt có không dám tin tưởng. Lúc này tiếng trẻ con khóc nỉ non đột nhiên vang lên, Mộ phu nhân thỏa mãn nhìn đứa bé trong tay Lão đại phu, môi giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng không thể phát ra tiếng động, cứ như vậy nhắm lại hai mắt.

“Cô cô −−−”

Tiêu Hiểu bị dọa đến ngất đi, Mộ Tịch Thịnh sững sờ nhìn chủy thủ dính đầy máu trong tay, thấy Mộ phu nhân phóng đến hắn đã vô ý thức trùng tay phóng nhẹ lực đạo nhưng không kịp, trái tim như truyền tới thanh âm vỡ tan, hối hận không ngớt.

Lão đại phu biết Mộ phu nhân đã không thể cứu rồi, cự li gần như vậy. nhưng vẫn làm hết phận sự tiến lên kiểm tra, quả nhiên, tất cả đều đã quá muộn.

Mộ Tuyệt Thiên ôm tôn tử thật vất vả mới cứu trở về, tâm lý bi thương. Ông biết Mộ phu nhân lúc sắp chết muốn nói cái gì, “Bảo vệ tốt hài tử, đừng trách Thịnh nhi!”, nhưng mà ông làm thế nào không trách, làm thế nào không hận, hôm nay ông cũng chỉ còn lại hài tử trong lòng, tất cả còn lại đều cùng ông không có quan hệ.

Đêm tĩnh mịch, lộ ra thật nhiều bi thương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play