"Hắc hắc hắc, ta chỉ biết, ngươi nhất định hiếu kì!"
Chích linh đang đùa, một vạn năm, hắn cuối cùng cảm thấy sinh hoạt có điểm lạc thú.
Mộ Tịch Thịnh có chút sợ hãi, quái vật này có đúng hay không có thể nhìn thấy ký ức của mình, có đúng hay không có thể khống chế nhân tâm, Vũ nhi vẫn còn ngủ có hay không sẽ gặp nguy hiểm? Tâm hắn bây giờ thực loạn, căn bản nhìn không ra tâm tư trêu đùa của chích linh kia.Vào một khắc chích linh kia xuất hiện với dung mạo của Tịch Viễn, tim của hắn triệt để dao động, hắn thậm chí có chút nhận không ra người nào là thật, người nào là giả.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Mộ Tịch Thịnh phẫn nộ hỏi, cứ việc kia là dung mạo của người hắn yêu nhất, chính là Thiên luân sẽ không lừa gạt hắn, hắn tin tưởng Mộ Ti Vũ là Tịch Viễn của hắn, nếu như vậy, nếu như vậy chích linh sống vạn năm kia sao lại biến thành bộ dáng giống y hệt Tịch Viễn.
"Ai nha, ngươi tức giận sao?"
Chích linh đương nhiên nhìn thấu kích động của Mộ Tịch Thịnh, hắn là một chích linh mị hoặc nhân tâm, một chích linh sống vạn năm, từ lâu đã nhìn thấu nhân tâm. Hắn thích ở nhân gian ngoạn mấy trò chơi thú vị, lão Vương là thế, Mộ Tịch Thịnh trước mắt cũng là thế.
"Ta cho ngươi biết, hài tử của ngươi là hậu kiếp của ta!"
Thanh âm nguyên bản khàn đục khó nghe, giờ khắc này lại trở nên mị hoặc động nhân, thanh âm mị hoặc theo hô hấp ẩm ướt phun trên vành tai mẫn cảm của Mộ Tịch Thịnh, thoáng chốc nhiễm đỏ một mảnh.
Vành tai lộ ra một mạt đỏ nhạt khả ái, có vẻ phá lệ động nhân.
"Ngươi biến đi ——"
Mộ Tịch Thịnh nỗ lực khống chế bản thân, cố nén bị mê hoặc hung hăng đẩy ra chích linh bên ngươi, cảm giác xúc tua lạnh lẽo làm hắn có chút sợ hãi, tâm tư hỗn loạn cũng có chút thanh tỉnh.
"Ngươi đối y thật đúng là khăng khăng một mực a?"
Chích linh lạnh lùng nhìn Mộ Tịch Thịnh, không cam lòng lại có chút oán giận nói.
Mộ Tịch Thịnh không hề nhìn hắn, cúi đầu, chỉ nhìn Mộ Ti Vũ trong lòng. Chỉ có làm như vậy mới có thể khống chế phong ba trong tâm.
"Ngươi cũng không cần cảnh giác như thế, ta chỉ là muốn vui đùa ngươi một chút mà thôi! Lâu như vậy, kỳ thực ta cũng rất cô đơn!" Chích linh yếu ớt nói, "Thực ra vừa rồi ta nói nó là hậu kiếp của ta cũng không phải là lừa ngươi!"
Không biết tại sao chích linh lại đối Mộ Tịch Thịnh giải thích, đây là việc hắn chưa bao giờ làm.
"Y hẳn kêu là Tịch Viễn đi, đã chuyển sang kiếp khác?"
Mộ Tịch Thịnh cũng không phản ứng, yên lặng nghe chích linh chậm rãi mở miệng.
"Ta là hoàng tộc Ngự tộc, một vạn năm trước ta vốn nên chết rồi, chính là ta lại sống sót."
"Ngươi là hoàng tộc Ngự tộc, như vậy Tịch Viễn y ———"
Mộ Tịch Thịnh có chút không dám tin tưởng lỗ tai của mình, quái vật này cư nhiên là hoàng tộc Ngự tộc, nếu như hắn thật là tiền kiếp của Tịch Viễn, như vậy Tịch Viễn cũng là hoàng tộc Ngự tộc. Như vậy có thể giải thích vì sao Mặc Châu nhận y là chủ nhân. Nhưng mà Mộ Tịch Thịnh vẫn còn rất nhiều nghi ngờ.
"Đúng, y là hoàng tộc Ngự tộc, là hậu kiếp của ta, mà ta... là tiền kiếp của y, cũng là kí ức bị phong ấn của y."
"Làm sao có thể, Tịch Viễn y rõ ràng là người của Thần tộc, là nhi tử của Thánh, thân phận tôn quý, sao có thể là Ngự tộc? Sẽ không, ta từ nhỏ nhìn Tịch Viễn lớn lên, y rõ ràng sinh ra ở Thần tộc! Đúng, Tịch Viễn là Thần tộc, không phải là hoàng tộc Ngự tộc!"
Mộ Tịch Thịnh không biết mình đang trốn tránh cái gì, chỉ là đáy lòng có một thanh âm làm hắn phủ nhận, phủ nhận sự thực rõ ràng này. Hắn không rõ, vì sao khi nghe được Tịch Viễn là hoàng tộc Ngự tộc lại khẩn trương như thế, chính là bất kể thế nào, hắn thủy chung không muốn thừa nhận.
"Ngươi chỉ là đang trốn tránh mà thôi, ngươi biết rõ ta nói rất đúng sự thực!"
Chích linh không để ý biểu hiện của Mộ Tịch Thịnh, chỉ một mạch nói, "Hậu thế của ta sao có thể là Thần tộc, cái chủng tộc đê tiện đó? Kỳ thực ngay cả chính ngươi cũng không phải ngươi của Thần tộc, ngươi không biết sao?"
Thỏa mãn nhìn lời nói của mình có hiệu quả, chích linh có chút đắc ý, đáy lòng thậm chí còn mơ hồ có chút chờ mong, nếu như Mộ Tịch Thịnh biết được sự thực vạn năm trước, như vậy hắn rốt cuộc sẽ làm ra được sự tình gì? Là hủy thiên? Hay là diệt địa?"
"Mặc kệ ngươi muốn nghe hay không, ta phải đem sự thực về chuyện đã xảy ra vạn năm trước nói hết!"
Mộ Tịch Thịnh cứ ngồi như vậy, không nói cũng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nghe sự thực kia, cái sự thực mà hắn căn bản không muốn biết. Hắn cảm thấy có chút buồn cười, nói cho cùng, sự thực đó cũng chỉ là loại chuyện buồn chán không chút quan hệ đến hắn mà thôi.
...
Ngự tộc không thể nghi ngờ là một chủng tộc cường đại, một bộ tộc còn có lịch sử và năng lực hơn hẳn Thần tộc. Tương truyền bọn họ là hậu duệ của Sáng Chế Thần. Mà hoàng tộc Ngự tộc chính là huyết mạch trực hệ của Sáng Chế Thần.
Vốn thần là không cần con nối dõi, thế mà Sáng Chế Thần lại lưu lại huyết mạch, chuyện này nghe có chút không phân biệt được thực hư. Kỳ thực nói trắng ra, kia cũng không phải là huyết mạch, chỉ là trò chơi của Sáng Chế Thần mà thôi.
Đúng vậy, trò chơi! Sáng Chế Thần chán ghét sinh mệnh vô cùng vô tận, chán ghét sinh hoạt của một vị thần, cho nên hắn quyết định chuyển sang kiếp khác. Mỗi một lần hắn chuyển kiếp sẽ lại ra đời trong hoàng tộc Ngự tộc. Bởi vì Sáng Chế Thần chỉ có một, cho nên từ trước đến giờ, hoàng tộc Ngự tộc thực chất chỉ là một người mà thôi!
Đi qua Luân hồi sống chết vô tận, Sáng Chế Thần lại dùng phương pháp của mình để tu hành. Khi chuyển sang kiếp khác, ký ức của Sáng Chế Thần sẽ bị phong ấn để không phá vỡ cân bằng lực lượng của thế gian.
Nhưng chuyện vốn chỉ là trò chơi mà Sáng Chế Thần bởi vì buồn chán mà tạo ra, tại một vạn năm trước lại dẫn phát một hồi tai họa thật lớn, thậm chí có thể nói là bi kịch! Đồng thời bi kịch này vẫn còn đang tiếp tục tới tận bây giờ!
Trận bi kịch này không chỉ làm Ngự tộc bị diệt tộc, Thần tộc nội loạn, mà cả nhân gian không kiên can cũng bị liên lụy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT