Tay Mộ Ti Vũ run rẩy. Nó không biết nên dùng tâm tình gì đối mặt nữ nhân trước mắt này. Mặc dù Mặc Châu nói linh hồn Tiêu Hiểu đã mất nhưng trong tâm nó vẫn không ức chế được sản sinh ra cảm giác tội ác, nó là sợ hãi cùng tự trách.
Nhân sinh có nhiều lựa chọn bất đắc dĩ, không thể tránh khỏi mà phải đối mặt. Vào giờ khắc này, Mộ Ti Vũ lựa chọn bỏ qua Tiêu Hiểu, bởi nó biết, Mộ Tịch Thịnh trọng yếu hơn rất nhiều! Quyết định này đưa ra cũng không dễ dàng, vào một khắc lựa chọn đáp án kia, trong lòng Mộ Ti Vũ như bị khoét đi một khối thịt, đau đớn đến tận xương tủy."Động thủ a, thế nào, sợ?"
Mạc cơ lại ở một bên lành lạnh nhìn, trong lòng vui sướng nói không nên lời, nhưng mơ hồ lại hàm chứa một tia bi thương.
Đối với ngữ khí châm chọc của Mạc cơ, Mộ Ti Vũ không để ý đến, nó chỉ bình tĩnh nhìn Tiêu Hiểu. Vào thời khắc này, nó do dự, lại quay đầu nhìn Mộ Tịch Thịnh một chút, tâm trạng càng thêm trầm trọng. Nó nhắm chặt mắt, tâm hung ác, rất nhanh từ trong lồng ngực rút ra một thanh đao nhỏ tinh xảo, đó là Mộ Tuyệt Thiên đưa cho nó, thanh đao chưa từng chạm qua máu, ngày hôm nay sẽ dính máu của mẫu thân nó.
"Cẩn thận, lấy máu xong cũng đừng làm cho nàng chết, bằng không sẽ vô dụng."
Kỳ thực điều kiện căn bản cũng không hà khắc như vậy, Mạc cơ chỉ giở trò ép buộc mà thôi, Tịch Viễn càng thống khổ, y lại càng hài lòng.
"Ngươi ——"
Mộ Ti Vũ hung hăng trừng Mạc cơ, nó lần đầu tiên biết thế nào là hận, hóa ra cảm giác đó thống khổ như vậy, bất quá cũng có loại vui vẻ cất chứa trong đó.
Mặc Châu tựa hồ cảm giác được tình tự của chủ nhân, lại mơ hồ phóng xuất lục quang, bao phủ lấy Mộ Ti Vũ.
"Chủ nhân, đừng lo lắng, ta sẽ giúp người!"
Nghe được thanh âm Mặc Châu, Mộ Ti Vũ rất nhanh bình tĩnh trở lại, nó gian nan nắm lấy một tay của Tiêu Hiểu. Bàn tay đã hiện ra bệnh trạng tái nhợt, gầy đến nỗi chỉ thấy xương, mấy ngày qua, Mạc cơ chỉ là treo mạng của nàng mà thôi, cũng không có hảo hảo chiếu cố nàng.
Đem bát bạc Mạc cơ đưa ra, Mộ Ti Vũ nhẫn tâm, đao nhỏ chuẩn xác cắt lên động mạch cổ tay. Lúc này, Mặc Châu cũng phát sinh lục quang, đem Tiêu Hiểu bảo vệ, tạm thời bảo trụ tính mạng của nàng.
Từ trên cổ tay suy nhược chảy ra máu màu đỏ sậm, là màu sắc không khỏe mạnh, một giọt một giọt cứ như vậy chảy. Trong sơn động không có thanh âm nào khác, chỉ có âm thanh máu tí tách nhỏ vào trong bát.
Mộ Ti Vũ lúc này là hờ hững, không chớp mắt nhìn chằm chằm dòng máu chậm rãi rót xuống bát bạc, con mắt cũng chầm chậm nhuộm thành màu đỏ.
"Được rồi, trước cầm máu!"
Qua một lúc lâu, mắt thấy bát đã đầy, Mạc cơ đúng lúc mở miệng.
Mộ Ti Vũ giúp Tiêu Hiểu cầm máu, cầm lấy bát bạc kia, đi tới trước mắt Mạc cơ.
Mạc cơ nhìn một chút bát bạc đầy máu, hơi lộ ra khinh thường, tiện tay vất bỏ một bên. Dòng máu của nhân loại thấp hèn, bất quá lúc này lại cần nhờ tới để giúp Mộ Tịch Thịnh giải độc.
Mạc cơ ôn nhu nắm một bên tay Mộ Tịch Thịnh, móng tay út nhẹ nhàng quét qua, ở trên cổ tay rạch một đường nhỏ.
Cẩn thận biến ra một cái bát bạc khác, đem máu Mộ Tịch Thịnh chậm rãi chảy vào, chỉ một chút, máu chảy non nửa bát, nhìn phân lượng không sai biệt lắm, Mạc cơ vội vàng thi pháp xoa đi vết thương trên tay Mộ Tịch Thịnh.
Tất cả quá trình, Mộ Ti Vũ chỉ trợn mắt nhìn, nhìn người kia rạch một vết trên cổ tay cha, tim của nó đều muốn nhảy ra ngoài.
Kỳ thực nó không giải thích được, mặc dù nó còn nhỏ, nhưng nó cũng biết người kia đối cha có tình cảm không bình thường, điều này làm cho lòng nó rất không vui.
Mạc cơ đem máu Mộ Tịch Thịnh cùng Tiêu Hiểu đổ chung vào với nhau, quấy quấy.
"Ngươi cũng lấy chút máu đi."
Vừa nghe, Mộ Ti Vũ cũng không chậm trễ, lập tức tiến lên, không chút do dự ở trên cổ tay mình rạch một nhát, đem máu hạ xuống cái bát chứa hỗn hợp máu hai người kia.
"Được rồi —" Mạc cơ đúng lúc kêu ngừng.
Không đợi Mộ Ti Vũ có động tác gì, một đạo lục quang chậm rãi bao quanh khép lại vết thương trên tay, một chút vết tích cũng nhìn không thấy.
Đợi được có đủ nguyên liệu trong tay, Mạc cơ thi pháp. Máu trong bát bạc chậm rãi sôi trào, từ trong bát tỏa ra một đám khói, đợi cho sôi đến đỉnh, Mạc cơ để huyết kia hình thành một khối huyết cầu, chậm rãi bay lên không trung. Huyết cầu trên không trung dây dưa, cuồn cuộn, đồng thời chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng ngưng tụ thành một viên đan đỏ như máu bằng cỡ đầu ngón tay cái.
Mạc cơ trên tay phóng một đạo ngân quang, lấy xuống viên huyết hồng đan kia, một tay mở miệng Mộ Tịch Thịnh, một bên đem viên đan dược kia ngậm vào miệng.
"Ngươi đang làm gì đó?"
Mộ Ti Vũ sợ hãi kêu lên, đó là giải dược cho cha, vì sao y lại nuốt vào trong miệng?
Nhưng giây tiếp theo thì nó triệt để ngây dại, Mạc cơ cư nhiên cứ như vậy hôn lên môi Mộ Tịch Thịnh, đem viên đan dược kia đẩy vào trong miệng hắn, nhưng lại không lập tức ly khai, ở trước mặt Mộ Ti Vũ diễn trò cùng Mộ Tịch Thịnh kịch liệt hôn lưỡi, tất nhiên Mộ Tịch Thịnh sẽ không đáp lại y, chỉ là Mạc cơ một mình chủ động mà thôi, cho dù như vậy, y cũng hôn rất vui vẻ.
"Ngươi tránh xa cha ta ra ——"
Mộ Ti Vũ thực tức giận, Mặc Châu cũng thu được lửa giận của nó, phóng xuất một đạo lục quang, đem Mạc cơ đánh bật ra, nhưng không thương tổn Mộ Tịch Thịnh nửa phần.
"Cha là của ta, không cho phép ngươi chạm vào cha!"
Mộ Ti Vũ nho nhỏ công khai biểu thị chủ quyền của bản thân, nó bá đạo ôm lấy thân thể Mộ Tịch Thịnh, con mắt gắt gao trừng Mạc cơ đang nằm trên mặt đất ánh mắt phức tạp nhìn nó.
"Không hổ là Tịch Viễn! Vẫn còn mạnh như vậy!"
Mạc cơ chậm rãi lau đi vết máu ở khóe miệng, lúc này Tịch Viễn thực sự rất mạnh, tựa hồ lại là đứa con trai của Thánh cao cao tại thượng, thu giữ muôn vàn sủng ái ở trên bầu trời kia.
Mạc cơ không biết nên dùng tâm tình gì đối mặt với Tịch Viễn lúc này, là e ngại, là sợ hãi, còn có tình tự phức tạp không thể nói rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT