"Chủ tử, Lâm thị đã chết, trúng độc Huyết luyện!"

Lãnh Phong vào trong phòng kiểm tra xong, lập tức hướng Mộ Tịch Thịnh đang đứng chờ ngoài cửa báo cáo.Không nghĩ tới lại là Huyết luyện, loại dược này ở trong giang hồ rất có danh tiếng, là bởi vì nó rất ác độc, tuy nói là kiến huyết phong hầu (1), thế nhưng trúng Huyết luyện cùng không lập tức tử vong, người uống thuốc độc trước khi chết sẽ dần dần mất đi tri giác, sản sinh ảo giác, nhìn thấy sự tình bản thân không muốn nhìn thấy nhất, bị thân thể cùng tâm linh hai bên dằn vặt.

"Hừ ~ Không nghĩ tới Tiêu Kính có thể làm tới được mức này, xem ra Lâm thị này là quân cờ hắn chôn đã 10 năm, vậy mà lúc vất bỏ cũng không một chút nương tay a!"

Ngữ khí không biết đang khen đối phương hay là đang châm chọc nhưng mà lời này lại làm cho Lãnh Phong đứng một bên nghe xong rợn tóc gáy, không khỏi nghĩ tới chủ tử có phải hay không bị cái gì kích thích, bằng không sao lại nói lời kì quái như thế.

"Lãnh Phong, đem thi thể người đàn bà kia xử lý. Về phần Tiêu Kính, cho ngươi thời gian 5 ngày, đem mọi thứ về hắn trong mười năm nay nhất nhất điều tra rõ cho ta, bằng không ngươi tự biết hậu quả."

Chán ghét liếc một cái nhìn bên trong phòng, Mộ Tịch Thịnh không đợi Lãnh Phong phản ứng, nhanh chóng ly khai, Vũ nhi tuy rằng đã ngủ, nhưng mà hắn vẫn không yên lòng, cho dù Vũ nhi tỉnh lại không muốn gặp hắn, hắn cũng muốn ở bên cạnh nó.

Lãnh Phong ngốc lăng đứng tại chỗ, nếu như vừa rồi hắn không có nghe nhầm, chủ tử là bắt hắn trong 5 ngày đi điều tra hết chuyện trong 10 năm của Tiêu Kính.

"Năm ngày —— Mười năm ——"

Lãnh Phong thực sự không biết nên nói cái gì, vì sao rõ ràng không phải là chuyện liên quan đến hắn nhưng người chịu tội luôn là hắn a!

...

"Cha —— Đừng, đừng giết Vũ nhi, đừng ——"

Vừa vào cửa, Mộ Tịch Thịnh đã nghe tiếng hét thê lương của Mộ Ti Vũ, là gặp ác mộng, hơn nữa là mộng thấy mình muốn giết y! Mộ Tịch Thịnh không khỏi bước nhanh hơn, lập tức chạy tới bên giường.

"Vũ nhi, không phải sợ, cha ở đây ——"

Khuôn mặt Mộ Ti Vũ trắng bệch, cho dù là đang ngủ nước mắt cũng không ngừng chảy xuống, cánh tay nhỏ bé vô lực khua khoắng trong không trung như muốn bắt lấy cái gì, tùy ý Viễn Viễn kêu to thế nào cũng không tỉnh.

Mộ Tịch Thịnh ôm lấy cánh tay đang loạn khua, chậm rãi cúi đầu, ở bên tai Mộ Ti Vũ thấp giọng an ủi, tựa hồ cảm giác được hơi thở quen thuộc, Mộ Ti Vũ cuối cùng không giãy dụa nữa, chậm rãi yên tĩnh trở lại.

"Vũ nhi, ta nên bắt ngươi làm gì bây giờ? Vô luận phát sinh chuyện gì, Vũ nhi, ngươi đừng mơ tưởng ly khai ta, ngươi đã định trước là người ta yêu, cả đời ngươi cũng chỉ có thể thuộc về ta ——"

Rõ ràng là lời nói ôn nhu tâm tình, trong thanh âm lại lộ ra nguy hiểm nhè nhẹ, Viễn Viễn nằm bên cạnh phức tạp nhìn nam nhân, nó biết đây là lời nói thật, nếu chủ nhân thực sự nỗ lực muốn rời khỏi người nam nhân này, tương lai sẽ phát sinh cái gì đại khái là vô pháp tưởng tượng.

Rất nhanh cởi y phục, Mộ Tịch Thịnh xoay người lên giường, đương nhiên đem Viễn Viễn ném khỏi giường, bản thân ôm chặt lấy ái nhân, cứ như vậy nhìn, ngón tay một lần lại một lần họa lại khuôn mặt nhỏ nhắn, kia mi, kia mắt, kia mũi, kia miệng... Ôn nhu, lại mang theo quyến luyến thật sâu.

Tròn một đêm, Mộ Tịch Thịnh cứ như vậy tròn mắt, lẳng lặng nhìn, hắn không dám chợp mắt, hắn rất sợ chỉ cần hắn nhắm mắt lại, Mộ Ti Vũ sẽ giống như bọt biển biến mất vô tung vô ảnh.

"Cha ——"

Một tiếng thét kinh hãi, Mộ Ti Vũ vụt mở mắt, nó vừa nằm mơ, mơ thấy cha không cần nó, còn muốn giết nó, nó thật sợ hãi.

Nhưng mà vừa mở mắt ra liền nhìn thấy hai tròng mắt thâm thúy của Mộ Tịch Thịnh, ánh mắt trầm tĩnh vô ba lại chôn dấu thật sâu nhớ nhung, Mộ Ti Vũ không biết vì sao, nó hiểu được cảm giác của cha.

"Cha, cha vẫn giữ lời hứa chứ?"

Mộ Ti Vũ đem thân thể nhỏ bé của mình càng tiến sát vào trong lòng Mộ Tịch Thịnh, cánh tay chăm chú ôm lấy cổ hắn, thái độ vô cùng thân thiết làm Mộ Tịch Thịnh thụ sủng nhược kinh.

"Đương nhiên chắc chắn, Vũ nhi muốn nói cái gì?"

Đối với kết quả ngoài dự liệu, Mộ Tịch Thịnh phi thường cam tâm tình nguyện tiếp thu, dù sao như vậy là tốt nhất, hắn hợp tác ôm lấy thân thể hương nhuyễn kia, hít thật sâu hương vị trên người Mộ Ti Vũ.

"Cha, người sẽ ly khai Vũ nhi sao? Người sẽ không cần Vũ nhi sao? Cha, người đã đáp ứng Vũ nhi, tuyệt đối sẽ không ly khai, đúng hay không? Cha—"

Mộ Ti Vũ ngẩng đầu, ánh mắt đầy chờ mong nhìn nam nhân đã tiến sâu vào đáy lòng nó. Vô luận người này có như thế nào, nó cũng không muốn rời khỏi hắn, cho dù hắn muốn giết nó, nó cũng không muốn ly khai.

"Đương nhiên, chỉ cần Vũ nhi muốn, cha đều sẽ đáp ứng! Cha đã nói qua, Vũ nhi là của cha, cha vĩnh viễn cũng không ly khai Vũ nhi!"

Thật tốt, bảo bối sẽ không rời bỏ hắn, Mộ Tịch Thịnh không biết nên hình dung tâm tình hiện tại thế nào, những tưởng thế giới của mình sẽ một lần nữa đổ nát, đã chuẩn bị tư tưởng đón nhận, nhưng mà ông trời vẫn thương xót hắn, hắn vẫn còn tất cả, không có bị cướp đi.

"Thực sự?"

Mộ Ti Vũ thanh âm rầu rĩ, vẫn có chút không tin hỏi lại một lần.

"Vũ nhi không chán ghét cha sao? Cho dù là cha đã thật sự làm ra chuyện đó?"

Mộ Tịch Thịnh không biết mình là ôm tâm tình như thế nào hỏi ra những lời này, nhưng mà hắn đang bất an, hắn muốn xác định chắc chắn, chỉ có như vậy hắn mới có thể an tâm.

"Vũ nhi chỉ có cha, những thứ khác tất cả đều cùng Vũ nhi không quan hệ!"

Nó chỉ có cha, bất luận nhũ mẫu nói gì, nhân sinh của nó cũng chỉ có một mình cha mà thôi. Bất luận là nãi nãi của nó hay là mẫu thân đều chưa từng xuất hiện trong nhân sinh của nó, vậy thì sao có thể làm nó ly khai cha chứ? Nhưng mà nó vẫn lo lắng, vẫn sợ hãi, bởi vì Lâm thị có nói qua, cha từng muốn giết nó, cha đã từng căm ghét sự tồn tại của nó đến cỡ nào? Cho dù có lời cam đoan của cha, nó vẫn không an lòng.

"Vũ nhi, không cần loạn tưởng, cha sẽ không bỏ rơi ngươi!"

Tựa hồ nhìn thấu bất an của Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh ôn nhu an ủi. Một ngày nào đó, Vũ nhi sẽ chân chính tin tưởng hắn, hắn tin chắc là như thế. Vào giờ khắc này, bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, sẽ không chia lìa.

...

"Cuối cùng vẫn làm sao?"

Tiêu Kính nhìn tờ giấy do cú mèo đưa tới, không biết suy nghĩ cái gì, y thất thần, tùy ý tờ giấy bị gió thổi đi, bay về phía không trung.

"Lâm nương, Lâm nương —— Trên đời có rất nhiều chuyện chúng ta không thể quyết định, kiếp này ta phụ ngươi, kiếp sau sẽ hoàn trả!"

Tiêu Kính bi thương, lời nói nhỏ không thể nghe thấy, cứ như vậy chôn vùi trong tiếng gió. Nếu như trước khi chết có thể nghe được những lời này, Lâm nương hẳn sẽ cao hứng, nàng sẽ mỉm cười ly khai, chứ không phải là vẻ mặt bi phẫn.

(1) Kiến huyết phong hầu: Kịch độc gặp là mất mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play