Mối quan hệ giữa Trịnh Tuân và Dư Khác Bạch kết thúc trước hôn lễ một tuần. Mọi việc tiến triển một cách gọn gàng, Trịnh Tuân loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, thậm chí không có thời gian đi tìm Dư Khác Bạch. Trịnh Tuân ghét nhất là mấy chuyện phiền toái này, để chuẩn bị cho lễ cưới hắn đã không ít lần hối hận vì đồng ý với cha hắn cuộc hôn nhân này, hơn nữa càng đến gần hôn lễ, cô dâu của hắn lại càng hiếm gặp. Khó lắm hắn mới gặp cô được, đó là lần tập dượt, sắc mặt Lương Tiêu xanh xao trắng bệch, có vẻ như đang gặp bệnh nặng.

Mặc dù Trịnh Tuân không phải là loại người tốt đẹp gì nhưng hắn cũng không muốn vợ mình đau ốm, sau khi tập dượt xong, hắn bèn hỏi Lương Tiêu: “Gần đây cơ thể không tốt sao? Sao em không gọi cho anh?”

Lương Tiêu không nói nhưng nghe được, cô dùng điện thoại viết cho Trịnh Tuân đọc: “Không sao đâu, gần đây nghĩ ngợi hơi nhiều, ngủ không được ngon thôi.”

Trịnh Tuân thấy Lương Tiêu nói mình không ngủ ngon thì đột nhiên nhớ đến Dư Khác Bạch. Hắn nhìn xuống điện thoại, kéo kéo hồi lâu mới đến cuộc trò chuyện của mình và y. Quả là đã lâu không liên lạc rồi, Trịnh Tuân quyết định tối nay sẽ gọi Dư Khác Bạch đến nhà, vẫn còn mấy ngày nữa cơ mà, mặc kệ thời gian tới mối quan hệ này đi đến đâu, chí ít bây giờ vẫn có thể triền miên vài lần.

Lúc Dư Khác Bạch nhận được điện thoại của Trịnh Tuân thì y đã ở thành phố M rồi.

“Đêm nay sao? ” Dư Khác Bạch liếc đến Cao Dương đang ngồi ăn đối diện mình, bèn đứng dậy đi ra phía ngoài nhà hàng.

Y bước rất nhanh, đứng gần cửa nói với Trịnh Tuân: “Nhưng em..”

“Sao vậy?” Trịnh Tuân nghe giọng y có chút kì lạ, liền hỏi: “Cơ thể khó chịu sao?”

“Không phải vậy.” Dư Khác Bạch không muốn phải nói dối, nhất là đối với Trịnh Tuân, nhưng chuyện y đến thành phố M thực sự không muốn để đối phương biết được, vì vậy bèn nói: “Em nghĩ gần đây anh không có thời gian tìm em, nên đã ra ngoài chơi một chuyến.”

“Hửm? Đi chơi chỗ nào.” Trịnh Tuân hơi ngạc nhiên, trong hai năm nay ấn tượng của hắn về Dư Khác Bạch là không có việc gì thì tuyệt đối không bước nửa chân ra khỏi kí túc xá, lúc này lại nói đang đi chơi bên ngoài, quả là khác thường.

“À…” Dư Khác Bạch không biết nên trả lời như thế nào, nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Đi ra ngoài chơi thôi, đêm nay không về được, đêm mai được không, em sẽ tìm anh.”

“Cũng được. ” Trịnh Tuân nghĩ dù sao bây giờ cũng không vội, bây giờ Dư Khác Bạch đến cũng muộn rồi, vậy hắn nên đi ngủ một giấc cho khỏe thì hơn: “Vậy đêm mai đi, em về sớm một tí rồi đến thẳng nhà tôi luôn.”

“Ừm, em biết rồi.”

Dư Khác Bạch cúp điện thoại, đứng bên ngoài một lúc rồi mới đi vào.

Cao Dương tò mò hỏi: “Ai vậy?”

“À, là giáo viên hướng dẫn luận văn của tớ.” Dư Khác Bạch thuận miệng nói bậy: “Ở trường có chút việc.”

Cao Dương càng nghĩ càng thấy quái lạ, lúc trước hai người liên lạc với nhau Dư Khác Bạch đã nói bảo vệ xong luận văn, bây giờ chỉ cần an tâm chờ bằng tốt nghiệp là được, giáo viên hướng dẫn còn tìm y để làm gì nhỉ? Chỉ có điều cậu ta cũng không hỏi nhiều, chỉ đưa cho Dư Khác Bạch một cốc nước, nói: “Ăn nhanh lên, lát nữa chúng ta cùng đi trung tâm thương mại, trong nhà còn thiếu nhiều thứ cần mua lắm.”

Dư Khác Bạch theo Cao Dương đi vào trung tâm thương mại mua đồ, đồ dùng sinh hoạt, vỏ chăn ga gối mới. Cao Dương vô cùng hăng hái, y thì không hứng thú lắm, luôn bật màn hình điện thoại sáng lên rồi lại tắt đi. Sẽ không có ai tìm y, Dư Khác Bạch tự hiểu điều này, nhưng không hiểu vì sao trong lòng vẫn chờ đợi, luôn luôn nghĩ về điều đó.

Hai người mua thật nhiều đồ, cuối cùng y và Cao Dương xách theo ba bốn túi to về nhà. Lúc về đến nhà là hơn chín giờ, hai người phân chia đồ đạc, sau đó tự mình về phòng thu dọn.

Hôm qua Dư Khác Bạch mới đến đây, căn hộ này hơi xa trung tâm, nhưng điều kiện rất tốt, nhà vừa rộng vừa sạch sẽ, tất nhiên không thể so sánh được với nhà của Trịnh Tuân, có điều cũng đã vượt qua mong đợi của Dư Khác Bạch rồi. Giá cao một chút cũng được, giá thuê thấp quá y cũng không yên tâm nổi.Cao Dương đã thanh toán một năm tiền nhà, Dư Khác Bạch đã chuyển khoản phần tiền của mình cho đối phương.

Hai phòng ở, một phòng khách rộng chừng 10m2, có một ban công lớn, ban ngày ánh sáng có thể rọi vào trong. Dư Khác Bạch rất thích bố cục của căn hộ này, phòng y vào Cao Dương đối diện nhau, chính giữa có một nhà vệ sinh, tuy không lớn lắm nhưng không bất tiện khi tắm rửa.

Tất cả đều không tệ, trong lúc thu dọn đồ đạc Dư Khác Bạch chợt nghĩ: đây chính là nơi mà tương lai mình sẽ sống.

Y thu dọn qua loa một chút rồi đi đến nhà tắm, vừa lúc thấy Cao Dương đã thay quần áo ở nhà vừa đi ra khỏi phòng. Cao Dương là loại con trai cao cao gầy gầy, thích cười thích náo nhiệt, là loại người rất được hoan nghênh trong trường, Dư Khác Bạch cảm thấy hai người có tính cách khác biệt như vậy vẫn duy trì được mối quan hệ bạn bè qua nhiều năm, thật là không dễ dàng gì.

“Tắm à?” Cao Dương cầm khăn mặt, hỏi Dư Khác Bạch một câu.

Dư Khác Bạch chần chừ một lúc mới nói: “Cậu cứ tắm trước đi, lát nữa tớ sẽ tắm sau.”

Y không đợi Cao Dương trả lời mà ngay lập tức quay về phòng ngủ, một lát sau tiếng nước chảy vang lên. Dư Khác Bạch tắm xong, chẳng làm gì mà ngồi đờ trên giường, đã sắp mười hai giờ đêm rồi. Y nhìn ra ngoài cửa sổ, một tí xíu buồn ngủ cũng không có.

Y vươn tay lấy di động, tiện tay lướt qua nhóm bạn bè một chút, phát hiện một giờ trước Trịnh Tuân vừa gửi một tin đến đó, đó là ảnh chụp hắn chơi xúc xắc với một người khác trong quán bar. Dư Khác Bạch cũng không biết mình có cảm giác gì nữa, y hiểu rằng chỉ cần đến lúc quan hệ hai người triệt để chấm dứt, Trịnh Tuân sẽ bắt đầu không ngừng ra bên ngoài chơi bời.

Dư Khác Bạch chưa bao giờ đăng tin trong nhóm bạn bè, y không thích cuộc sống của mình bị người ta soi mói, nhưng Trịnh Tuân lại khác, hắn có rất nhiều nhóm bạn bè, Dư Khác Bạch cũng không biết cụ thể mình nằm trong nhóm nào, chỉ biết Trịnh Tuân cho một đám người như y vào một nhóm tên là “Những kẻ bên ngoài”.

Y không tò mò suy đoán tại sao đối phương lại cho bọn y biệt danh như vậy, Dư Khác Bạch chỉ theo dõi, đồng thời nhận lấy tất cả những gì Trịnh Tuân đưa cho, dù sao quan hệ giữa hai người cũng sắp phải kết thúc rồi.

Hai giờ đêm, Dư Khác Bạch vẫn không ngủ được. Bệnh mất ngủ của y ngày càng nghiêm trọng, Dư Khác Bạch quyết định đi tìm bác sĩ. Y lật qua lật lại, nóng lòng sốt ruột, mở máy tính xác tay lên, do dự trong chốc lát rồi vẫn đặt vé máy bay trở về khi trời sáng.

Y cho rằng mình không suy nghĩ về Trịnh Tuân, y chỉ muốn thể hiện trách nhiệm của bản thân, sẽ khiến cho Trịnh Tuân cực độ thỏa mãn trước khi kết thúc mối quan hệ này. Bởi vì chính xác mà nói, đây chính là lần cuối cùng của bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play