Tiết Bác Tuyển cảm thấy có lẽ mình đã nợ Trịnh Tuân nhiều lắm, vừa giải quyết vấn đề tình cảm cho hắn lại còn phải bao ăn bao ở, rõ ràng tên kia rất có tiền, trong khi mình chỉ là một tên tiến sĩ nghèo kiết xác.
“Cậu thật là phiền phức.” Vừa nói hắn phiền nhưng anh vẫn đem ghế sa long ra cho hắn nằm: “Cậu chuẩn bị thế nào rồi? Ba cậu sẽ không dung túng cho nữa đâu.”
Trịnh Tuân không đáp lại, mà chỉ cắm đầu ăn mỳ, ăn no lại cầm ly nước của Tiết Bác Tuyển uống một ngụm.
“Tùy thôi, cứ đi một bước tính một bước vậy.” Lòng Trịnh Tuân cũng không yên,cả thể xác lẫn đầu óc rối bời loạn cả lên.
Tiết Bác Tuyển tiếp tục viết luận văn, Trịnh Tuân gục đầu trên ghế sa lon nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Hắn lật lại từng tin nhắn qua lại với Dư Khác Bạch, càng xem càng khó hiểu. Rõ ràng người nọ thích hắn nhưng cũng muốn cách xa hắn.
Trịnh Tuân nghĩ: Cái gọi là tự trọng con người, rốt cuộc là cái gì chứ? Nó có giá trị bao nhiêu?
Hắn đặt điện thoại xuống, nhìn ra cửa đổ, vừa cười vừa lẩm bẩm: “Năm triệu.”
“Cái gì?” Tiết Bác Tuyển kinh ngạc hỏi hắn.
“Cho Dư Khác Bạch năm triệu là có thể khiến y gạt bỏ tự tôn mà chung sống với tôi hai năm, vậy nếu giờ tôi cho y mười triệu, có phải lại được thêm bốn năm không?” Trịnh Tuân nói xong, lại tự mình phản bác: “Không đúng, với quan hệ giữa tôi và cha thì làm sao có đến mười triệu nữa chứ.”
“Tôi nói này.” Bàn tay đang nằm trên bàn phím của dư khác tuyển dời đi, cả người anh dựa vào ghế, nhìn thẳng vào Trịnh Tuân: “Dư Khác Bạch không quan tâm đến cậu nữa, cậu nên quay lại hiện thực đi.”
“Cậu nói cái gì vậy!” Trịnh Tuân tiện tay ném luôn cái gối ôm về phía anh.
Tiết Bác Tuyển đột ngột bị ném gối vào mặt, nhân tiện lấy ôm vào lòng luôn: “Tôi nói cậu nên nhận thức lại mọi chuyện đi, có thể tỉnh táo hơn được không? Theo lý thuyết, cậu phải hiểu y hơn tôi chứ, y là người thế nào, cậu còn không hiểu sao?”
Trịnh Tuân vẫn nằm yên trên ghế sô pha không đáp lại.
“Mà cũng đúng, cậu có hiểu y đâu.” Tiết Bác Tuyển hận không biến sắt thành thép nói: “Tôi biết cậu cũng gần hai mươi năm rồi, cậu chưa từng nghiêm túc với ai, chứ đừng nói là yêu kẻ nào, không hiểu mói là bình thường, ngu xuẩn!”
“Cậu mắng ai ngu xuẩn đấy?” Trịnh Tuân mất hứng, trong cái thế giới muôn hoa ngập sắc này hắn cũng đã từng tự xưng là “Bậc thầy tình trường” cơ mà.
“Mắng cậu chứ ai!” Tiết Bác Tuyển ném lại cái gối: “Tự mình suy nghĩ đi, đừng có làm phiền tôi, đang bận lắm đây!”
Trịnh Tuân nhận lại cái gối, chửi một câu thô tục, sau đó thấp giọng nói: “Thôi kệ đi, dù sao tôi đã quyết định để y hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời mình.”
Tiết Bác Tuyển nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, một chữ cũng không vào mắt.
Trịnh Tuân thở một hơi dài: “Thứ tình cảm này cũng chẳng được lâu dài, một thời gian ngắn nữa có thể tôi sẽ quên mất tiêu y luôn rồi.”
Dư Khác Bạch ngồi trong một nhà hàng, y không ngờ Cao Dương lại đặt chỗ ở một nhà hàng tây cao cấp như vậy, trong ấn tượng của y hai người bọn họ có thói quen ăn cơm quán vỉa hè hơn. Tự do, không phải kiêng dè ai.
Cao Dương rót cho y một ly rượu vang, có vẻ y đang không vui lắm.
Dư Khác Bạch thấy thật không thoải mái, giống như mình không nên xuất hiện ở những chỗ thế này, y rất lạ lẫm với nơi đây, y như người tí hon đột ngột xông vào thế giới của người lớn vậy.
“Tiểu Bạch.” Cao Dương giơ lên ly rượu, “Uống một ly đi.”
Dư Khác Bạch nghe lời cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng cụng ly với cậu ta. Sau đó liếc trộm Cao Dương một cái, thấy người nọ làm một hơi hết ly rượu, thấy xấu hổ nên cũng nhíu mày làm một hơi cạn ly.
Cao Dương lại rót thêm rượu cho cả hai, sau đó nói: “Thật không ngờ tớ lại là kẻ đào ngũ trước.”
Dư Khác Bạch không hiểu lời cậu ta lắm, mặc dù y nghĩ mình đang suy nghĩ vớ va vớ vản, song vẫn không dập tắt được cảm nhận hình như Cao Dương thích mình. Song y đối với Cao Dương, ngoài quan hệ bạn bè ra, chẳng còn bât cứ tình cảm nào khác.
Với y mà nói, trước đây y chưa từng thích ai, sau đó Trịnh Tuân đột ngột xông vào cuôc sống của y, từ đó y thích Trịnh Tuân, không thể làm gì hơn, đây là chuyện không có kết quả, chỉ đành lặng lẽ thừa nhận, cầu nguyện có một ngày tình cảm này sẽ phai nhạt đi.
Y chưa từng mong đợi một tình yêu ngọt ngào đắm say, với y chỉ cần một cuộc sống an ổn thì tốt hơn so với tất cả rồi. Nghĩ đến chuyện mình suýt nữa không còn mạng, sống được đến bây giờ, còn không ỷ lại vào ai, thì còn cầu ước gì nữa?
Cao Dương cầm ly lên, tự mình uống hết sạch. Hành động của cậu ta khiến Dư Khác Bạch càng nhíu màu, hỏi lại: “Sao cậu lại uống rượu vang như vậy?”
Ý của y là muốn Cao Dương uống chậm lại, y rất lo cậu ta sẽ say mất.
Nhưng Cao Dương chỉ cười, nói lại với y: “Rượu này ốn là để uống cho vui vẻ, cho nên uống sao cho mở lòng được thì uống thôi.”
Cậu ta nói xong lại rót thêm vào ly mình, nhẹ nhàng cụng ly với Dư Khác Bạch rồi lại uống sạch một hơi. Dư Khác Bạch nhìn y, bất đắc dĩ cũng cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Y rất ít khi uống rượu, cũng chẳng biết tửu lượng của mình đến đâu, nhưng nhìn bộ dạng này của Cao Dương, y thầm nghĩ phải giữ bản thân tỉnh táo, nếu không tối nay làm sao hai người họ về nhà được chứ. Cao Dương chống hai tay lên bàn, ômg chặt đầu, nói nhỏ: “Cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi tớ chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Dư Khác Bạch trả lời rất chân thành: “Cậu là bạn thân duy nhất của tớ.”
Cao Dương cười khổ, ngẩng đầu lên nhìn y: “Đứng, tớ là người bạn duy nhất, bạn thôi.”
Cậu ta cố ý nhấn mạnh hai chữ sau cùng, sau đó dùng tay xoa mặt, cầm dao nĩa lên ý bảo Dư Khác Bạch bắt đầu dùng bữa thôi.
Trong quá trình ăn cơm hai người rất ít trao đổi qua lại, thỉnh thoảng Dư Khác Bạch sẽ nhìn trộm Cao Dương, song đối phương dường như không biết, cứ chuyên tâm ăn uống thôi.
Sau đó quả nhiên Cao Dương uống say, may mà không say đến mức bất tỉnh nhân sự luôn. Kết quả Dư Khác Bạch phải đỡ cậu ta ra ngoài, chờ bên ngoài nhà hàng rất lâu mới có thể gọi được xe đến.
Trên đường về nhà, Cao Dương cứ nhất quyết ôm chầm Dư Khác Bạch, đầu tựa lên vai y, ghé vào cổ y mà ngủ.
Cao Dương lẩm bẩm: “Tớ không bỏ được cậu, Tiểu Bạch, tớ không muốn đi nữa.”
Từ đầu đến cuối Dư Khác Bạch chỉ nhìn bên ngoài cửa sổ, lòng cậu vô cùng nặng nề. Cậu có thể mờ hồ khẳng định Cao Dương có cảm tình tốt với mình, từ lúc xuất hiện trong nhà hàng cho đến khi nhìn Cao Dương say xỉn, lòng Dư Khác Bạch càng thêm khó chịu. Đúng như lời y nói, Cao Dương là người bạn duy nhất của y, nhưng y không có cách nào đồng ý với yêu cầu của bạn thân.
Xuống xe, Dư Khác Bạch lại đỡ cậu ta lên nhà. Lúc vào đến nhà y nhỏ giọng nhắc nhở Cao Dương: “Thay giày đãm cẩn thận ngã xuống nhà đấy.”
Một giây tiếp theo, Dư Khác Bạch bị Cao Dương đè lên tường, môi cậu ta dán vào môi y.
Trên môi ngập tràn mùi rượu, giống như mùi vị y vừa nếm qua.
Cao Dương ôm chặt eo y, cúi đầu hôn môi cuồng nhiệt.
Dư Khác Bạch không biết nên làm gì, mắt đột nhiên đỏ lên.
Y nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Trịnh Tuân, hắn cũng từng hôn y mãnh liệt như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT