Y có cảm giác như bị lột sạch quần áo rồi ném ra đường cho người ta soi mói. Dư Khác Bạch đứng trước mặt Trịnh Tuân, y nhìn hắn bình tĩnh uống nước mà chỉ muốn ném thẳng điện thoại trong tay vào mặt hắn.
Nhưng y lại không làm vậy, thói quen từ trước đến nay khiến y không thể thốt ra bất kì lời lẽ thoái mạ quá đáng nào với Trịnh Tuân mà thậm chí là với bất kì người nào khác. Mặc dù y đang cực kì tức giận, nhưng theo thói quen y chỉ lặp lại câu hỏi của mình: “Là anh sao?”
Hỏi là vậy nhưng lòng y đã rõ câu trả lời, cuối cùng y vẫn là kẻ bị người ta mang ra đùa giỡn mà thôi.
Mà trái tim yêu này, chẳng còn ý định cho đi hay không nữa, thậm chí cũng chuẩn bị tinh thần chờ thứ tình yêu chưa mặn nồng dần phai nhạt đi, rằng thời gian trôi qua mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên thôi.
Không ngờ Trịnh Tuân vẫn không có ý định bỏ qua cho y. Dư Khác Bạch không nghĩ Trịnh Tuân lại là loại người thích dằn vặt người khác như vậy, thật là vô nghĩa.
Trịnh Tuân nhíu mi nhìn dáng vẻ đau thương của Dư Khác Bạch, hắn thả ly nước xuống: “Em đừng nên như vậy.”
“Là anh.” Dư Khác Bạch lùi về sau vài bước, một hồi lâu không lên tiếng.
Lòng Trịnh Tuân rối rắm, hắn muốn giải thích nhưng chẳng biết nên nói gì cho vừa phải, hắn chột dạ không dám nhìn thẳng Dư Khác Bạch, chỉ buồn phiền xoa xoa mũi.
“Tôi đi trước đây.” Dư Khác Bạch cho rằng nếu mình ở lại thêm chút nữa sẽ thành chuyện cười mất, y đang xấu hổ chết đi được mình những tâm sự trải lòng trước đây của mình.
“Tiểu Bạch!” Trịnh Tuân thấy y bước đi, lập tức kéo người lại: “Tôi không cố ý lừa gạt em.”
Dư Khác Bạch cảm thấy thật ấm ức, đi theo Trịnh Tuân hai năm y không thấy ấm ức, vậy mà bây giờ dường như không khống chế nổi muốn gây gổ với đối phương.
“Ừ.” Y lạnh nhạt đáp lại một câu, sau đó định rút luôn cổ tay đang bị Trịnh Tuân nắm lấy.
Trịnh Tuân nắm tay y rất chặt, tiến lên từng bước đến trước mặt y. Trong tình cảnh này, nếu hai người chân thành thổ lộ tình cảm với nhau thì sẽ trở thành một giai thoại ngày sau, chỉ tiếc là bọn họ không phải như vậy, một người hết sức tổn thương vì bị đùa giỡn, một người còn chưa hiểu rõ lòng mình.
Trịnh Tuân chưa bao giờ thấy mình thiếu thốn vốn từ như hôm nay, hắn không biết nói gì để Dư Khác Bạch cảm thấy tốt hơn. Hắn muốn nói mình không cố ý lừa gạt cậu, nhưng nó thực sự là giả. Hắn cố ý, từ lúc bắt đầu nhắn tin đã cố ý. Hắn giả làm một người xa lạ, mỗi ngày thăm dò tìm hiểu bí mật trong cuộc sống của Dư Khác Bạch.
Hắn thực sự hối hận, trước kia có vô vàn thời gian thân thiết bên nhau lại chưa bao giờ muốn tìm hiểu đối phương, lúc này cảm thấy mãi vẫn chưa đủ, muốn nghe Dư Khác Bạch nói nhiều chuyện liên quan đến y hơn nữa. Trịnh Tuân thấy mình thật ngu xuẩn, thứ nhất để vuột mất Dư Khác Bạch một cách dễ dàng, thứ hai lãng phí hai năm tốt đẹp. Đời người có rất nhiều lần hai năm, nhưng cùng chung sống với Dư Khác Bạch thì trước mắt chỉ có hai năm vừa qua thôi.
Đầu óc Trịnh Tuân rối bời, đột nhiên hắn ý thức được một điều, hắn rất để ý đến Dư Khác Bạch.
“Không muốn nói lời tạm biệt đến tôi sao?”
Dư Khác Bạch nghe xong câu hỏi của Trịnh Tuân, y chỉ cau mày hỏi lại hắn: “Có lẽ anh mới nên nói vài câu với tôi chứ?”
Người trước mặt y, dối gạt người ta còn không thèm một câu xin lỗi. Dư Khác Bạch vẫn luôn không xét nét tính toán với người khác, vậy mà với Trịnh Tuân đứng trước mặt mình, y không nhịn nổi cảm xúc.
“Hả? À à đúng, tôi nên giải thích một chút.” Chỉ có điều Trịnh Tuân cũng chẳng biết nên giải thích như thé nào, hắn chỉ đành nói: “Tôi nhớ em, cũng xin lỗi em.”
Chỉ một câu “Nhớ em” mà khiến tim Dư Khác Bạch run lên. Trước kia y đã bao lần nghe Trịnh Tuân nói câu này, thậm chí những câu còn buồn nôn hơn cũng nghe rồi, nhưng chưa lần nào khiến y xúc động như lần này.
Lúc nói câu này Trịnh Tuân nói thật chậm, Dư Khác Bạch cũng nghe thật rõ ràng, song y không muốn làm một tình nhân lệ thuộc vào Trịnh Tuân nữa, mặc dù không phải không thể có hạnh phúc nhưng so với tất cả Dư Khác Bạch mong muốn được trở thành một con người tự do hơn.
Những tình cảm mơ hồ kia chỉ nên giấu kín trong lòng, phải tránh xa Trịnh Tuân ra, khó khăn lắm y có thể nhìn thấy một tương lai tươi sáng, lòng tự trọng cũng không bị tổn thương nữa. Đối với Dư Khác Bạch lúc này, những năm tháng còn lại chính là để giữ tôn nghiêm chẳng còn bao nhiêu cho bản thân.
Quá khứ là quãng thời gian y muốn nhét vào một nơi thật kín để không ai có thể thấy được, khi bị người nhà Trịnh Tuân làm nhục y cũng chưa từng oán trách một lời, y luôn cúi đầu nhận mắng chửi của người khác, thậm chí những lời khó nghe hơn cũng nghe hết.
Bây giờ có thể trốn chạy khỏi cuôc sống đó, cho dù y phát hiện mình đã sinh tình cảm với Trịnh Tuân chăng nữa cũng không muốn quay trở lại. Không cần thiết. Giữa bọn họ sẽ không có kết quả, bởi vì giữa hai người không có ai dũng cảm, Dư Khác Bạch không dám trải lòng yêu, còn Trịnh Tuân không dám chống lại cả thế giới vì y. Tất nhiên, có lẽ không phải Trịnh Tuân không dám mà là Dư Khác Bạch nghĩ là do hắn không muốn mà thôi.
“Ngồi xuống nói chuyện đã.” Trịnh Tuân kéo tay Dư Khác Bạch lại bên ghế sô pha, song bị y giãy được.
“Không có gì để nói.” Dư Khác Bạch vô cùng quả quyết nói: “Tôi ghét nhất ai lừa gạt mình.”
Y bước đi không thèm ngoảnh đầu lại, lúc ra đến cửa mới khẽ cắn môi cố ngẩng đầu lên, mạng mẽ ép nước mắt suýt rơi quay trở lại. Chỉ là một tên đàn ông mà thôi, có gì phải khóc.
Dư Khác Bạch ra đến ngoài rồi thầm mắng mình vài câu, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Chỉ còn Trịnh Tuân ngây người trong phòng khách một lát mới phục hồi tinh thần, hắn vẫn nhìn trân trân ra cửa, không biết nên làm gì tiếp theo, trong lòng lại càng luống cuống.
Hắn lấy chiếc điện thoại bị Dư Khác Bạch ném một bên, liền nhìn thấy tin nhắn y mới gửi đến mấy phút trước. Cũng bởi vì tin nhắn này mà thân phận hắn bị bại lộ.
Trịnh Tuân mở tin nhắn ra, cẩn thận đọc từng chữ tùng chữ một. Câu nói kia thật khiến tim hắn chua xót, vì lòng tự trọng mà đẩy hắn ra.
Trịnh Tuân nghĩ có lẽ hắn đã hiểu được lý do hôm nay Dư Khác Bạch lại chọn cách rời đi, cũng hiểu được tại sao đối phương lại vô cùng tức giận với hành động của hắn. Hắn phải thừa nhận chuyện này là do hắn sai, nhưng đối với hắn mà nói lời xin lỗi rất khó để thốt ra.Đã lớn đến chừng này, Trịnh Tuân chưa từng phải cúi đầu xin lỗi ai.
Hắn ngập ngừng nhìn phím gọi trên điện thoại một lúc lâu, ngay lúc quyết định ấn gọi thì chuông điện thoại hắn đột nhiên vang lên.
Trịnh Tuân sợ hết hồn, màn hình hiển thị cuộc gọi từ mẹ vợ hắn, mặc dù không sẵn lòng lắm nhưng cuối cùng hắn vẫn nhận điện.
“Tiểu Tuân! Con nhanh đến bệnh viện đi!” Giọng mẹ Lương tiêu còn mang theo nức nở: “Lương Tiêu xảy ra chuyện rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT