Nếu có một cái máy “Chuẩn đoán tâm sự” thì hay biết bao, phiền muộn không rõ trong lòng, chỉ cần dùng máy đo là biết rõ ngay nguyên nhân. Cả đêm Dư Khác Bạch đều ủ dột không vui, cơm ăn không vô, tắm cũng không yên lòng, suýt nữa thì trượt chân ngã rồi.
Cao Dương lo lắng hỏi y: “Tiểu Bạch, có phải cậu gặp áp lực quá không?”
“Không phải đâu.” Dư Khác Bạch biết Cao Dương đang hỏi chuyện công việc của y, mà sự thật cũng là như vậy, vừa mới tiếp xúc với công việc mà đã không ngừng tăng ca, chứ đừng nói đến y là một thực tập sinh mới đến đây có vài ngày, ngay cả nhân viên cũ cũng sẽ oán hận.
“Sắc mặt cậu không tốt lắm.” Cao Dương nhíu mày, muốn nói gì rồi lại thôi.
“À…có thể gần đây không được nghỉ ngơi tốt.” Dư Khác Bạch cảm thấy mình nên rút bớt thời gian đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, y đã mất ngủ nhiều ngày, gần đây rốt cuộc cũng ngủ được, nhưng mỗi ngày đều phải thức khuya dậy sớm, nếu cứ tiếp tục như thể sớm muộn gì thân thể cũng sinh bệnh đau ốm, y khó khăn lắm mới có thể sống sot, không thể chỉ vì đơn giản như vậy mà ngã xuống được.
“Vậy hôm nay cậu đi ngủ sớm một tí.” Cao Dương đi thẳng đến phòng bếp: “Tớ có mua sữa đấy, cậu uống đi.”
“Không cần đâu.” Thực ra Dư Khác Bạch không có thói quen được Cao Dương đối xử quá tốt, y sẽ rất xấu hổ, không biết làm cách nào báo đáp cho đối phương.
Cao Dương lấy trong tủ lạnh ra một hộp sữa rồi đưa cho Dư Khác Bạch, sau đó đi về phòng mình: “Tớ chơi game chút đã, cậu cũng đi ngủ sớm một chút.”
Dư Khác Bạch nhìn cậu ta đi vào phòng, cúi đầu cắm ống hút vào hộp sữa, mang ra ban công vừa hóng gió vừa uống. Hơn tám giờ tối rồi mà bên ngoài khu dân cư vẫn còn nhiều người qua lại. Đám trẻ con đang chơi đùa, chó chạy mèo nằm, còn có những đôi tình nhân trẻ đang nắm tay nhau cùng đi dạo bộ.
Y thôi không nhìn nữa, ngửa mặt ngắm bầu trời. Có một chiếc máy bay vừa bay ngang, không biết là bay về nơi nào.
Y chợt nhớ có một lần, đó là một đêm y mất ngủ, len lén chạy ra ban công hút thuốc, không biết sao Trịnh Tuân cũng tỉnh rồi chạy đi tìm y, dừng chăn bọc lấy người. Rõ ràng chuyện đó mới xảy ra cách đây không lâu thôi, bây giờ nhớ lại cứ có cảm giác trải qua rất lâu rồi. Tâm trạng Dư Khác Bạch rất tệ, y chưa bao giờ nhớ Trịnh Tuân như bây giờ.
Đêm tân hôn, Trịnh Tuân cũng chẳng hạnh phúc hơn Dư Khác Bạch.
Y và Lương Tiêu tiến vào phòng tân hôn, ga giường đỏ thẫm, hai người chỉ nằm trên đó khiến Trịnh Tuân cực kỳ buồn cười, mà càng buồn cười hơn chính là người vợ danh chính ngôn thuận của hắn lại có thể từ chối làm tình cùng hắn.
Trịnh Tuân chưa từng chạm vào phụ nữ, nhưng hắn biết mình ăn được cả nam lẫn nữ.
Hắn chưa bao giờ cố gắng suy xét xem mình là đồng tính luyến ái hay song tính luyến ai, vấn đề này hắn chẳng thèm nghĩ đến một lần. Từ trước đến nay hắn chỉ nghĩ thích đàn ông cũng như thích đàn bà thôi, làm tình với đàn ông hay làm tình với đàn bà căn bản không dựa vào giới tính mà quan trọng đối phương là ai. Trước khi kết hôn, hắn chưa gặp bất cứ người phụ nữ nào khiến hắn muốn âu yếm vỗ về, nhưng ngược lại lại gặp được không ít anh chàng ngọt miệng, cho nên theo thói quen sẽ lên giường với đàn ông.
Đám cưới xong, hắn làm tình cùng vợ là điều đương nhiên, khi hắn tắt đèn, hai người cùng nhau lên giường, hắn bắt đầu hôn Lương Tiêu. Thân thể phụ nữ khác hẳn với đàn ông, Trịnh Tuân thấy không được tự nhiên lắm nhưng nếm thử một chút cũng không thành vấn đề. Ấy vậy mà khi đầu lưỡi hắn vừa chạm hàm trên của Lương Tiêu, con người vốn bị hắn đè lên đột nhiên đẩy vai hắn ra. Lương Tiêu chỉ dùng lực vừa đủ, dùng cách này để cho đối phương biết mình không tình nguyện.
Trịnh Tuân cau mày, rất nghi ngờ. Hắn thừa biết cuộc hôn nhân này không có tình yêu, nhưng dù sao cưới cũng cưới rồi, hắn cũng đã chấp nhận sự thật này, tiếp theo phải đối xử cẩn thận với Lương Tiêu, từng bước thích nghi cuộc sống, hắn cũng hiểu. Huống chi Dư Khác Bạch đã từng “dạy” hắn sau khi kết hôn phải chung thủy với vợ mình.
Dường như Lương Tiêu đang run rẩy, Trịnh Tuân cười mỉa trong lòng, rất muốn hỏi có phải đối phương đang xem mình thành con sói đói không.
Lương Tiêu lấy điện thoại ra, gõ một hàng chữ dài rồi quay ra đưa cho Trịnh Tuân xem. Cô nói: Hôm nay em hơi khó chịu, có thể hôm khác được không? Rất xin lỗi anh.
Trịnh Tuân không phải là loại người thích ép buộc người khác làm tình, loại chuyện này phải người tình ta nguyện, chứ nếu cứ cưỡng ép xem ra cũng không sảng khoái sung sướng lắm. Hắn trả điện thoại lại cho Lương Tiêu, mở chăn ra rồi nằm xuống, nói một câu nhạt nhẽo: “Ngủ ngon”.
Lương Tiêu cất điện thoại đã tắt màn hình xuống, cô không biết Trịnh Tuân có thực sự ngủ không, dù sao cô cũng không ngủ được.
Trịnh Tuân quay lưng về phía Lương Tiêu, cảm thấy rất buồn cười. Tất cả đều rất nực cười, hắn kết hôn lại bị vợ dùng lí do vụng về “thân thể khó chịu” để từ chối làm tình, Trịnh Tuân thực sự không chịu đựng nổi loại đối xử như thế này. Hắn nhắm mắt lại, chợt nhớ đến Dư Khác Bạch, lại nhớ đến đôi chân trắng nõn thon dài của y, da thịt phấn hồng vì đánh nhẹ, còn có đôi mắt mê li mỗi lẫn làm tình.
Trịnh Tuân có phản ứng, lập tức vén chăn đi đến phòng vệ sinh.
Lương Tiêu nhìn hắn đi ra ngoài, khuôn mặt sầu thảm nắm lấy chiếc chăn màu đỏ thẫm lùi đến sát mép giường.
Trịnh Tuân khóa trái của phòng vệ sinh, mở nước trong bồn tắm, cởi sạch quần áo rồi nằm vào trong. Hắn tự “an ủi” mình trong làn nước ấm, huyễn tưởng chú em của mình được bao vây trong huyệt nhỏ ấm áp. Hắn bắt đầu truy tìm hình ảnh Dư Khác Bạch trong lúc làm tình, bởi vì sung sướng mà nước bọt nhiễu ra thành những sợi chỉ bạc nhỏ, đầu vú bị mút đến mức đỏ như máu, còn có tiếng rên rỉ mềm mại dập dìu bên tai. Trịnh Tuân nhanh chóng bắn vào làn nước, một mình trong bồn tắm thênh thang làm hắn càng thêm nhớ dư khác bach, thực sự muốn gọi điện cho y, hay là gửi tin nhắn. Đáng tiếc điện thoại y đang ở trong phòng ngủ, cho đến khi hắn tắm rửa xong xuôi trở về giường thì ý nghĩ này đã bị trôi tuột đi mất.
Rất nhiều người như vậy, muốn làm nên chuyện phải có cái đầu lạnh, nhưng nếu bỏ đi những cảm xúc chân thật, đợi đến lúc thần trí và con tim lạnh xuống, chỉ còn lại tiếc nuối trong vô vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT