Đêm đầu tiên của Mộ Dung Đức Âm ở Bắc Cương, cùng giường chung gối với Mộ Dung Long Sách, có lẽ là do Thác Bạt Vũ Tôn thả một lưới, để cho Long Sách giúp Mộ Dung Đức Âm chữa thương, vì thế cũng không có đem bọn họ tách ra, vì thế hai người sau khi tắm rửa cùng nhau nằm ở trên giường lớn.
Mộ Dung Đức Âm nói: “Sắp tới giờ ăn cơm tối, không biết sẽ đưa tới món gì.” Khi nói chuyện biểu lộ sự chờ mong.
“Câm miệng, ngươi chỉ biết mỗi ăn rồi ăn.” Mộ Dung Long Sách ở trên người hắn sờ soạng một trận, kì thực thỏa mãn hứng thú của mình, da thịt của Đức Âm vẫn trơn nhẵn như vậy non mềm như vậy, sờ lên liền có cảm giác tâm thần nhộn nhạo.
Rốt cục, tỳ nữ chuyên trách đưa cơm trăm mong nghìn đợi cũng đến, mang theo hộp đựng thức ăn nhẹ nhàng gõ cửa. Long Sách từ trên giường nhảy xuống, mở cửa, Đức Âm thì nhìn chăm chú vào động tác của người tỳ nữ, một tầng lại một tầng hộp đựng thức ăn được mở ra, chỉ thấy bên trong là cháo cẩu kỷ táo đỏ, canh gà nhân sâm, còn có mấy phần đan dược để bổ dưỡng thân thể, một chén thuốc sắc đen tuyền ———— tất cả đều là thức ăn lỏng, ngay cả điểm tâm cũng không có.
Mộ Dung Long Sách nói lời cảm tạ, tỳ nữ kia nói dùng xong thì kéo chuông cửa, nàng sẽ tới dọn. Vì thế Mộ Dung Đức Âm ngồi vào bên cạnh bàn, dùng đũa đem canh gà ti chọn lựa, rồi tới món cháo, miễn cưỡng xem như dùng cơm, mà thuốc bổ thì bị Long Sách uống —— Long Sách nói đó là dược liệu đại bổ trân quý, không uống thì lãng phí, kết quả nửa đêm Long Sách hưng phấn ngủ không được, còn chảy máu mũi, càng sờ đùi Đức Âm thì máu mũi chảy càng nhiều. Mà đối với Đức Âm mà nói, thì lại là ————————
Chết đói… Thịt dê nướng toàn bộ… Ở nơi nào…
Ngày hôm sau, Mộ Dung Long Sách kêu Đức Âm phải cố gắng biểu hiện, nghiêm cấm tẻ ngắt, Mộ Dung Đức Âm thành thành thật thật ngồi ở trong phòng “dưỡng thương “, đợi Thác Bạt Vũ Tôn gọi tới, thuận tiện lại ngồi chờ hai bữa cơm canh thức ăn lỏng, ban ngày cùng ban đêm khác nhau, có nha hoàn đứng ở một bên nhìn.
Nhưng thật ra Long Sách ăn bảy món rất phong phú và một món canh cao lương mỹ vị, mà trước mặt Đức Âm chỉ có thức ăn lỏng cùng thang thuốc, hắn buồn khổ nhìn Long Sách ăn uống, bản thân mình lại chỉ có thể ra vẻ tao nhã dùng cái miệng nhỏ uống cháo, còn phải làm ra bộ dáng yếu ớt uống không xong, cố tình Long Sách đối cơm canh còn tán thưởng có thêm, khiến cho Đức Âm liên tục nuốt nước miếng. Long Sách cười hắc hắc, xỉa răng nói với nha hoàn: “Vị muội muội này, ta sức ăn lớn, một lát nữa có thể còn muốn ăn, không bằng chờ một lát ngươi hãy tới thu dọn được không?”
Nha hoàn nói: “Công tử, nô tì không dám làm trái quy củ.”
Mộ Dung Long Sách cười hì hì nói: “Ta không phải cần muội muội ngươi làm trái quy củ, chính là luyến tiếc muội muội ngươi ở đây phải đứng lâu. Yên tâm, ta sẽ không nói ra, muội muội nếu như đồng ý hỗ trợ, một lát nữa khi ngươi quay trở về, ta sẽ nói cho ngươi biết đệ đệ của ta đây trong ngày thường dùng cái biện pháp gì để bảo dưỡng khuôn mặt.”
Nha hoàn lặng lẽ nhìn Đức Âm liếc mắt một cái, khuôn mặt sớm đỏ bừng cả, Đức Âm cũng phối hợp dùng giọng nói ôn nhu dịu dàng như nước: “VỠcô nương này, không bằng ngươi một lát lại đến, đỡ phải ở trong này tốn thời gian.”
“Vậy… nửa canh giờ sau ta quay trở lại đây…” Nha hoàn bị Đức Âm mê hoặc tâm hồn, rốt cục tâm hồn thiếu nữ nhảy loạn rời đi. Lúc này Đức Âm từ trên giường nhảy dựng lên, ngồi ở bên cạnh bàn bẹp bẹp ăn cơm. Long Sách thì đến trước bàn đọc sách cầm lấy bút, thay hắn viết cái phương thuốc làm đẹp để lát nữa đưa cho nha hoàn kia.
Cứ như vậy, nguy cơ ăn cơm cuối cùng cũng tạm thời được giải quyết. Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Mộ Dung Đức Âm có thể tự mình ngồi trên xe lăn đi lang thang ra bên ngoài, Long Sách tự do cũng không có bị người cầm cố, vì thế sau một lúc ngàn căn vạn dặn, Long Sách ra ngoài tìm quản sự Bắc Cương thương nghị thủ tục, Mộ Dung Đức Âm có nửa ngày tự do hoạt động, vì thế, hắn gọi nha hoàn đến đẩy mình đi ra bên ngoài hoa viên dạo.
Đằng sau hoa viên có đủ các loại hoa kỳ cỏ lạ, núi giả thác nước, cảnh quan hợp lòng người, Mộ Dung Đức Âm thấy lối đi bằng phẳng, liền bảo nha hoàn ở cửa chính đợi, tự mình đẩy xe lăn vào trong đó.
Đi vào lối đường mòn biển hoa, lại giống như tiến vào trận pháp, lung tung loạn mắt, chỉ có đóa hoa rực rỡ, Mộ Dung Đức Âm dừng lại nhớ lại đường đi, nhắm mắt suy tư phá trận phương pháp —— tốt xấu gì, người ta cũng đã theo U Tuyền học qua trận pháp.
Tiếng đàn giống như tri âm tri kỷ từ chỗ sâu bên trong biển hoa truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, Mộ Dung Đức Âm mở to mắt, hai tay lăn bánh, đẩy xe từ từ vòng quanh đi đến chỗ tiếng đàn truyền ra.
Tiếng đàn nơi phát ra vốn là ở bên dưới một sườn núi, nằm ở bên bờ thác nước nhân tạo, giữa dòng nước mênh mông vỗ về bên trong khuôn viên mái đình đứng sừng sững, bên trong đình người đánh đàn áo trắng hơn tuyết, tóc đen như bộc, ngón tay thon dài lướt qua dây cầm bằng ngọc phát ra tiên âm êm tai. Mộ Dung Đức Âm ngồi ở sườn dốc ngước nhìn trên dưới, tuy thềm đá có đường mòn đi thông phía dưới, nhưng đối với hắn mà nói cũng là rãnh trời.
“Thiếu chủ thật là khéo quá.” Người đánh đàn sớm đã cảm nhận được hắn, tay dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên là Thác Bạt Vũ Tôn, hai người bốn mắt nhìn nhau, Thác Bạt Vũ Tôn nhàn nhạt cười: “Trong đình có trà thơm, sao không vào.”
Mộ Dung Đức Âm hơi hơi nhíu mi, nhìn xe lăn của mình. Trong đình lại bay ra hai cây kim tuyến, linh hoạt như rắn quấn chặt lấy hai bên trái phải xe lăn, tức thì, chỉ thấy kim tuyến truyền lực, xe lăn thế nhưng dựng lên trên không, bị kim tuyến kéo tới, cuối cùng vững vàng dừng ở bên trong đình.
“Công lực thật tốt!” Mộ Dung Đức Âm không khỏi tán thưởng.
Thác Bạt Vũ Tôn trong mắt hơi có vẻ tự mãn, mời hắn tới ngồi, hai người rót trà, ngắm dòng chảy thác nước thưởng trà nói chuyện phiếm. Thác Bạt Vũ Tôn nói: “Mấy ngày nghỉ ngơi điều dưỡng, sắc mặt thiếu chủ tựa hồ đã khá hơn nhiều, xem ra vị huynh trưởng đi theo hầu hạ ngươi thế nhưng đối với ngươi quả thực tận tâm.”
” Thần sắc của tôn chủ cũng là có chút chuyển biến tốt đẹp.” Mộ Dung Đức Âm giơ chén trà oánh bạch lên, không chút gợn sóng nói.
“Quả nhiên không thể gạt được ánh mắt của ngươi ——” Thác Bạt Vũ Tôn đánh giá người thanh niên tàn phế nhưng có ý chí kiên nghị cùng tài trí vượt bậc này, “Lãnh Hồn để cho ngươi một mình tới đây, quả nhiên tự hắn đã tính toán sẵn.”
“Quan sát thần sắc của tôn chủ, ta nghĩ tôn chủ có lẽ ở gần đây từng có lần tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa thể chất vốn dĩ đã thua thiệt, có thể gạt được người khác, nhưng không thể gạt được Đức Âm.” Mộ Dung Đức Âm ngấn hớp trà, lại khen: “Trà ngon.”
“Hai bên cùng hợp tác, đôi bên cùng có lợi, chỉ có độc hỏa kỳ lân của Ma giáo mới có thể điều hòa nội lực tán loạn trong cơ thể tôn chủ.” Mộ Dung Đức Âm nói.
“Chính là độc hỏa kỳ lân, còn không đủ để Thác Bạt cảm động.” Thác Bạt Vũ Tôn nheo mắt lại, “Nếu muốn kết minh, xin thiếu chủ hãy xuất ra thêm phần thành ý.”
Mộ Dung Đức Âm đặt chén trà xuống, hỏi: “Ta chỉ là tò mò, đến tột cùng phải làm như thế nào, mới có thể khiến cho Thác Bạt Vũ Tôn vui lòng phục tùng đối với ta?” Một câu, thế nhưng khí phách mười phần.
Thác Bạt cười lạnh nói: “Ha ha, ngươi có được khí phách cùng tài trí mà người trong thiên hạ đều quy thuận, nhưng là thứ kia đối với Thác Bạt là vô dụng! Từ khi ta sinh ra cho tới nay, ta đã định sẽ là vương giả, dù cho ngươi có là đời sau của Nhậm Thiên Cuồng đi nữa, thì hư danh kia của ngươi đối với ta cũng chỉ là thứ vô dụng. Ta là cường giả, kết cục của cường giả, chính là chết ở trong tay người mạnh hơn so với chính mình, mà không phải hèn mọn quỳ gối!”
“Ồ?” Mộ Dung Đức Âm nghe khẩu khí đoạn tuyệt của hắn, “Ngươi tưởng rằng, trên đời này không còn ai có thể lay chuyển được ngươi hay sao?”
“Thiếu chủ nghĩ sao?” Trong mắt Thác Bạt Vũ Tôn chợt lóe lên thần sắc, lại càng khiến cho Mộ Dung Đức Âm cong khóe miệng.
Chỉ thấy Đức Âm từ từ nói: “Cá nhân ta cho rằng, muốn cho một người tin phục kính sợ, phải hiểu người này rõ như lòng bàn tay, giống như hiểu biết bản thân mình vậy. Tôn chủ nói có đúng không?”
Thác Bạt Vũ Tôn quả nhiên ánh mắt lóe ra, ngữ khí hơi có thay đổi: “Ngươi biết cái gì?”
“Ha ha.” Mộ Dung Đức Âm thế nhưng thật ra có thể tháo nửa cái nút, “Chính là d*c v*ng. Nếu muốn điều khiển một người, không còn có thứ gì hiệu quả hơn việc có thể điều khiển d*c v*ng của hắn. Thác Bạt Vũ Tôn xưng hùng thiên hạ, nhưng cũng là người, là người tất sẽ có d*c v*ng, dù là người thanh tâm quả d*c cũng không thể tránh được.”
Thanh tâm nghĩa là tâm trí luôn trong sáng, loại bỏ lục d*c thất tình, cổ nhân nói: “Đa d*m bại tâm” là vậy. Kẻ ham mê sinh hoạt xác thịt với nữ giới sẽ dẫn đến tâm thần u mê ám chướng, trí óc dễ dãi và ngu muội.
Quả d*c, nghĩa là phải tiết chế tất cả ham muốn mà không riêng gì ham muốn sinh hoạt với nữ giới.
“Ta phát hiện ra, ta quả thật đã xem thường ngươi.” Thác Bạt Vũ Tôn rốt cục bị nói trúng mỗ tâm sự, ánh mắt càng phát ra lóe ra.
Kỳ thật, Đức Âm căn bản vô cùng mờ mịt, hắn nào biết người ta có cái d*c v*ng thầm kín gì đâu à? Hắn cảm thấy lừa gạt Thác Bạt Vũ Tôn tựa như ở múa kiếm vậy, càng ngày càng làm cho người ta chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Thác Bạt Vũ Tôn giờ phút này chậm rãi nói: “Nhưng là ngươi đã quên, ngươi đã có thể nắm trong tay d*c v*ng của ta, ta làm sao không thể dùng chiêu gậy ông đập lưng ông? Mộ Dung Đức Âm, tin hay không bây giờ ta có năng lực đem ngươi chỉnh đốn, nhược điểm của ngươi sớm đã rõ rành rành!”
“Ngươi cho là, thứ mà ngươi nhìn thấy đó chính là nhược điểm của ta sao?” Mộ Dung Đức Âm như trước không màng danh lợi.
Thác Bạt Vũ Tôn liền nói: “Thật thật giả giả, cố bày nghi trận, chúng ta cứ chờ xem, ai mới là người có thể cười cuối cùng.”
“Ha, ” Mộ Dung Đức Âm đột nhiên cười khẽ, “Không cần, ta đã đang cười.”
“Người cuồng vọng.” Thác Bạt Vũ Tôn liếc xéo hắn, khóe miệng mang theo ý cười nhạo, đột nhiên xoay người rời đi, thế nhưng bỏ lại Mộ Dung Đức Âm một người ở trong đình, để nhìn thử xem hắn một người làm sao có thể trở lại bên trên sườn núi.
Đợi mũi chân Thác Bạt Vũ Tôn v*t lên một chút, Mộ Dung Đức Âm ở phía sau hắn nói: “Dùng trò vũ nhục thấp hèn, chính là thủ đoạn của Thác Bạt tôn chủ sao?”
Thác Bạt Vũ Tôn mày nhăn lại, quay đầu, lúc này cách từng rặng bụi hoa bốn mắt nhìn nhau. Hai người đều là loại người sâu không lường được, gió nổi lên, cánh hoa bay tán loạn, Thác Bạt Vũ Tôn cuối cùng cũng nở nụ cười, thế nhưng quả thực xoay người rời đi, chẳng hề quay đầu.
Mộ Dung Đức Âm nhìn hắn rời đi, sau đó, ngửa mặt nằm vật xuống.
Cái gì? Đây là luận điệu xã giao mà Long Sách bọn hắn tôn sùng hử?
Nói nửa ngày rốt cuộc là đang nói cái gì vậy cà? Chẳng có bản chất quái gì!! Hơn nữa hắn phải ngồi meo mốc ở chỗ này tới khi nào?!
Trong mắt Mộ Dung Đức Âm hiện lên một tia huyết tinh giết chóc, cuối cùng nắm chặt nắm tay, nhắm mắt dưỡng thần, chờ người tới đón mình.
Quả nhiên, qua một canh giờ, Mộ Dung Long Sách nghe tin phi thân tới, đuổi tới bên cạnh hắn sốt ruột nói: “Cục cưng, ta đã tới chậm! Ngươi không sao chứ?”
“Cục cưng?” Đức Âm nhìn thấy hắn.
Long Sách tiến đến hắn bên tai, nhếch miệng cười, thấp giọng nói: “Mấy ngày hôm trước kêu thế này, ta đột nhiên nhớ lại mới trước đây, để cho ta gọi nhiều hơn vài lần đi.”
“Như vậy, thì ca thối thối?” Đức Âm liền nói.
Long Sách mặt lập tức âm trầm, bóng ma thời thơ ấu giống như thủy triều vọt tới:
Mộ Dung Đức Âm, ba tuổi. Long Sách, bảy tuổi.
Vừa mới học cách đi đường không bao lâu Đức Âm luôn theo chân Long Sách, chỉ cần Long Sách cầm bánh bao thịt kêu: “Bảo bảo ”
Vì bánh bao thịt Đức Âm cục cưng vội vàng đuổi theo giữ chặt góc áo Long Sách, giơ bàn tay nhỏ bé túm lấy cánh tay Long Sách: “Bao bao bao bao ”
Nhưng vào lúc này, Long Sách đột nhiên cảm thấy đau bụng, hình như là tối hôm qua ăn bánh bao bị hỏng, cần phải trút bầu tâm sự! Vì thế đem bánh bao vứt trên mặt đất, vội vàng chạy vào trong nhà!
Đức Âm nhìn thấy bánh bao thịt tuyết trắng rơi xuống mặt đất dính bùn đất, cái miệng nhỏ nhắn phẩy nét, trong đôi mắt to như thác nước bắt đầu tràn nước mắt ra, tức thì há mồm oa oa khóc lớn: “Bao bao! Bánh bao của ta! Ô ô ô ” vì thế sống chết túm lấy quần áo Long Sách không cho đi, “Bao bao trả lại bao bao đi xú ca ca ô oa oa oa ”
“A a a a! Buông tay a!!” Long Sách đã nhịn không nổi, ai biết cục cưng Đức Âm nho nhỏ thế nhưng khí lực lớn như vậy, Long Sách bảy tuổi làm sao kéo cũng không thoát khỏi cánh tay của hắn, chỉ có thể kéo hắn khó khăn dịch từng bước tới chỗ nhà xí, chính là… Chính là… Chính là đã muộn rồi a a a a a!!!
“Ca ca, thối thối…” Đức Âm cục cưng tay bịt chặt cái mũi chạy đi, chỉ để lại Long Sách kéo kéo cái quần dính dấp vệt nước mũi nước mắt bên trên, khuất nhục đứng ở nơi đó oa oa khóc rống lên.
– – –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT