“Lãnh Hồn!! Ta lệnh cho ngươi nhanh chóng đem mấy lời vừa rồi chúng ta nói quên đi!!” Chu Đồng oa oa kêu to.
Lãnh Hồn nhăn nhíu mi, nói: “Thiếu chủ không có nội lực, không thể chịu được nơi gió rét căm căm, Chu Đồng, ngươi nếu còn tiếp tục dây dưa, sợ là phổi của hắn sẽ bị tổn thương, bệnh cũ lại tái phát.”
Chu Đồng lúc này mới quyệt quyệt miệng nói: “Được rồi, trước trở về rồi hãy nói.”
Vì thế Lãnh Hồn đem áo khoác lông chồn bao lấy Mộ Dung Đức Âm, ôm ngang lấy hắn, cũng thấp giọng nói: “Thiếu chủ, hy vọng ngài không cần phải tốn sức quan tâm chú ý tới loại chuyện nhàm chán như thế này.”
“Ngươi không thích Chu Đồng sao?” Mộ Dung Đức Âm thản nhiên nói. Lãnh Hồn nhìn nhìn Ch Đồng, phun ra lời nói đả thương người:
“Ta cho tới bây giờ cũng không để hắn vào mắt.”
Chu Đồng vừa nghe vậy, nhất thời sắc mặt thay đổi, hắn ngồi xổm xuống cầm trên hòn đá trên mặt đất lên ném tới Lãnh Hồn, nổi giận hét lên: “Lãnh Hồn! Ngươi cho là ngươi là ai! Nói cho ngươi biết! Ta không bao giờ nữa muốn nhìn thấy cái mặt của ngươi nữa!” Dứt lời dưới chân phát lực, tự trên vách núi nhảy xuống, Lãnh Hồn biết hắn khinh công cao tuyệt, cũng không đuổi theo. Chính là trong con ngươi xưa giờ không chút trong con ngươi hành hơi hơi xẹt qua một chút gì đó.
Quả nhiên, bọn hắn từ trên sườn dốc xuống dưới, mới biết Chu Đồng thế nhưng thật sự giận dỗi rời khỏi Ma giáo, cũng ở chỗ phòng nơi Ma giáo tổ chức các buổi thương nghị quan trọng viết hàng chữ “Lãnh Hồn hỗn đản” chi chít..
Chu Đồng đi rồi, cuộc sống Mộ Dung Đức Âm cũng không bởi vậy mà yên tĩnh trở lại, từ sau khi ở trước mặt mười vị đầu lĩnh hắn biểu hiện ra một mặt xuất sắc gây dựng lên hình tượng của người lãnh đạo, từ đó đến giờ nhóm thủ lĩnh khắp các nơi liên tục không ngừng nghỉ ném bom thư báo cáo tình hình qua đây. Mỗi người đều tự cho là mình am hiểu lòng người tận sức gửi tới, kì thực thư từ tập sách ở trên bàn của Đức Âm xếp thành đống, có đôi khi cũng chả thèm mở bìa gói cứ sai nha hoàn toàn bộ gom vào trong bao tải ném xuống —— phải biết rằng, nam nhân có việc làm có sự nghiệp có địa vị lại xinh đẹp tuyệt sắc lại có khí khái lãnh đạo, thân thể gầy yếu ngồi trên xe lăn là có…mị lực hấp dẫn nhất.
Vì thế, Mộ Dung Đức Âm không chỉ phải học được cách nuôi dưỡng cún con sao cho ngoan ngoãn, còn phải học được phương pháp dạy dỗ chó dữ như mãnh thú và loài chó thanh cao, Lãnh Hồn nắm bắt được điểm này, đúng lúc chỉ đạo Mộ Dung Đức Âm làm sao để chu toàn cả thấy mười vị đầu lĩnh, kết quả tự nhiên là đem nhóm bá chủ tâm cao khí ngạo ăn đến sít sao.
Ở nơi khác, Mộ Dung Long Sách và hoàng đế lặn lội qua đoạn đường trăm cay nghìn đắng, rốt cục cũng đã đi tới được biên giới Vân Châu Chỉ, nơi này xung quanh bốn phía được vây bởi núi, quang cảnh vô cùng xinh đẹp, địa giới cũng cực kỳ rộng rãi. Trên người Hoàng đế trước sâu vẫn ăn mặc quần áo của người phụ nữ trong thôn, mà Mộ Dung Long Sách như cũ vẫn là khuôn mặt đại hán với bộ râu quai hàm, khi tiến vào cửa thành Vân Châu Chỉ đã bị thủ vệ trước cửa thành Ma giáo ngăn lại gặng hỏi —— thì ra tới nơi này cũng không thuộc quyền quản lí của quan phủ, mọi thủ tục đều do Ma giáo phụ trách, điều này làm cho hoàng đế rất là không vui.
Nhưng vì để có thể tiến vào địa phận Vân Châu Chỉ, hoàng đế còn chưa đủ tiêu chuẩn của một người phụ nữ trong thôn đâu —— tuy rằng dáng người hắn thon dài cao gầy, nhưng lại mang theo vẻ đẹp khôi ngô tuấn tú của mỹ nam tử, giả dạng thành đàn bà cũng hiện rõ một phen tư sắc hiên ngang, hơn nữa hắn rất có lòng tin vào tài hóa trang của mình, bởi vì dọc theo đường đi cái thằng cha quê mùa với bộ râu quai hàm kia đều bị mình hù một phen rất chi là sửng sốt.
Người gác thành cũng thật là dài dòng, Long Sách đầu tiên lấy ra giấy tờ công văn làm giả rất tinh diệu để ra vào thành, sau đó lại tặng quà rồi nịnh hót, cuối cùng bọn hắn mới đồng ý cho đi, hoàng đế thì luôn luôn ngồi ở trên xe lừa giả dạng cô gái đẻ non, khi rốt cục cũng được phép vào thành, một tên lính gác đáng khinh thế nhưng trộm đưa tay qua ở trên mặt hắn sờ soạng một cái, cười tà nói:
“Tiểu nương tử, bộ dạng không sai, hắc hắc hắc hắc ”
Hoàng đế nhịn xuống cảm giác ghê tởm, làm bộ dạng không để ý tới. Mộ Dung Long Sách trong mắt lại nổi lên ý xấu, nghĩ thầm: ta làm sao có thể để cho ngươi trước đi tìm tình yêu bé bỏng của ngươi chứ!
Vì thế Long Sách dùng tiếng địa phương nói hai câu gì đó với tên thủ vệ, tất nhiên hoàng đế cũng nghe không hiểu, sau đó, Long Sách dò hỏi vị trí của thanh lâu. Sau khi tạm biệt với tên gác thành hắn quay lại nói với hoàng đế: “Phu nhân, ngươi nói ngươi muốn đi tổng đàn Ma giáo tìm chồng, nhưng ở đó là đầm rồng hang hổ, ta cũng không dám xông vào, như vậy đi, ta đem ngươi đưa đến nơi gần…đó nhất, tự phu nhân đi vào được không?”
“Ngươi cái đồ lười nhác này!” Hoàng đế bóp giọng mắng to, “Hời cho ngươi đó! Nhanh đi!”
Trong thành Vân Châu Chỉ thật sự rất phồn hoa, tuy là nơi xa xôi nhưng được người Ma giáo làm ăn buôn bán kinh doanh không thua gì kinh đô, Long Sách đem hoàng đế kéo đến trong một ngõ hẻm hẻo lánh, nói với hắn: “Ta phải giao hàng cho một vị Đường chủ trong Ma giáo, một lát ta đi trình báo với hắn, hắn sẽ tới đón phu nhân, người trước tiên đứng chờ ở chỗ này nha.”
Hoàng đế ngẫm lại thấy dọc đường đi biểu hiện của hắn cũng thành thật, tự mình gặng hỏi lại mấy lần, thấy tên này tựa hồ cũng không có cái gì không ổn, vì thế nói: “Được rồi, ngươi nếu dám gạt ta, ta tìm được phu quân nhất định sẽ lột da của ngươi ra! Hoàng kim ngươi cũng đừng mơ cầm được tới tay!”
“Dạ dạ dạ…” Long Sách cúi đầu khom lưng.
Mà hoàng đế thì nghĩ, nếu hắn thật sự không trở lại, vậy thì tự mình lẻn vào Ma giáo cứu Ân Cốt ra, trước kia hắn phái vô số người đều đi không có về, không muốn lần này tự mình ra tay cũng phí công vô ích được.
Hoàng đế vẫn còn ngồi ở trên xe lừa đắc ý, lúc này Long Sách một đường chạy vào trong thanh lâu, tìm tú bà môi giới nói địa điểm. Lập tức một nhóm tay châm hùng hồn đi bắt người, chỉ thấy Long Sách đem bọn họ đưa vào trong ngõ tắt nhỏ, chỉ vào hoàng đế bên trong nói: “Chính là nàng!”
Hoàng đế còn vui vẻ nói: “Là người đến dẫn ta đi sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Chính là mang người đi.” Long Sách vứt cho tên tay chân cái ánh mắt, tên này đi lên, kéo xe lừa khiên đi luôn rồi, có một gã tay chân hùng hồn trong đó ở lại đưa tiền cho Long Sách, hoàng đế vẫn ngồi ở xe lừa lên nói: “Đại hồ tử, ba ngày sau ngươi tới nơi này lĩnh tiền thưởng.”
Long Sách hắc hắc cười thầm lên.
Hoàng đế ngồi xe lừa, ở trong thành quanh quẩn nửa ngày rốt cục cũng đi tới trước một kỹ viện, hắn còn chưa kịp phản ứng, đám đại hán kia đem hắn kéo từ trong thùng xe ra, một tú bà nồng nặc son phấn quần áo lòe loẹt đi ra, kêu lên: “Cái tên đại hồ tử trời đánh, sao mà cô gái này cao như vậy! Sớm biết thế này không cho hắn nhiều tiền như vậy!”
Hoàng đế lúc này giống như bị kẻ đầu đường lừa đảo sau một lúc mới tỉnh ngộ ra, nhìn lên bảng hiệu bên trên lại nhìn đám người chung quanh, lúc này hiểu rõ —— thế mà mình lại bị bán vào thanh lâu!!! Lập tức hắn nổi giận như sấm, giãy mạnh khỏi cánh tay kiềm chế của đại hán, rít gào nói: “Cút ngay ————!!! Đại hồ tử!!! Ta muốn đem ngươi băm thành ngàn vạn mảnh!!!!”
Dứt lời hắn bởi vì nổi giận tái phát nội thương, một ngụm máu tươi phun ra, không ngờ gã tay sai đại hán võ công cũng không yếu, một loạt chiêu tung lên, hoàng đế vốn có thương tích trong người chung quy không thể địch lại, bị người bắt được mang đi.
Long Sách giờ phút này thì ở trên đường lắc lư, hắn biết mình vào thành này nhất định bị cơ sở ngầm Ma giáo giám thị, mà Vân Châu Chỉ chính là tổng đàn của Ma giáo, nghĩ lén vào khó càng thêm khó, bằng không hoàng đế phái người nhiều như vậy cũng sẽ không rơi vào tình cảnh toàn quân bị diệt. Hắn ở trong thành lắc lư một ngày, mua một ít thức ăn, cũng không ở trọ trong khách đ**m cái loại địa phương lắm thầy nhiều ma này, cứ dạo quanh ở trong thành tìm một góc hẻo lánh kiếm một căn miếu đổ nát nghỉ chân, chuẩn bị tạm vượt qua một đêm.
Lúc này đêm thu trời rét cóng, Long Sách ở trong ngôi miếu đổ nát đốt một đống lửa, ngồi xuống lấy từ trong lòng bao lá sen gói thịt bò và bình rượu, còn chưa kịp ăn, chỉ nghe thấy trong đống rơm rạ truyền ra một giọng nói lười nhác: “Phân cho ta một chút được không?”
Long Sách hoảng sợ, bằng công lực của hắn thế nhưng không có phát hiện trong ngôi miếu đổ nát này còn có người, hắn quay đầu, chỉ thấy trong đống rơm rạ ngồi dậy một cái thiếu niên cả người trần truồng như nhộng, thiếu niên kia một đầu tóc bạc, trên đầu còn dính lá cây, tuy bộ dạng còn nhèm nhèm buồn ngủ, nhưng lại hiển lộ vẻ quyến rũ, ngũ quan tinh xảo thanh tú, làn da trắng nõn như gốm sứ, hai mắt Long Sách lập tức lòe sáng, lập tức nghĩ tới đứa em trai xinh đẹp tuyệt luân của mình kia không biết so với loại mặt hàng này đẹp gấp bao nhiêu lần, vì thế ánh mắt lại ảm đạm xuống, nháy mắt mất đi hứng thú ———— không có Đức Âm, dù có bao nhiêu người đẹp cũng tối tăm không ánh sáng, cuộc sống của hắn qúa ư ảm đạm.
Thiếu niên tóc trắng có một đôi mắt đỏ yêu dị u, khỏi cần nói, kẻ đang trần truồng ngủ ở trong ngôi miếu đổ nát này chính là đang là Chu Đồng vừa mới bỏ nhà đi lang thang. Chu Đồng qua đây, dùng mị thuật sở trường câu dẫn Long Sách, ghé vào trên đùi hắn làm nũng nói: “Chia cho ta một chút ăn ngon được không? Ta sắp chết đói rồi a ”
Long Sách nhìn nhìn thịt trong tay, lại nhìn nhìn Chu Đồng, hỏi: “Ngươi nói cho ta biết trước, ngươi là người của Ma giáo sao?”
“Trước kia thì phải, bây giờ thì không phải.” Chu Đồng trong mắt to bao phủ một tầng hơi nước, giống như nhớ tới chuyện thương tâm.
“Thịt có thể chia cho ngươi, ngươi nói cho ta nghe một chút đi, ngươi làm sao lại rơi tới cái tình trạng này.” Long Sách đem áo khoác ngoài của mình cỡi ra phủ thêm cho hắn, dùng cách thức gần gũi thân cận bắt đầu dò hỏi tin tức từ Chu Đồng.
“Ta mới sẽ không nói cho ngươi biết, bí mật của Ma giáo!” Chu Đồng lấy được thịt, miệng bị khâu chặt.
“Ta mới không thèm quan tâm tới bí mật gì của các ngươi, ta chỉ nhìn thấy ngươi đáng thương rơi tới tình trạng này, nhìn thấy tướng mạo ngươi khác hẳn với thường nhân, ta nghĩ ngươi nhất định đến từ Ma giáo.” Long Sách giảo hoạt nói, dù thiếu niên tóc trắng không nói lời nào, hắn cũng biết thân phận người này, những người có danh tiếng trong Ma giáo, trừ bỏ Ân Cốt hiện giờ trên danh nghĩa nghĩa giáo chủ, còn có Đại Tế Ti Lãnh Hồn cùng độc thánh Chu Đồng, Chu Đồng sao, hừ hừ, nhìn màu mắt của hắn đã rõ ràng hết rồi.
Mộ Dung Long Sách nhìn thấy Chu Đồng từng ngụm từng ngụm gặm thịt, mình thì sờ sờ cái mũi, nhỏ nhẹ nói: “Trên người ngươi thơm quá.”
“Ồ? Ta rất thơm sao?” Chu Đồng ngửi cánh tay của mình, quả thật có một mùi thơm thản nhiên, tựa hồ là hương hoa lan, hắn tỉnh ngộ: “Đây là mùi hương của u lan nghìn tuổi, là trên thân người kia, thế nhưng chạy tới trên người của ta, hừ, nhất định là bởi vì mấy ngày nay ta chưa có tắm rửa!”
U lan ngàn năm, hương hoa quen thuộc làm cho lòng Long Sách đánh thót, loài hoa lan quý hiếm này là mọc ở vùng phương Bắc phụ đầy tuyết, nghe nói ngàn năm mới được một đóa, hương khí lưu giữ mãi mãi không tan, sau lại nghe nói có người may mắn tình cờ gặp được, đem đóa hoa này nghiền nát thành bột, chế thành viên.
Viên đan dược trân quý này vượt qua qua tay bao người cuối cùng rơi tới Mộ Dung thế gia, khi đó Long Sách chỉ có bảy tuổi, nắm tay Đức Âm đi tới tàng bảo khố thám hiểm, Đức Âm ngẫu nhiên mở ra một hộp nhỏ có mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, đem viên đan dược trong suốt coi như cục đường nuốt xuống bụng.
Từ nay về sau trên người Đức Âm tự nhiên có một mùi thơm thoáng nhẹ nếu như không phải gần gũi tiếp xúc với hắn, lâu ngày trên người cũng sẽ lây dính một ít hương lan. Khi ngửi thấy được hương vị quen thuộc, trong lòng Long Sách cảm xúc lẫn lộn, hắn thực sự muốn biết, vì cái gì thiếu niên này sẽ cùng Đức Âm gần gũi tiếp xúc!!! Vì cái gì! Vì cái gì!!
“Người kia là ai?” Long Sách cấp bách cơ hồ toàn bộ viết ở trong mắt.
Chu Đồng chớp tròng mắt, nói: “Nhìn ngươi giống như rất nóng vội gấp gáp, chẳng lẽ ngươi quen người mang theo cổ hương khí này?”
“Chúng ta nếu không ngại thì cùng nói ra thử, xem xem có phải cùng là một người hay không.” Long Sách vuốt bộ râu giả trên mặt mình cười cười.
Chu Đồng nói: “Tốt, ta đây nói trước nha, ta quen người kia, là một người không có chân, hắn tự mình không thể đi đường, cho nên phải có ta ôm hắn! Hừ, rõ ràng là người mù, lại vẫn muốn ta mang hắn đi tới đỉnh núi nhìn ánh trăng, nói cái gì nhớ tới người mà hắn thích.”
Long Sách nhất thời giống như bị sét đánh, run rẩy hỏi: “Ngươi… Ngươi nói cái gì… Hắn… Hắn không có chân?! Hơn nữa mắt bị mù?!!”
“Phải đó, khi hắn vào Ma giáo thời gian đầu không chịu nghe lời, bị người ta chặt đứt chân, mắt cũng bị móc.” Chu Đồng đột nhiên thấy chơi rất vui, càng nói càng thêm mắm thêm muối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT