Thì ra bên trong xe ngựa đặc chế của Ma giáo còn có thể nhóm lửa, trên mặt còn có thể nấu nồi lẩu.

Trong tay Mộ Dung Đức Âm bưng bát, dùng đũa nhúng vào trong nồi nước lẩu làm xong chuẩn bị chút nước tương chấm, sau đó oạch oạch bỏ vào miệng.

Lãnh Hồn ngồi đối diện hắn, nâng cằm lạnh lùng nói: “Nhìn bộ dáng lúc thiếu chủ dùng cơm, ta chỉ muốn bóp chết ngươi.”

“Đừng nói giỡn, chẳng lẽ làm chúa tể cũng không cần ăn cơm hay sao?” Mộ Dung Đức Âm gắp lên một cái viên thịt không nhỏ, chấm tương sau đó nuốt cả vào miệng.

“Ngươi không ăn sao?” Mộ Dung Đức Âm lại bắt đầu kẹp con tôm hùm. “Ta không đói bụng.” Lãnh Hồn nhìn hắn, “Thiếu chủ, ngươi từng có ước mơ gì không?”

“Có.” Mộ Dung Đức Âm lại bắt đầu gắp chút rau xanh.

“Ta muốn tìm hiểu rõ tâm tư của thiếu chủ một chút, thiếu chủ không ngại nói một chút chứ.” Lãnh Hồn đạo.

“Ta sẽ không nói cho ngươi biết.” Mộ Dung Đức Âm kẹp lấy túi gạch cua. “Hừ, cảnh giác của thiếu chủ không nhỏ, đừng quên về sau một đoạn thời gian rất dài tasẽ làm bạn ở bên người thiếu chủ.” Lãnh Hồn nhìn thấy hắn hai ăn xong hai túi gạch cua, lại bắt đầu gắp miến phở.

“Tùy ngươi thôi.” Mộ Dung Đức Âm ăn no.

Lãnh Hồn vẫn một bộ lạnh lùng như cũ mỉm cười: “Không sao, dù sao chúng ta có rất nhiều thời gian. Thiếu chủ, hiện tại hãy bắt đầu thích ứng cuộc sống mới của ngươi đi ———— xin người hạ lệnh tiêu diệt Ân Cốt.”

“Buồn cười, ngươi không phải đã có tính toán, vì sao phải cần ta hạ lệnh?” Mộ Dung Đức Âm bắt đầu vét đáy nồi.

“Bởi vì bắt đầu từ ngày hôm qua, thiếu chủ ngài đã là người có quyền uy tối cao, toàn bộ mệnh lệnh nhất định đều phải do thiếu chủ tự mình truyền đạt mới có hiệu lực.” Lãnh Hồn từ trong tay áo lấy ra một tấm lệnh bài vàng ròng sáng chói trong suốt đặt ở trên bàn cơm, trên lệnh bài có khắc văn sức phức tạp cùng với chữ”Thiên”, đây cũng chính là tín vật lưu truyền trăm năm chí cao vô thượng trong Ma giáo ———— chỉ có người đứng đầu Thiên Võng mới có quyền sử dụng lệnh bài này.

Mộ Dung Đức Âm cầm lấy lệnh bài thưởng thức, nói: “Ta cũng không muốn giết Ân Cốt.”

“Nhưng là hắn không thể không chết, hắn thân là Ma giáo giáo chủ, kì thực chính là gian tế triều đình phái tới, thông đồng với hoàng đế, tính phá hư gốc rễ Ma giáo trăm năm chúng ta.” Lãnh Hồn kể ra tội ác tày trời của Ân Cốt, trên thực tế nồng cốt trong Ma giáo đều biết, người đang giữ quyền chân chính trong Ma giáo cũng chẳng phải Ma giáo giảo chủ Ân Cốt, mà là Đại Tế Ti người truyền tục ý nguyện người đã khuất trong suốt trăm năm qua trong Ma giáo này, hắn mới chân chính là vị lãnh tụ tinh thần Ma giáo chân chính.

Mộ Dung Đức Âm cầm tấm lệnh bài lật qua đảo lại vài lần, cuối cùng nói: “Ngươi cũng đã biết, Ân Cốt cùng ta từng có một đoạn giao tình.”

“Thuộc hạ nghe chứ.” Lãnh Hồn đáp lại.

“Đem hắn mang tới đây cho ta, ta muốn người sống.” Mộ Dung Đức Âm hơi hơi giơ lên khóe miệng, “Ngươi đã thừa nhận quyền uy của ta, lời nói ta có dùng được hay không?”

“Vâng, thuộc hạ hy vọng lần này đây thiếu chủ sẽ không lại một lần rộng lượng từ bi.” Lãnh Hồn hành lễ Mộ Dung Đức Âm, nhưng là trong con ngươi lóe ra tia sáng vô tình như băng.

Mộ Dung Đức Âm bưng cái nồi lẩu nhìn theo ắhn, hơi hơi phẩy khóe miệng vẽ ra ba chữ.

Không đáng tin.

“Ô oa oa oa oa oa oa oa… …” Long Sách ở trong nhà trọ khóc đến lạc giọng, suốt ba ngày ròng rã từ sau hôm hắn tỉnh lại hắn liền bắt đầu gào khóc, ngủ khóc, ăn cơm khóc, ôm đầu Lý Tư Hàm khóc rống, hai mắt sưng húp giống cái bánh bao.

“Long Sách, đừng như vậy, Đức Âm còn sống, các ngươi còn có cơ hội gặp mặt.” Lý Tư Hàm mở miệng khuyên giải.

“Ta đã tuyệt vọng… … Ma giáo tồn tại… hơn trăm nghìn năm sao có thể để cho Mộ Dung Long Sách nho nhỏ đoạt đi thiếu chủ của bọn họ… Hoàng đế sao có thể để ta chất chứa uy hiếp lớn nhất của hắn… Đức Âm… Đức Âm… Ô ô… oan nghiệt của ta… Ngươi lấy đi trái tim ta… Ngươi vì sao lại nhẫn tâm như vậy… Vì sao không trực tiếp giết ta…” Long Sách nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, mắt sưng húp cạn nước mắt, chỉ có thể gào khan.

“Kỳ thật… …” Lý Tư Hàm muốn nói lại thôi, rốt cục vẫn phải nói ra miệng: “Ngươi có thể đợi tới khi Đức Âm nhất thống thiên hạ, chờ hắn chọn làm nam sủng, như vậy các ngươi có thể gặp mặt … …”

“Khốn kiếp!! Lý Tư Hàm!! Ngươi có đi hay không!!!” Mộ Dung Long Sách khàn giọng hét.

“Ta… Giả sử nếu như thật sự có một ngày như vậy, ta cũng có thể đi đăng ký làm thị vệ của hắn, coi như cuộc đời này hắn cũng không tiếp tục để ý tới tên thị vệ nhỏ bé hèn mọn ta đây, nhưng có thể ở bên người hắn, xa xa nhìn ngắm bóng lưng của hắn, ta cũng thỏa mãn…” Lý Tư Hàm buồn thương nói.

“Ta đây phải đi làm nam sủng!! Ta mỗi ngày cùng mấy tên nam sủng ở ngoài của hắn tranh thủ tình cảm! Ta phải đem những kẻ khác dẫm nát hết dưới chân! Ta muốn mỗi ngày cùng Đức Âm ở cùng một chỗ! Tức chết ngươi!!!! Ngươi cứ đi mà làm cái chức thị vệ hèn mọn của ngươi đi! Ô ô ô ô! Khốn kiếp đây là đang nói tới cái chuyện gì nữa đây, không hiểu ra sao cả!!!”Long Sách ôm đầu gào khóc. Sau khi phát tiết một trận, hắn đem khăn lụa Đức Âm lưu lại lấy ra lần nữa, đặt ở trong ngực nghẹn ngào, giống như ôm Đức Âm.

“Này… Lý Tư Hàm… hãy đem những lời mà Đức Âm trước lúc ra đi lặp lại một lần cho ta…” Long Sách nức nở.

Đức Âm bây giờ đã ăn cơm xong, nằm ở trong xe ngựa dưỡng cái chân bị thương. Một thuộc hạ gõ cửa tiến vào, trong tay hắn xách theo một cái l*ng sắt, bên trong là một quả cầu bông trắng núc ních, hắn cung kính nói: “Thiếu chủ, Đại Tế Ti phái ta tặng cho ngài cái này, hắn nghe nói ngài rất thích mèo, con mèo này là loài mèo đặc biệt chỉ có ở Vân Châu Chỉchúng ta, giá của nó tới ngàn lượng hoàng kim, là Đại Tế Ti ý đặc biệt từ Vân Châu Chỉxa xôi mang về để dâng cho thiếu chủ.”

“Ồ?” Mộ Dung Đức Âm bảo hắn mở l*ng sắt ra, đem con mèo trắng u sầu bên trong bế ra, chỉ thấy con mèo trắng này khi bị người ôm ra, cái vẻ mặt khó chịu kia nhìn Mộ Dung Đức Âm tràn đầy khinh thường, vô luận là biễu cảm hay là màu mắt, thậm chí khuôn mặt y một dạng như Lãnh Hồn.

“Đây là con mèo Đại Tế Ti bọn ngươi nuôi?” Mộ Dung Đức Âm hỏi.

“À… Đúng vậy ạ, đây là cổ thú do Đại Tế Ti huấn luyện, ở bên người có thể bảo vệ thiếu chủ. Thiếu chủ không cần trêu chọc nó, hàm răng với bộ móng vuốt của nó đều có độc.” Tên thuộc hạ giải thích. Xem ra, cái gọi là tỏ lòng thành kính dâng tặng sủng vật chỉ là tìm cái lấy cớ bố trí để trông chừng Đức Âm mà thôi.

“Hừ, không phải là Lãnh Hồn dùng để kiềm hãm tự do của ta sao! Này, ta hỏi ngươi, con mèo này có thể sờ sao?” Đức Âm lại hỏi thăm.

Người kia lắc đầu: “Cho dù là tại hạ cũng phải mang theo bao tay da hươi, thiếu chủ chỉ nhìn xem là tốt rồi, nó rất thích sạch sẽ, tự mình biết tìm chỗ giải quyết, thiếu chủ chỉ cần nhớ kỹ đừng chọc nó, vạn nhất gặp nguy hiểm, nó sẽ là người đầu tiên bảo hộ thiếu chủ.”

“Nó nặng bao nhiêu?” Đức Âm lại hỏi.

“Sáu cân tám lạng.” Thuộc hạ bẩm báo chi tiết.

Mộ Dung Đức Âm vì thế cùng con mèo hung hãn bốn mắt nhìn nhau, lạnh lùng ám chỉ:

Trong vòng một tháng đem ngươi biến thành cục thịt mười tám cân!

Ngâm khẽ! Mèo hoang hung ác trừng trừng hắn, hình như là có thể hiểu được ác ý của hắn.

【 mạnh tay chọc vào 】

Part1

Hung miêu tên là Thiết Vân, là con mèo trung thành của Lãnh Hồn, cực kì thông minh như nhà thông thái, đối với Mộ Dung Đức Âm siêu cấp lãnh đạm, một mực âm thầm quan sát giám thị hắn.

Mộ Dung Đức Âm một người ở trong xe, dựa vào đệm lót, nghiêng người ở trên bàn nhỏ dùng bút vẽ tranh, mèo dữ ngồi ở một bên cảnh giác trừng mắt hắn, không rời, bức tranh hắn vẽ đã xong cầm lên cho mèo dữ nhìn.

“Thiết Vân, ngươi xem đây là cái gì?” Mộ Dung Đức Âm nói. Mèo dữ nhà thông thái ngẩng đầu, nhìn thấy trong tranh vẽ một con mèo hoa.

“Đây là con mèo nhà ta tên là Tiểu Ngọc, hắn tới từ Tây Vực, vạn lượng hoàng kim một con, hừ hừ, so với ngươi còn đáng giá hơn, so với ngươi còn ngoan hơn nhiều, cái mặt còn tròn hơn ngươi, béo hơn ngươi. Mặc cho người sờ sờ vuốt ve, giẫm lên bụng cũng không sao cả, chưa bao giờ cắn người. Ta vẽ nó dán trong này, ngươi xem nó như núi cao mà ngưỡng đầu nhìn đi!” Mộ Dung Đức Âm âm trầm cười.

Mèo dữ nhe răng, bộ dạng không phục.

Part2

Lãnh Hồn đang cùng Mộ Dung Đức Âm thương thảo bá nghiệp. Mộ Dung Đức Âm đang ngồi ăn hải sản.

Đã hai lần rồi, mỗi lần gặp mặt đều đang ăn. Lãnh Hồn tỉnh bơ, chính là sâu trong đáy mắt càng phát ra tia sáng rét lạnh.

Mộ Dung Đức Âm gắp một con cá biển, đặt vào cái dĩa chuyên dụng ở bên người, nói: “Thiết Vân, đến ăn cá.”

Lãnh Hồn nhìn chằm chằm Thiết Vân: không được ăn.

Ăn mập liền làm thịt ngươi.

Thiết Vân nhìn chủ nhân chân chính của mình, cái đuôi chớp lên, trong lòng cực lực giãy dụa.

Mộ Dung Đức Âm lấy tay gõ gõ đĩa: “Cá biển thịt thơm béo ngậy như vậy, mấy con mèo nhỏ muốn ăn biết bao nhiêu? Thiết Vân, ngươi không thích sao? Vậy ta lấy đi.”

Thiết Vân cực lực giãy dụa.

Cuối cùng, gánh chịu áp lực của chủ nhân, Thiết Vân chìa vuốt mèo, lén lút tóm cái con cá kia, tức thì giống như kẻ trộm ngậm vào mồm, vùng mạnh ra nhảy tót ngoài cửa sổ.

Lãnh Hồn đột nhiên trừng mắt Mộ Dung Đức Âm.

Mộ Dung Đức Âm trưng khuôn mặt của vị chúa tể lo nghĩ cho giáo chúng quá ư là không yên lòng.

Cho nên, Đại Tế Ti lần sau đổi lại đi nuôi chó đi.

—————— Nếu thật sự chuyển sang nuôi chó.

Tình cảnh y hệt.

Đức Âm: “Cục xương này thịt rất tươi ngon, mau tới ăn.”

Lãnh Hồn: không được ăn.

Cẩu cẩu: ô ô… … 【 liều chết nhịn xuống, chính là không ăn! Không ăn! Không ăn! Cuối cùng mắt nước mắt lưng tròng nhìn thấy Đức Âm đem xương cốt đổ sạch, nước mắt ào ào. Mà Lãnh Hồn thì đắc ý nhìn sang Đức Âm 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play