Mộ Dung huynh đệ bụng đói kêu vang, nhàm chán nằm chờ ảnh vệ mang đồ ăn trở về.

Mộ Dung Đức Âm dùng bút vẽ một bức tranh đưa cho Long Sách xem.

“Gì?” Long Sách hỏi, hắn đang ở bên cái bàn nhỏ trên giường ngồi viết cuốn sách tiếp theo của mình.

“Ngươi xem xem giống cái gì?” Ánh mắt cùng khóe miệng của Mộ Dung Đức Âm đều nhếch lên đúng một góc đó, có chút quỷ dị khiến cho Mộ Dung Long Sách đề phòng.

Hắn tập trung nhìn vào, Mộ Dung Đức Âm vẽ một đóa hoa mai rất đẹp. Đúng là chẳng ai hiểu đệ đệ bằng huynh trưởng, tuy rằng bức tranh chỉ có một đóa hoa mai… Mộ Dung Long Sách sắc mặt vẫn tái nhợt nói: “Ngươi muốn ta làm một cái bạch ngọc bồn cầu theo hình hoa mai như này?”

“Huynh trưởng, ngươi thật lợi hại, liếc mắt một cái đã hiểu. Kỳ thật, cái bệ này còn có thể giúp nghệ nhân khắc ngọc phát huy tài năng một chút, làm tinh xảo một chút, có thể khắc thêm hoa văn bốn mùa và vân vân. Ngươi xem, làm thành đại hình ngọc điêu cũng được…” Đức Âm nói. Chỉ khi nào không có mọi người ở bên hắn mới nói được cái thể loại chuyện mất mặt đến cực điểm kiểu này.

“Mất nết, đặt loại hàng này ta sẽ trở thành trò cười của thiên hạ!” Mộ Dung Long Sách nhãn châu xoay động, “Bất quá, cũng phải không thể. Đức Âm, trừ khi ngươi đáp ứng điều kiện của ta.”

“Điều kiện gì?” Mộ Dung Đức Âm hỏi, “Nếu muốn ta đáp ứng thì phải làm đại hình quần điêu ngọc khắc đó nhé, còn muốn tạo hẳn một đại sảnh lớn để khắc giang thủy nữa.” “Ngươi muốn ngồi trên bồn cầu hình hoa mai nở với bối cảnh là đại hình bạch ngọc quần điêu đi cùng với sông núi nước non trải dài mà đại tiện sao?” Long Sách nói một lèo không nghỉ miêu tả lại mong muốn buồn nôn của Đức Âm.

Mộ Dung Đức Âm im lặng thừa nhận. Long Sách hừ nói: “Lần trước làm bồn cầu bạch ngọc đã khiến cho nghệ nhân nổi tiếng làng nghề chú ý đến, hỏi ta ngươi có phải vì ốm đau trên giường lâu ngày quá mà tâm thần có vấn đề hay không. Đức Âm, ta vì ngươi đã để cho người ta cười nhạo muốn chết. Thôi được, lần này coi như đáp ứng sở thích biến thái nhàm chán của ngươi, nhưng điều kiện trao đổi là trong ba tháng tới, ta muốn ngươi làm cái gì thì ngươi phải làm cái đó. Nếu có nửa từ không thì quên quần điêu bồn cầu đi. Phải biết rằng, trong thiên hạ người có thể không để ý mặt mũi đi đặt làm bạch ngọc quần điêu bồn cầu cũng chỉ có một mình Mộ Dung Long Sách ta thôi.”

“Được, nhưng nếu huynh trưởng muốn thượng trong chuyện nào đó thì thứ lỗi Đức Âm khó có thể tuân mệnh.” Mộ Dung Đức Âm nói.

“Hừ, ngươi muốn ám chỉ cái gì?!” Long Sách nhấc chân đạp hắn một cái, “Cút ngay, đừng làm ta chướng mắt! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”

Ảnh vệ rốt cuộc cũng mang đồ ăn về. Y cung kính hầu hạ Mộ Dung huynh đệ hai người ăn uống rồi ngồi một bên chờ chủ nhân ăn xong mới ăn. Mộ Dung Đức Âm nói: “Cùng ăn đi.”

“Thuộc hạ không dám.” Ảnh vệ thối lui qua một bên, lại ẩn thân như không tồn tại. Mộ Dung huynh đệ hai người cũng không nhắc lại, chỉ yên lặng ăn cơm. Mộ Dung Long Sách ăn cơm xong, uống một ngụm trà nói: “Đức Âm tý nữa đi rửa bát đi.”

“Hừ.” Mộ Dung Đức Âm chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không phản đối. Long Sách lại nói: “Đức Âm, mấy ngày tới ngươi có thể sẽ gặp một người, đến lúc đó ngươi mang nàng đến đây gặp ta.”

“Ai?” Mộ Dung Đức Âm hỏi.

“Một nữ nhân có thể giúp chúng ta rời đi.” Mộ Dung Long Sách sâu xa nói, “Dựa vào tình hình một tháng này của ngươi, có thể nói Tuyệt Ảnh Thành đang có một âm mưu kinh thiên động địa nào đó. Chuyện này cực kỳ nguy hiểm nên mới phải lựa chọn tinh anh trong tinh anh như thế. Ngươi tám phần là Tuyệt Ảnh Thành phái đi chịu chết. Chẳng lẽ ta trơ mắt nhìn ngươi vì bọn họ mà bán mạng sao? Nữ tử kia có đầy đủ điều kiện để có thể giúđỡ chúng ta.

Nàng tên là Sở Tình Nhi, là đại đệ tử xuất sắc nhất của Tuyết Nhai Phái, một trong các trụ cột của chính phái. Thân phận thật của nàng chính là con nối dõi duy nhất của một vương tộc tái ngoại, trên giang hồ cũng là một nữ hiệp trẻ nổi bật. Nàng cũng được Tuyệt Ảnh Thành âm thầm chiêu mộ, để điều tra âm mưu của Tuyệt Ảnh Thành, nàng giả vờ bị dụ dỗ mà vào thành. Mấy ngày nữa sẽ có một đại hội tập trung lại toàn bộ các tinh anh, ngươi nhất định có thể gặp nàng.”

“Huynh trưởng xem ra đã cùng vị Sở cô nương này sớm đã có sắp xếp trước.” Đức Âm nói.

“Đức Âm, ta không ngại nói cho ngươi biết tại sao vị Sở cô nương này lại nguyện ý giúp đỡ chúng ta.” Trong mắt Mộ Dung Long Sách hiện lên hào quang, “Bởi vì ngươi chính là vị hôn phu tương lai của nàng!”

“Huynh trưởng!! Ngươi thật quá đáng!! Không thèm hỏi ý kiến của ta đã đồng ý!!” Đức Âm đột nhiên nổi giận.

“Ngươi kích động cái gì! Đó là chỉ phúc vi hôn! Lúc cha còn sống định ra! Không liên quan đến ta!” Long Sách ném cái bánh mì đang ăn dở vào hắn.

“Chỉ phúc vi hôn?” Đức Âm = =

“Đúng thế. Khi Nhị nương mang thai ngươi, lúc đó cũng đã chín tháng, thì bị phục kích, sau lại bệnh nặng một hồi. Cha tìm Thần Y trong thiên hạ bắt mạch đều nói đã thương vào thai khí, thai nhi trong bụng dù có thể bảo trụ được thì nguyên khí cũng đã tỏ thương. Cha không biết như thế nào lại tin lời của thuật sĩ giang hồ, bảo rằng chỉ phúc vi hôn cho đứa nhỏ chưa sinh ra thì sẽ xung hỉ bảo bình an. Thế nên mới đính ước với Sở Tình Nhi của tái ngoại vương tộc.” Long Sách nói, “Lần này ta không có nói dối. Ngươi còn nhớ trước đây cho ngươi một cái ngọc bội long phượng để chơi không? Đó chính là tín vật đính hôn của hai nhà. Ai cũng không nghĩ tới, thai nhi yếu bệnh ngươi sinh ra lại là một oa nhi trắng tròn. Ầy, đáng thương cho ta từ nhỏ ngậm đắng nuốt cay chăm sóc cho ngươi cực khổ…” Huynh trưởng lại bắt đầu bài kinh ai oán.

“Chẳng lẽ ngươi tính lợi dụng Sở cô nương xong, thật sự đồng ý để ta và nàng thành hôn sao?” Mộ Dung Đức Âm chỉ quan tâm vấn đề này.

Long Sách nói: “Ngươi yên tâm, không có chuyện đó đâu. Nàng vốn dĩ đồng ý giúp đỡ chúng ta là vì nàng đã có ý trung nhân nên mới áy náy với Mộ Dung gia thôi. Nàng đã từng đề cập với ta chuyện từ hôn từ trước rồi.” Mộ Dung Long Sách nói, “Dù sao ngươi cũng không phải cưới nàng đâu. Nàng đã có… ây, để đếm coi… có ba nam nhân phi thường xuất sắc theo đuổi. Hơn nữa, nàng đều có cảm tình với cả ba. Dựa theo di phong của vương tộc tái ngoại thì nàng có thể cưới đồng thời cả ba người. Ta làm sao có thể để ngươi cưới một nữ trượng phu như vậy chứ?”

Hóa ra, đây là gặp được cường đại nữ tử, nhất nữ n nam trong truyền thuyết sao?

“Có điều, ta cũng hy vọng ngươi đừng bị nàng mê hoặc. Ta thì đối với nữ nhân không có cảm giác, nhưng ngươi ra đời chưa lâu cần phải cần thận. Thẳng nam nào gặp qua nàng đều bị nàng quyến rũ cả!” Mộ Dung Long Sách vỗ vỗ bả vai của Đức Âm cảnh báo.

“Nàng tốt như vậy sao?” Mộ Dung Đức Âm nghĩ ngay đến phiên bản nữ của U Tuyền công tử, cái loại vạn nhân mê này.

“Nàng vô cùng xinh đẹp, trí tuệ, nhiệt tình, chân thành, lương thiện. Nhìn thấy nàng cho dùng không động tình thì cũng sẽ rất thích nàng. Nếu ta thích nữ nhân, ta nhất định sẽ xử sạch đám tình nhân của nàng.” Long Sách trở về chỗ ngồi nói.

“Nữ nhân đáng sợ.” Mộ Dung Đức Âm mắc chứng sợ xã giao cấp độ nhẹ.

——

Qua vài ngày sau, những người tinh anh may mắn còn sống sót lại cuối cùng được tập hợp lại.

Đức Âm có một chút kích động. Buổi sáng sớm liền thức dậy rửa mặt, chải đầu, thay y phục dạ hành, đem mặt bịt kín. Ở trong lòng hắn nghĩ, những tinh anh tập hợp đồng nghĩ với việc bắt đầu hành động, đương nhiên là phải mặc y phục chuyên nghiệp. Mộ Dung Long Sách nhìn hắn một thân ngốc cộng với y phục dạ hành, lưng đeo túi sách của Tuyệt Ảnh Thành ở lúc trời còn chưa sáng hẳn rời khỏi nhà, không nói gì.

Kết quả, Đức Âm là người đầu tiên đến chỗ của U Tuyền, hỏi U Tuyền đang đọc sách buổi sáng khi nào thì tập hợp.

“Ngươi là Đức Âm?! Ngươi muốn làm gì? Ăn mặc kiểu này làm chi?!” U Tuyền nhịn không được lộ ra = 皿 = biểu tình.

“Hôm nay không phải ngày tập hợp bắt đầu hành động sao? Ta mặc quần áo chuyên môn là đúng rồi. Chúng ta đi ám sát phải không?” Mộ Dung Đức Âm nói.

“Ám sát cái đầu của ngươi!… Ách, thật xin lỗi, ta ăn nói thô tục.” U Tuyền thở hắt ra, khôi phục lại bình tĩnh rồi mới nói: “Đức Âm công tử, hôm nay chỉ là để mọi người tập trung lại, quen biết lẫn nhau cho sau này tiện hành động thôi. Hơn nữa, ta đã chuẩn bị sẵn trang phục và đạo cụ cho ngươi. Ngươi không cần mặc y phục dạ hành! Thật là ngu ngốc… (Lại nói, y phục dạ hành mà ngươi ướp hương làm gì. Ngươi đến tuột cùng còn không biết nguyên tắc của sát thủ còn đòi đi ám sát…)”

U Tuyền công tử dứt lời vỗ vỗ tay, gọi tới một vài người hầu đem Đức Âm đi.

Sau nửa canh giờm Mộ Dung Đức Âm rốt cuộc được biến thành bộ dạng U Tuyền công tử yêu cầu: thanh sam bạch y tao nhã, mũ sa che mặt thần bí khó lường. Tối trọng yếu là, U Tuyền cho hắn một chiếc xe lăn vô cùng cân xứng, nói là có thể mê hoặc cả địch nhân.

“Cái này với ta ở Băng Tiễu Thành chẳng khác gì nhau.” Mộ Dung Đức Âm ngồi xuống xe lăn, nghĩ thầm. Phía sau xe lăn của hắn còn có một chiếc dù che nắng che mưa cố định, làm như thể thân thể của hắn yếu ớt vô cùng.

U Tuyền công tử đánh giá một chút, vừa lòng gật đầu rồi thì người hầu mới đẩy Đức Âm đi. Lúc này mới chân chính đến nơi tập hợp.

Nơi tập hợp dĩ nhiên là đại điện nghị sự của Tuyệt Ảnh Thành. Ở trong điện cũng đã tới không ít người, còn có xu hướng gia tăng. Mộ Dung Đức Âm được nâng qua khỏi bậc cửa rồi tiến ài, trở thành người được chú ý nhất trong điện. Đức Âm cũng quan sát mọi nười một chút, quả nhiên đủ loại nhân vật nam nữ lão ấu đều có. Có điều, rốt cuộc thì ai mới là Sở Tình Nhi mà Long Sách nhắc tới?

Còn trong mắt mọi người, Mộ Dung Đức Âm tuy ngồi xe lăn nhưng dáng người thon dài tuyệt đẹp, mũ sa nửa che khuất nhưng không dấu được hình dáng của khuôn mặt hoàn mỹ, đều không khỏi suy đoán rốt cuộc người này là mỹ nam tử hay bị hủy dung. Nhất thời trở thành đề tài bàn tán.

Lần đầu tiên chân chính đối mặt với giang hồ đại tràng diện khiến Đức Âm âm thầm kích động. Đây là giang hồ! Giang hồ mà hắn luôn hướng tới! Giang hồ có rất nhiều rất nhiều người là đây! Giang hồ có rất nhiều rất nhiều yêu hận tình cừu là đây!

[Còn chưa có bắt đầu mà ngươi phấn khích cái khỉ gì?]

Kỳ thật trong nhiều người như vậy, thì người nhiệt huyết nhất chính là công tử ngồi xe lăn nhìn có vẻ rất bình tĩnh, Mộ Dung Đức Âm kia. Không bao lâu, có người tiến đến, người nọ chắp tay nói: “Tại hạ là xxxx [Danh hiệu giang hồ] xxx [Tên họ], xin hỏi các hạ tôn tính đại danh?” Rốt cuộc cũng có nơi để xưng danh tính thật của mình rồi.

“Ta họ Mộ Dung.” Mộ Dung Đức Âm ngồi trên xe lăn lập tức phản xạ có điều kiện biến thành thanh âm mềm mại. Kết quả bao năm dạy dỗ của Long Sách. Hắn cảm thấy vẫn không nên tùy tiện nói hết tên họ cho người ta vẫn tốt hơn.

“Trên giang hồ có rất nhiều người họ Mộ Dung, không biết công tử rốt cuộc là Mộ Dung nào?” Người kia hỏi.

Mộ Dung Đức Âm liền thẳng thắn nói: “Tại hạ Mộ Dung Đức Âm, Băng Tiễu Mộ Dung.”

Hắn vừa dứt câu, lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người. Mọi người ngưng lại cuộc đối thoại của mình, ánh mắt thăm dò nhìn Mộ Dung Đức Âm. Có lẽ có ngươi không biết Mộ Dung Đức Âm, nhưng Băng Tiễu hai chữ đã đủ để biết được thân phận bất phàm của vị công tử ngồi xe lăn này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play