Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Không khí cứng ngắc cứ tiếp tục kéo dài như vậy. Sát ý của Mộ Dung Đức Âm càng lúc càng đậm đến nỗi ngay cả Ân Cốt và hoàng đế đều có thể nhận thấy được. Tuy rằng sắc mặt mọi người tái nhợt, cật lực dùng ánh mắt ngăn cản hắn nhưng mà Đức Âm vẫn cứ nhìn chằm chằm vào thành chủ, ánh mắt ẩn hiện huyết tinh.

Thành chủ vẫn chắp tay sau lưng, ở trên bờ đợi xe ngựa xa xoa của mình sắp đến, mặc dù quay mặt đối phía với Mộ Dung Đức Âm nhưng sau lưng lại như có mắt. [Đáng tiếc đôi mắt này không nhìn thấy tóc của mình]

“Mộ Dung Đức Âm, mỹ nhân càng oán hận thù nhiều thì càng khiến ta vui vẻ. Ta thật chờ mong ngươi sẽ như thế nào khi bị ta hàng phục. Việc vui sướng nhất đời này chính là thuần hóa một hãn mã tuyệt thế, khiến cho nó thành thành thật thật để cho chủ nhân cưỡi lên rong ruổi, ha ha ha ha…” Thành chủ dùng thanh âm thấp mị ha ha cười nói.

Thanh âm kia có thể khiến vô số nữ nhân động tâm. “Vô liêm sỉ! Đồ vô liêm sỉ vương bát đản tự đại cuồng ngươi không muốn sống nữa dám đùa giỡn Đức Âm của nhà ta thì chết đi là vừa! Đồ cặn bã phế vật hói đầu! Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn!” Mộ Dung Long Sách dưới đáy lòng mắng.

Thế nhưng, lý trí lập tức nói cho hắn biết, ngàn vạn lần không thể để cho Đức Âm động thủ!!!!!!!!!!!!

“Không nên ép ta thật sự cắt rụng đầu của ngươi.” Khóe miệng Mộ Dung Đức Âm hơi cong lên.

“Ha? Ta không ngại hiện tại đem ngươi thu phục!” Thành chủ rốt cục xoay người, sát khí lập tức tăng vọt. Xem ra lời nói và thái độ lớn mật của Đức Âm đã thật sự chọc giận y. [Đó là hắn còn không biết Đức Âm đã làm một việc còn đáng sợ hơn… Cái kiểu tóc ấy… kiểu tóc ấy…] Chỉ thấy thành chủ đột nhiên ra tay nhanh như thiểm điện, liền bắt được cổ của Đức Âm. Những tôi tớ đi theo thành chủ nhiều năm qua chưa từng nhìn thấy thành chủ tự mình ra tay! Không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi… [Nhưng mà cái kiểu tóc kia là cái kiểu tóc đó!! A a a a! ]

Chỉ bằng một trảo bình thường kia, liền đủ để chứng tỏ công lực của Tuyệt Ảnh thành chủ siêu tuyệt đáng sợ đến cỡ nào. Sắc mặt của Ân Cốt và hoàng đế đều đại biến… [Có điều cái kiểu tóc kia vẫn là cái kiểu tóc đó!! A a a a!]

Không biết làm sao để diễn tả hết sự rối rắm của mọi người…

Vì vậy nên sự vô cùng kinh hãi của mọi người vì kiểu tóc kia mà có thêm một tầng dị cảm.

Một chiêu này Đức Âm là cố tình để hắn chiếm lợi thế, đương nhiên cổ bị nắm. Thủ thế của thành chủ bỗng dưng biến đổi, nâng cằm của Mộ Dung Đức Âm lên, cười tà. Một tay khác vòng qua sau lưng Mộ Dung Đức Âm mà ôm lấy hắn, thấp giọng nói: “Con báo nhỏ xinh đẹp của ta, không bằng ta trước tiên nhổ hết vuốt của ngươi!”

Nội lực của một người, cỡ nào mới là cực hạn?

Ngay lúc thành chủ muốn thuận thế cường hôn Mộ Dung Đức Âm thì Đức Âm lại đang tập trung vào hành tung của bọn sát thủ cách đó hơn mười trượng nhờ thính lực của mình. Đám sát thủ cầm cung lắp tiễn, mũi tên liền rời dây cung phát ra tiếng sưu xe gió. Mũi tên đốt lửa lao đi vun v*t, với khoảng cách như vậy có thể thâm nhập vào cốt tủy. Nhưng trước tình thế bất ngờ đó, thành chủ phong độ vẫn như trước ngạo thị mọi thứ, mũi tên như mưa trút xuống cũng không tránh, lựa chọn dành lấy nụ hôn của mỹ nhân. Chưa từng có kẻ có thể ngăn cản được ý muốn của Tuyệt Ảnh thành chủ!!!

Y, Tuyệt Ảnh thành chủ Nam Cung Thiên Thành, vĩnh viễn là

Thiên

hạ

đệ

nhất

nhân!!! [Nhưng mà cái kiểu tóc kia vẫn là kiểu tóc đó!! A a a a!]

Trên đại đê bị hỏa tiễn thắp sáng một vùng, Đức Âm lắng tai nghe tám phương, vẫn để thành chủ ôm nhưng tay áo huy động, nội kình phát ra tứ phía, đánh chính xác vào sáu hỏa tiễn đang nhắm vào mình. Những hỏa tiễn này bị thay đổi quỹ đạo lệch ra, va vào mũi tên bên cạnh, ảnh hưởng như thế tiếp nối, chỉ trong nháy mắt liền khiến cho quỹ tích của tất cả hỏa tiễn thay đổi, hướng tới Tuyệt Ảnh thành chủ!!!

“Mộ Dung Đức Âm! Ngươi thật độc!” Thành chủ đột nhiên trong chớp mắt trở thành lá chắn cho Đức Âm, đành phải buông hắn ra nhảy lùi lại. Không ngờ một mũi tên vẫn còn chịu lực vừa rồi của Đức Âm xoẹt qua bả vai hắn hướng về phía y. Tuyệt Ảnh thành chủ không ngờ còn hỏa tiễn, song chưởng liền phát ra kình khí muốn cách không đánh không đánh bay mũi tên.

Thời khắc mấu chốt, Đức Âm đang ngăn trở hỏa tiễn cười lạnh một chút, tay phải giơ lên, thuận thế tống xuất thêm một mũi hỏa tiễn đánh lại. Mũi tên kia ở ngay lúc thành chủ đang không rảnh tay liền bay lướt qua sau đầu của y. Vì thế, tính toán chi li của Đức Âm rốt cuộc cũng đã thu được kết quả. Tóc thành chủ cháy.

Khóe miệng Mộ Dung Long Sách hơi run rẩy một chút. Đức Âm, coi bộ ngươi cũng thông suốt rồi đấy. Hắn ngửa mặt nhìn trời, bầu trời đêm vô tận giống như vận mệnh tiền đồ trắc trở của hắn. Lúc hắn còn ở trên bán nửa thuyền lớn kia, hắn liền liên lạc với Ám Xuân, thủ hạ hắn vất vả cài vào bên trong Tuyệt Ảnh thành, cùng với đội ám sát mình phòng ngừa sẵn bố trí ở phụ cận sắp xếp, cố ý dùng hỏa công, cũng thay đổi phong cách võ công và cách hành sự. Hy vọng Tuyệt Ảnh thành chủ sẽ bị lừa, nghĩ rằng đây là do thế lực đối chọi một mất một còn với y, Loạn Vân Lâu bày ra.

Mộ Dung Long Sách nhắm mắt lại, cười khổ buông song chưởng, chuẩn bị nghênh đón một mũi tên để làm khổ nhục kế, hy vọng thành chủ vào tròng mà không trách tội Đức Âm được. Không ngờ một đạo chưởng phong đánh bay loạn tiễn sắp găm vào cơ thể hắn, Đức Âm đã nhanh đến bên, che trước người hắn nói: “Nếu bảo là gánh vác gì đó, thì cũng nên để ngu đệ ta làm, phải không?”

“Đức Âm!! Không cần!!” Mộ Dung Long Sách kéo lấy ống tay áo của hắn, lại chỉ kịp nhìn thấy nụ cười như thiên hà kia.

“Không ————–!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Tiếc rằng âm thanh ầm ỹ của đợt tấn công kia rất nhanh áp đi tiếng thét tê tâm phế liệt của Mộ Dung Long Sách.

Sáng sớm sắp đến.

Mộ Dung Đức Âm nằm thẳng trên y bào của Long Sách trải dưới mặt đất, y phục bị khai giải lộ ra thân thể như ngọc không chút tì vết. Ân Cốt đang ngồi bên cạnh hắn, vì Đức Âm cấp cứu.

Ân Cốt vỗ vài cái trên bụng cơ của Mộ Dung Đức Âm, lấy tay vẽ vòng tròn rồi nói với hoàng đế và Mộ Dung Long Sách đang ngồi bên cạnh quan sát: “Làm miệng vết thương giả ở chỗ này!”

“Tùy ngươi.” Mộ Dung Long Sách nhìn tên đệ đệ dùng nội công đánh văng hết toàn bộ loạn tiễn, nghĩ thầm hắn thật sự là người sao? Có phải phụ thể của quái vật nào đó không vậy?

“Uy uy, ngươi nhanh lên! Thành chủ sẽ sớm tỉnh đấy!” Mộ Dung Long Sách vẫn có chút lo lắng. Tuy rằng lúc thành chủ gục xuống, Đức Âm đã đạp một cú cho y té xỉu luôn. Những người hầu tại hiện trường đại đa số đều lựa chọn bảo trì im lặng. Sau khi sát thủ rời đi, Long Sách vừa uy hiếp bọn họ vừa phát biểu bài diễn thuyệt siêu cấp mê hoặc lòng người. Nếu không muốn sống thì cứ việc bẩm báo với thành chủ, hừ, dù sao kiểu tóc ngu ngốc của thành chủ bọn họ đều đã thấy hết.

“Hai huynh đệ các ngươi, sớm muộn gì cũng hại chết mọi người.” Ân Cốt một bên lấy ra một số dụng cụ nhỏ nhỏ tùy thân mang theo, một bên bất mãn than thở. Đến bây giờ những người bị Đức Âm liên lụy càng ngày càng nhiều, mọi người hiện tại dính thành một đống như châu trấu bu trên một sợi dây.

Nhờ vào tay nghề cao siêu của Ân Cốt, trên bụng Đức Âm rất nhanh hiện ra một miệng vết thương giả vô cùng giống thật, nhìn qua còn rất nghiêm trọng nữa. Khóe miệng Ân Cốt nhếch lên, không biết y làm thế nào mà ra được như vậy.

“Cốt Nhi là dịch dung cao thủ, loại chuyện này nhỏ như con thỏ.” Hoàng đế nhịn không được khoe một chút.

“Ta muốn nói mấy câu, coi như là thù lao của ta đi.” Kết thúc công việc, Ân Cốt yêu cầu.

“Ngươi nói đi.” Đức Âm xen mồm.

Vì thế Ân Cốt liếc mắt nhìn hắn: “Mộ Dung Đức Âm, ngươi là đồ hồ mị tử!”

“Gì, ngươi muốn nói cái gì.” Mộ Dung Long Sách lạnh lùng nhìn hắn.

“Ta nói xong rồi.” Ân Cốt hít một hơi thật sâu.

“Xì, ngươi đã nói gì đâu. Làm ra vẻ bí hiểm chi chứ.”

“Ngươi là đồ hồ mị tử! Hồ mị tử! Hồ mị tử! Ta bảo ta nói xong rồi là xong rồi! Đồ hồ mị tử!!”

Ps: Ân Cốt tự nhận câu mắng chửi vô cùng tàn nhẫn với người khác chính là,

Hồ mị tử.

E/N: Hồ mị = dụ dỗ, tử = thằng/ tên/ đồ/… Ờ thì, bạn cũng chẳng hiểu cái cụm đó thì có liên quan gì đến mắng chửi nửa nhún vai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play