Một hàng bốn người ra biên thành, chạy gấp suốt mấy canh giờ, cuối cùng đi tới được bên ngoài trận doanh đại quân của Hiên Viên, nơi này cách doanh trại đóng quân hơn một dặm, từ xa nhìn lại, chỉ thấy trong doanh tĩnh lặng một vùng, ngay cả lửa trại cũng không đốt, dưới ánh trăng chỉ có thể nhìn thấy từng đỉnh ngọn của lều trại.
Cái gọi là “Thổi giác liên doanh” đại khái là muốn chỉ khung cảnh bao la hùng vĩ như vậy đi. Cho tới bây giờ cũng chưa thấy tận mắt chứng kiến chiến trường thật sự Mộ Dung Đức Âm không khỏi bị rung động rồi, quả nhiên không hổ là đại của một quốc gia, về bản chất thì khác xa mấy môn phái riêng biệt trong giang hồ, quy mô này tràng khí thế này đúng là làm cho người rung động, khó trách có người nhiều muốn tranh giành mưu cầu vương quyền thiên hạ như vậy, quyền lực, thật sự là một thứ làm cho người ta cảm thấy thỏa mãn tột độ.
“Kỳ quái.” Từng tung hoành sa trường hoàng đế nhìn ra có điều gì không đúng lắm. Hiên Viên Cực Ngọc cũng nhíu mi nói: “Hoàng huynh nói được, tình hình không đúng lắm. Theo lý thuyết, bây giờ còn chưa phải thời gian tắt lửa trại, dù đêm khuya thì nhất định cũng có người trực đêm, sao lúc này từ trong tới ngoài bao trùm quanh đại doanh là một màn hắc ám vắng lặng?”
“Dù bất kể như thế nào, trước hết cứ lên trước rồi nói sau.” Hoàng đế đội mặt nạ da người, giả tạo thành bộ dáng tùy tùng, Mộ Dung Đức Âm cũng đội mũ sa.
Bọn hắn dần dần tới gần đại doanh, vào trong tầm quan sát trên đỉnh tháp chuyên có binh lính trực đêm thổi kèn lệnh, ngay lập tức cả xung quanh đại doanh sáng rực, toàn bộ ngọn đuốc được thổi bùng lên. Tốc độ này, có phần nhanh quá mức đi!
Mộ Dung Đức Âm giống như tên nhà quê ngơ ngơ ngác ngác nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt —— đột nhiên đại doanh được thắp sáng lại là một cảnh quan khác lạ, ở dưới bóng đêm mênh mông hình thành những đoàn sáng tráng lệ.
Một đội binh lính rất nhanh đã vây quanh chặn đường bọn họ, tra hỏi thân phận của bọn họ. Hiên Viên Cực Ngọc nhảy xuống ngựa, thẳng lưng thẳng tắp —— lần này rốt cục cũng đến phiên hắn mở mày mở mặt!
Chỉ thấy hắn lấy ra tín vật của mình—— lệnh bài vàng ròng, sau đó cùng binh lính nói vài câu, người binh lính kia lập tức sắc mặt đại biến, xoay người vội vã chạy về hồi báo, một lát sau, chỉ thấy các vị chủ tướng sôi nổi đi ra, xếp thành hàng chỉnh tề tiến đến nghênh giá. Đến lúc này thì ngưng, Mộ Dung Đức Âm vẫn một mực ngồi ở trên ngựa. Mộ Dung Long Sách đi đến bên cạnh, nói với Đức Âm: “Mau xuống đây. Đừng ngồi ngốc ở đó.”
Hiên Viên Cực Ngọc lại cười ngạo nghễ, không cho chúng tướng đứng dậy, ngược lại nói: “Không vội, ta tới.” Ngay sau đó chỉ thấy hắn nắm chắc mười phần tự tin tràn trề đi tới con ngựa lùn tẹt của Mộ Dung Đức Âm, vươn tay về phía Mộ Dung Đức Âm, cực kì hào hùng mà nói: “Âm nhi, nhảy xuống.”
“Gì?” Mộ Dung Đức Âm ở dưới mũ sa (⊙⊙)
“Trẫm bảo ngươi nhảy, ngươi cứ nhảy xuống đi!” Hiên Viên Cực Ngọc gấp gáp thể hiện khí phách đế vương của mình trước mặt chúng tướng một chút.
Vì thế Mộ Dung Đức Âm thật sự nhảy —— bị Hiên Viên Cực Ngọc một phát tiếp được, chỉ có điều dưới tình huống cánh tay cơ hồ dán trên mặt đất. Hiên Viên Cực Ngọc liều mạng cánh tay sắp sửa bị đè muốn gãy, dứt khoát dùng tư thế ôm công chúa bế Đức Âm đi vào đại doanh.
Tên ngu ngốc này!!
Mộ Dung Long Sách cùng đám người hoàng đế =皿=
Ngay tại lúc Hiên Viên Cực Ngọc cậy mạnh đem Đức Âm ôm vào cửa đại doanh, một mùi máu tanh nồng nặc nương theo cơn gió đập vào mặt, đem Mộ Dung Đức Âm mũ sa thổi rơi.
Nhất thời, tuyệt sắc khuynh đảo ba quân, sau đó cũng chưa có người để ý tới sống lưng tiểu hoàng đế lung lay sắp đổ cùng cánh tay không ngừng run rẩy, chỉ thấy mỹ nhân tuyệt thế ở trong lòng đế vương quay đầu lại nhẹ nhàng cười, nhất thời khiến cho các tướng sĩ đã lâu chưa có tiếp cận nữ sắc toàn bộ ngu dại hết rồi.
Mà giờ phút này Hiên Viên Cực Ngọc ôm Mộ Dung Đức Âm vào trong đại doanh quay đầu quát lớn: “Truyền khẩu dụ của trẫm, phái sứ giả truyền lời nói cho hoàng đế Nhung quốc, nói trẫm mang đến lợi thế đàm phán hoà bình!!”
Lợi thế này, hiển nhiên chính là sắc đẹp khuynh quốc của Đức Âm.
Thực không ngờ được a, hóa ta tiểu hoàng đế còn có rắp tâm thâm trầm như vậy! Tất cả mọi người sợ ngây người.
Hoàng đế và Ân Cốt kinh hãi chính là vì ——Cực Ngọc não của ngươi bị teo lại à! Dọc đường đi ngươi còn chưa nhận thấy rõ Âm Heo là cái mặt hàng gì sao ngươi lại dám đem hắn trở thành mỹ nhân bình thường mà lợi dụng! Tên ngu ngốc ngươi!!!
Mộ Dung Đức Âm nhìn Cực Ngọc, Cực Ngọc cũng nhìn hắn, cười lạnh nói: “Đức Âm, ngươi hận ta đi, ta muốn vì quốc gia mà hy sinh ngươi. Ta có phải tàn nhẫn quá hay không?”
Long Sách nghiền ngẫm sờ cằm nhìn tất cả chuyện này——khổ tình, thật thỏa mãn!
Mà Cực Ngọc nói dứt lời, đã đắm chìm ở trong trù tính báo đáp ân tình không thể tự kềm chế, chỉ thấy hắn cúi xuống, nhắm mắt ở trên mặt Đức Âm in một nụ hôn, nước mắt lập tức nhỏ giọt tí tách rơi xuống, dùng giọng điệu khẽ khàng không thể nghe rõ nói: “Ta không khẩn cầu sự tha thứ của ngươi, ta chỉ biết tới địa ngục để chuộc tội với ngươi!”
Hiên Viên Cực Ngọc vừa dứt lời thì dứt khoát xoay người, ở trong lòng của hắn, mình đã hoàn thành vở bi kịch Âm Heo đã bị đế vương công thay lòng.
Mộ Dung Đức Âm thì vươn tay, ở trên mặt chà xát, xem thử nước miếng Cực Ngọc có dính vào hay không.
Đêm đó, xử lý xong quân vụ Cực Ngọc lúc không có ai khóc rối tinh rối mù. Mà Đức Âm thì đang ngồi ở trong doanh tướng đặc biệt chuẩn bị riêng cho hắn, đợi truyền lệnh. Lại nói, mỗi một đội quân đều có một lều trại riêng tư như vậy, bên trong ấm áp thơm tho, màn gấm tơ lụa, chính là đặc biệt chuẩn bị cho người nào đó hoặc chuyện gì đó. Đây chính là đặc quyền riêng của chủ soái hoặc đế vương nha.
Mộ Dung Đức Âm xõa tóc nằm ở trên nệm mềm mại được chế tạo từ lông chồn, bên ngoài mặc dù là ngày đông ngày rét, nhưng bên trong lại đặt chậu than nên ấm áp vô cùng, lúc này hắn đã đổi lại quần áo người hầu bưng tới, áo bào tơ vàng chêm thêm tầng lụa mỏng, lề áo bào đệm thêm rèm tua xa hoa màu vàng, cái cặp đùi tuyết trắng non mịn kia đã được quấn băng vải ở bên dưới áo choàng như ẩn như hiện, chỉ có điều tay áo cũng chỉ là một tầng màn lụa mảnh nhỏ cực kì trong suốt. Mà ngay cả trên cánh tay của hắn cũng đeo vòng tay bằng đá quý là vàng ròng nguyên chất ước chừng tràng vòng trải dọc theo cả cánh tay, mái tóc dài của hắn chỉ dùng một sợi tơ màu tím buộc thỏng, trên trán thì đeo đồ trang sức khảm bảo thạch hình giọt nước mưa.
Chỉ cần hắn hơi khẽ cựa, tràng trang sức vô giá trên người này sẽ phản xạ ra màn ánh sáng ngọc mê người chói lọi, cảnh này khiến Mộ Dung Đức Âm hết sức mê người, ngay cả hồ ly Hoa Hoa cũng nhìn mà ngây người.
Nghe nói, một thân ăn vận trên người Đức Âm bây giờ đây chính là cách thức ăn mặc của… mỹ nữ đặc biệt nhất Nhung tộc, phong cách của nước ngoài. Kiểu cách này dùng trên người Mộ Dung Đức Âm chính là vì trước hết để cho Hiên Viên Cực Ngọc được hưởng, nhưng mà Cực Ngọc khóc rất dữ dội, cuối cùng đã ngủ lăn quay rồi, vì thế không công bị Long Sách nhặt được món hời lớn.
Bóng đêm dần dần phủ vây, người đưa cơm không có tới, Long Sách vẫn như trước chạy tới, đem Đức Âm ôm lấy, cởi bỏ từng kiện sa y trân quý gần như trong suốt trên người hắn, thẳng đến cuối cùng, Đức Âm trần trụi nằm ở ngủ trên nệm, dùng ánh mắt mập mờ nhìn chằm chằm Long Sách, rốt cuộc Long Sách không thể cầm giữ được nữa, vì thế ngay tại đây trong đại doanh phía Bắc Trường Thành, dốc sức tham muốn.
【thời kì hài hoà, toàn bộ tự não bổ 】
Không ngờ, lúc hai người đang thỏa thích tận tình thì bên ngoài đột nhiên có người nói: “Mộ Dung công tử, ngài muốn chuyển bữa tối vào sao.”
Long Sách liên tục ở trong lòng mắng to tên nô bộc này đui mù, vậy mà lựa chọn ngay lúc này quấy rầy chuyện tốt của bọn hắn, vì thế chỉ đành kéo tấm thảm qua, bọc lấy mình, núp ở bên trong, mà Mộ Dung Đức Âm thì đứng lên, phủ thêm áo choàng, che đậy thân thể trần truồng của mình, chậm rãi đi tới cửa, nói: “Tiến vào.”
Nô bộc cúi đầu đi tới, đem một cái hộp đựng thức ăn đặt ở trên bàn thấp, lập tức cung kính đi ra ngoài. Mộ Dung Đức Âm nhíu mi nói: “Ở bên trong bên ngoài quân doanh này, nơi nơi tràn ngập một hương vị máu tanh, thật đúng là khiến cho người khó chịu.”
Long Sách đứng lên nói: “Nói không chừng đây chính là hương vị của bão cát nơi này, nếu cơm đến rồi, vậy ăn cơm trước đi.”
Vì thế Mộ Dung Đức Âm mở hộp đựng thức ăn, trong nháy mắt, thế nhưng ngây dại.
“Đức Âm! Làm sao vậy!” Long Sách phát hiện không đúng, vội vàng chạy tới xem.
Hóa ra là hộp đựng thức ăn bên trong kia bát bát đĩa đĩa, nào đâu phải đồ ăn, mà là một bãi bùn đất!
Đây là… Có người cố ý sao?
Lililicat
Phong
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT