biên thành hoang nguyệt (1)

Tuy rằng Mộ Dung Long Sách không có câu trả lời chứng thực cho Hiên Viên Cực Ngọc, nhưng càng về sau Hiên Viên Cực Ngọc lại càng không ngừng bổ não, cho ra kết luận cực kỳ chấn động—— Mộ Dung Đức Âm có nguyệt sự, vậy hắn… Còn có bộ phận của nữ nhân, cũng có nghĩa là Mộ Dung Đức Âm có thể… Mang thai sinh đứa nhỏ!!

Cực Ngọc bị ý nghĩ này làm cho chấn kinh đến mức ngây ngốc suốt một ngày, cuối cùng hắn nghĩ, tuy Mộ Dung Đức Âm là một tên ác ma khủng bố, nhưng mà hắn có thể sanh con, sau này mình có thể cưới hắn, lập hắn làm hoàng hậu, để hắn sinh con nối dõi cho mình, vậy thì hắn và Âm ác ma kết hợp cũng sẽ không đã bị các vị đại thần trong triều chỉ trích … Đợi mình lớn hơn một chút, có thể bao dung hắn, bảo hộ hắn, thuận theo hắn, khi đó, mình có thể có được Âm ác ma … Âm ác ma sẽ sinh cho mình cục cưng thế nào đây ta? Là đứa nhỏ thiện lương như mình, hay là bảo bối ngạo kiều giống như Âm ác ma đây? Hắc hắc… Nghĩ đến cuộc sống một nhà vui vẻ hòa thuận, mộng đẹp có trai gái hầu hạ lúc về già, Cực Ngọc ôm đầu gối nở nụ cười ngốc ngốc.

Đế vương bổ não đáng sợ cỡ nào.

Bởi vì “đã biết” Đức Âm có thể sanh con, Cực Ngọc đột nhiên cảm thấy Âm ác ma có tồi tệ nữa cũng có thể khoan dung, hắn chính là thê tử của mình a, thân là trượng phu là phải cưng chiều lão bà mới đúng, tuy rằng Âm ác ma lớn hơn mình một chút, nhưng mà tuổi tác cũng không phải là vấn đề, đợi mình cao lớn, có thể đem Âm ác ma ôm vào trong ngực.

Vì thế, giờ ăn cơm tối, Cực Ngọc đột nhiên kêu Mộ Dung Long Sách một tiếng “Quốc cữu”.

Nhất thời, bốn người đang vây quanh trước lửa trại dùng cơm đều đóng băng hết rồi.

“Ngươi gọi ai là quốc cữu?” Mộ Dung Long Sách khó chịu nói.

“Quốc cữu, xin ngươi hãy đồng ý hôn sự của Đức Âm với trẫm, ta cam đoan, sau này nhất định sẽ sắc phong Đức Âm là hoàng hậu.” Cực Ngọc còn nói rất nghiêm túc. “Đừng có vớ vẩn.” Mộ Dung Long Sách hừ nói, “Đức Âm là của ta, ai cũng đừng nghĩ chạm vào!”

Mà Mộ Dung Đức Âm vẫn đang tiếp tục ăn cơm, giống như hết thảy mọi chuyện đều không chút quan hệ gì tới hắn—— chỉ cần có Long Sách ở bên, sẽ không có gì làm hắn bận tâm.

“Mộ Dung Long Sách!” Cực Ngọc nóng nảy, “Đức Âm cùng ta ở chung đã lâu, hai chúng ta vốn tâm đầu hợp ý, ngươi không thể chia rẽ chúng ta! Dù ngươi không đồng ý, trẫm là hoàng đế, ngươi phải đem Đức Âm gả cho ta! Nếu không, đừng trách ta phát động đại quân san bằng Băng Tiễu Thành của ngươi!”

“Ha ha.” Long Sách cười gượng hai tiếng, không để ý tới hắn, quay đầu ăn cơm.

Hiên Viên Cực Ngọc đại khái đã quên, người đứng phía sau màn chân chính thao túng thiên hạ này là ai rồi đi.

“Hiên Viên Cực Ngọc, ngươi không thể đàng hoàng một lát à!” Mộ Dung Đức Âm bày ra uy nghiêm của thái phó, đột nhiên quát một tiếng, làm cho cả Ân Cốt lẫn hoàng đế hoảng sợ ——mb! Giọng điệu kia rất chính trực a!

Hiên Viên Cực Ngọc sửng sốt, lập tức mở miệng: “Đức Âm, trước kia ngươi tuỳ hứng ta không trách ngươi, nhưng mà sau khi ngươi vào hoàng cung, đã là mẫu nghi thiên hạ, một số lễ nghi cơ bản trong hoàng cung ngươi phải hiểu, ngươi không thể nói năng thô lỗ như vậy…” Kể từ khi biết Đức Âm thật ra chính là nữ hài (? cái quái gì vậy??) Hiên Viên Cực Ngọc đối với Đức Âm thái độ khoan dung n lần.

“Câm miệng!” Mộ Dung Đức Âm nhíu mi trừng mắt liếc hắn một cái, ánh mắt lạnh lùng khiến cho Cực Ngọc lắm mồm sợ tới mức cứng miệng một lát. Lập tức, một đạo khí kình cách không đánh úp lại, điểm á huyệt của hắn.

“Huynh trưởng! Xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Đức Âm không cần nghĩ, cũng đoán ra khác thường của Hiên Viên Cực Ngọc không thoát khỏi quan hệ với huynh trưởng đầy mình ý nghĩ xấu của mình kia.

Mộ Dung Long Sách cười mỉa một chút, sau đó khà khà nói: “Đức Âm ngươi là đang có mang đó, cũng đừng có vọng động nội lực.”

Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe bịch một tiếng, Hiên Viên Cực Ngọc thẳng tắp té xuống.

Tuy rằng mọi chuyện được giải thích rõ ràng vào ngày hôm sau, nhưng mà mệt ở chỗ Hiên Viên Cực Ngọc bởi vì bổ não quá độ, lại chịu kích thích quá lớn lại lên cơn sốt, lộ trình của bọn họ đành phải tiếp tục kéo dài.

Ba ngày sau, cuối cùng Hiên Viên Cực Ngọc cũng khỏi hẳn, tuy nhiên cả người cũng hãm sâu bên trong bóng ma.

Mọi người lại tiếp tục hành trình hướng tới biên ải, sau khi ra khỏi cánh đồng hoang vu, Mộ Dung Long Sách mua xe ngựa, tốc độ nhanh không ít.

Trừ bỏ Mộ Dung Đức Âm và Cực Ngọc ngồi xe ngựa, mấy người còn lại đều cưỡi ngựa, Long Sách điều khiển cỗ xe, bởi vì Đức Âm tên kia không biết cưỡi ngựa, thân thể Cực Ngọc lại chưa khang phục. Dọc theo đường đi, Cực Ngọc đã có kinh nghiệm không ít, hiếm khi bổ não tới những sự việc liên quan tới Âm ác ma. Mộ Dung Đức Âm thì ôm hồ ly Hoa Hoa của hắn, bọc mền ở trong xe ngựa hoặc ngủ, hoặc đọc bộ tiểu thuyết cẩu huyết của huynh trưởng, hoặc ăn vặt.

Đương nhiên, bởi vì bọn họ thật sự trì hoãn quá lâu, hơn nữa trên đường còn tốn thời gian để ngắm cảnh dừng chân cùng với đối phó rất nhiều đợt ám sát của Nhung tộc, thế cho nên cuối cùng khi bọn hắn tới biên thành biên ải, ước chừng so với dự định chậm hơn cả một tháng.

Biên ải nơi này chính là biên giới phân chia Hiên Viên hoàng triều cùng Nhung tộc, từng khai thông với nhau, từng một lần sầm uất, hiện giờ bởi vì chiến sự căng thẳng mà có chút xuống dốc, phần lớn sạp hàng trên đường hầu như tất cả đều đóng cửa, người đi đường cũng rất thưa thớt.

Long Sách tìm một khách đ**m như nhà dân, dừng xe ngựa quyết định ở chỗ này sửa sang một chút. Lại nói một đường chạy tới nơi đây, bọn hắn đã suốt ba ngày ăn ngủ ở bên ngoài, ai nấy đều phong trần mệt mỏi.

Mộ Dung Đức Âm đi xuống xe ngựa, đội mũ sa đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trong thành trấn này mặc dù là tường nhà vách đất chiếm đa số nhưng cũng có một bộ phong tình riêng của Bắc Trường Thành, ngã tư đường rộng lớn, lầu gác san sát, chỉ là người trên phố không quá đông, ẩn trong không khí vài phần khí tức suy tàn. Dù sao cũng là vùng biên ải, tự nhiên không khí cũng khác so với Trung Nguyên, nương theo đợt gió lạnh đập vào mặt mang theo chút ác liệt cái lạnh cắt da cắt thịt, từ trong sâu thẳm mang theo mùi máu tanh cực nhỏ.

Tuy rằng lúc này là đầu xuân, nhưng mà tiết trời nơi đây rét lạnh không thua gì ngày đông rét buốt, thậm chí còn lạnh hơn.

“Đức Âm, mặc nhiều chút đi.” Mộ Dung Long Sách dặn, “Trong xe có áo lông chồn ta mua mấy hôm trước, ngươi lấy ra mặc thêm đi.”

“Huynh trưởng, ta không sợ lạnh, ngươi hãy giữ lấy mặc đi.” Đức Âm nói.

Mộ Dung Long Sách nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, kích động nói với đám người hoàng đế: “Nhìn thấy chưa! Đệ đệ của ta hiểu chuyện chưa nè!”

“Thiết.” Hoàng đế = =

Long Sách vẫn hãy còn chìm trong niềm vui sướng, phấn chấn, ngây ngất đi đặt phòng.

Hồ ly Hoa Hoa đi theo Đức Âm nhảy xuống xe, trên người còn đeo theo một cái bọc nho nhỏ, đó là Đức Âm làm theo yêu cầu cho nó, bên trong là mảnh giấy Tuyên Thành được cắt lớn nhỏ thích hợp cho hồ ly lau đít. Hiên Viên Cực Ngọc cảm thấy con hồ ly này chơi rất khá, muốn sờ sờ, lại bị Âm ác bá đe dọa, chỉ đành yên lặng rơi lệ bổ não nhìn Âm ác bá tự mình chơi đùa với hồ ly.

Hồ ly nhảy xuống một phát, liền ngẩng đầu ngửi ngửi, trong không khí ở nơi này xen lẫn mùi máu tươi kỳ quái, đối với biên thành hoang vắng này mà nói thì cái loại hương vị này không khỏi cũng nồng quá đi? Chẳng lẽ gần đây có lò chuyên giết mổ dê bò? Hồ ly Hoa Hoa từng nghe nói, vùng biên cương dùng thịt dê thịt bò là món chính trong bữa ăn ngày thường, nói không chừng đây là nơi rất đặc sắc. Mà suy nghĩ của nó hiển nhiên không bàn mà trùng ý với đám người Long Sách, Long Sách hưng phấn mà giới thiệu nói: “Nơi này đùi cừu nướng chính là nhất tuyệt a, Đức Âm, đêm nay ta mời các ngươi ăn bữa tiệc lớn toàn bộ là cừu nướng.”

“Thật tốt quá!” Đức Âm hai mắt tỏa sáng.

Mà hai vợ chồng hoàng đế hiển nhiên không có ý kiến gì, bọn hắn đến đây vốn để ăn chực uống chực kia mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play