Một đêm tuyết nhẹ, khiến cho bên trong bên ngoài hoàng thành khoác một tấm áo choàng trắng.
Hàn mai trong sân, tuyết trắng mang theo mùi hương thơm mát. Cả khu vườn mang theo sắc lạnh, rồng uốn ánh bạc, người múa kiếm cơ hồ cùng với bông tuyết lả tả bay giữa đất rời tan làm một thể, kiếm thế nhẹ nhàng mang theo sắc bén bức người, kiếm phong lướt qua, đánh bay bông tuyết, vài cánh hoa đỏ thắm đậu xuống kiếm phong, người nọ nhẹ nhàng nhặt lên, nhàn nhạt nở nụ cười.
Mà người đang đứng nhìn ở chỗ hành lang gấp khúc, cư nhiên đã ngây dại mất rồi.
Người múa kiếm, đương nhiên là Mộ Dung Long Sách.
Còn người đang nhìn chính là Đại tướng quân Tiêu Mạc, vị kia dẫn theo đại quân tiến vào hoàng thành một trận đấu quyết tử, Đại tướng quân hộ giá có công, tiếng tăm lừng lẫy ở trên chiến trường giống như chiến tướng quỷ thần, cả người là khí phách trương cuồng, cường giả như vậy, trong đêm hôm đó tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Long Sách bày mưu tính kế, tự mình tới chiến trận chém giết thì lòng vậy mà đã rơi vào tay giặc. Mộ Dung Long Sách, nam tử tài trí bất phàm cường thế, dáng người mạnh mẽ cao ngất, đã nhiều ngày rồi thế nhưng mộng cảnh ấy vẫn quanh quẩn vây lấy hắn không tiêu tan, rõ ràng cùng là người bá đạo như nhau, rõ ràng biết hắn cùng mình đều cùng một loại, cùng là bá chủ một phương, nhưng hết lần này tới lần khác không thể vảy đi ý niệm ôm lấy hắn vào lòng ở trong đầu. Tiêu Mạc ôm cánh tay, tự mình nhìn Long Sách múa kiếm, không chút nào thấy nụ cười mỉm đã hiện lên bên khóe miệng.
Mộ Dung Long Sách, ngươi này vốn là con rồng kiêu ngạo bất phàm, ta phải làm sao mới có thể bắt lấy nanh vuốt sắc nhọn của ngươi kia, khiến cho ngươi ngoan ngoãn bái phục ở dưới thân thể của ta?
“Tướng quân, ngươi nhìn đủ rồi chứ?” Mộ Dung Long Sách thu kiếm vào vỏ, lãnh đạm nói.
“A, ngữ khí của thành chủ không tốt lắm đâu. Bản tướng chẳng qua là tới thăm thành chủ, ngày trước nghe nói thành chủ trọng thương ở cuộc chiến nơi đêm, cho nên đến thăm.” Tiêu Mạc phủi bông lên trên người, bình tĩnh đi tới. Long Sách xoay người, nhìn thẳng vào hắn —— hai người, hai loại khí độ, một người cuồng, một kẻ ngạo, cũng đều là khí độ khôi hoành, bốn mắt nhìn nhau, thoáng như tranh đoạt. Tiêu Mạc nhìn hắn, ý niệm trong đầu đột nhiên mãnh liệt dâng trào chỉ muốn ôm hắn vào trong lòng—— chỉ sợ làm như vậy, nam nhân kiêu ngạo như vậy nhất định sẽ liều chết chống cự, có lẽ sẽ cả hai đều thiệt đi?
Mộ Dung Long Sách nói: “Tại hạ rất tốt, tướng quân tới lần này, sợ là có dụng ý khác.”
Tiêu Mạc cười nói: “Bản tướng chỉ có một câu.”
“Nói.” Long Sách quay lưng lại, thái độ đúng là kiêu căng.
“Ta muốn ngươi.” Như đinh đóng cột, không chừa chút đường sống, như con người của hắn, thẳng thắn lại trực tiếp.
“Lý do.” Long Sách ngay cả đầu cũng không quay lại, càng khiến cho Tiêu Mạc tán thưởng.
“Ngươi làm cho ta tán thưởng, ta thích nam nhân như ngươi vậy, không hơn.” Tiêu Mạc chậm rãi tiến lên, chìa một bàn tay, từ phía sau tóm lấy eo của Mộ Dung Long Sách.
” Nam nhân xử trí theo cảm tính, chính là nam nhân ngu xuẩn nhất.” Mộ Dung Long Sách một phen kềm chặt tay hắn, khí lực mãnh liệt đủ để bóp nát vàng đá, nhưng Tiêu Mạc không chút động tĩnh, mặc chi hắn kiềm chế, chỉ nói: “Ta biết trong lòng của ngươi, cho tới bây giờ chỉ một lòng truy đuổi quyền lực. Nếu ta dùng binh quyền trao đổi, đổi lại để có được ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?”
“Ha ha ha.” Long Sách xoay người lại, “Giữ chặt con ấn của ngươi, đừng đánh nát.”
Cuối cùng chỉ lưu lại một trận cười nhạo, nghênh ngang rời đi.
Tiêu Mạc nắm chặt nắm tay, mà ngay cả góc áo của hắn cũng không bắt được, vì thế cứ đứng ở trong sân viện, thật lâu mãi miết nhìn theo.
Sau khi Long Sách rời đi.
“Ngu ngốc, nếu ngươi là đệ đệ xinh đẹp ta còn sẽ xem xét nếm thử mùi vị được áp đảo ngươi, ” Long Sách hừ giọng nói, “Thừa dịp hai ngày này có thời gian rảnh, nhanh chóng ghé tới thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành tìm bọn đệ đệ xinh đẹp đi, hắc hắc ”
Vì thế, thuộc trường phái hành động Long Sách thật sự chỉnh lý một chút, mang cho một số lớn ngân phiếu đi ăn chơi trác táng rồi.
Cơ hồ là cùng thời gian, ở phía sau hoàng cung đang cắn lợn sữa nướng đùa bỡn mèo Đức Âm nhận được hồi báo —— nói là Cực Ngọc tự sát, đã được cứu, kết quả còn không ngừng tiếp tục làm, thắt cổ cắt cổ tay cắn lưỡi không thành gì gì đó, cùng với —— Long Sách lại đi thanh lâu.
Mộ Dung Đức Âm đành phải buông lợn sữa cùng mèo ra, mặc bộ y phục hoàn toàn mới, lại đi áp chế thằng nhóc đó.
Cực Ngọc nghe nói Mộ Dung Đức Âm đến đây, cơ hồ từ trên giường lăn xuống, hắn liều mạng túm lấy góc áo của Đức Âm, khóc lóc kể lể nói: “Van cầu ngươi… Không cần giết Tiểu Bạch… Ngươi giết ta đi! Giết ta đi! Dù sao ta chỉ là một thứ rườm rà…”
“Giết ngươi? Ngươi biết mình có bao nhiêu cân lượng sao?” Mộ Dung Đức Âm vỗ ngã hắn,
Cực Ngọc nhắm mắt, mặc cho nước mắt chảy xuống, chậm rãi đợi Mộ Dung Đức Âm ngược đãi.
“Đứng lên, mặc quần áo tử tế, ta mang ngươi đi một chỗ.” Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng nói.
“Đi… Đi nơi nào?” Cực Ngọc mở to mắt, nơm nớp lo sợ nhìn thấy tuyệt mỹ ác ma.
Mộ Dung Đức Âm kéo hắn sát vào người, ghé vào lỗ tai hắn cười tà nói: “Đi thanh lâu, chính là chỗ của mấy tên tiểu quan đó, ngươi biết không, những thiếu niên ở nơi này lớn xinh đẹp giống như ngươi nhưng là sẽ bán giá rất tốt.”
Cực Ngọc nhất thời như bị sét đánh.
Quả nhiên,
Vẫn là đi tới một bước này ———— Mộ Dung Đức Âm tên ác ma kia, rốt cục cũng muốn đem hắn bán vào thanh lâu, mặc bao người làm nhục!
Quả nhiên, quả nhiên… Đây mới là thủ đoạn tàn ác cực đoan nhất để nhục nhã mình của tên ác ma kia…
Tốt lắm… Tốt lắm… Đây là số mệnh… Đây là số mệnh…
Cực Ngọc bi phẫn đến cực điểm, trái lại thấp giọng nở nụ cười, vỡ vụn thành tiếng cười thê lương càng lúc càng lớn, hắn cười đến mức suýt nữa thì tắt thở, cuối cùng kịch liệt ho khan, gần như ngồi không vững.
“Người đến, thay thường phục cho hắn!” Bộ dạng Mộ Dung Đức Âm hạ lệnh trái lại càng giống hoàng đế hơn.
Cực Ngọc đã đần độn như con rối gỗ, tâm như tro tàn, tùy ý cho đám người đó hý hoáy, chính là đã sớm quyết định, sau khi đặt chân vào thanh lâu thì liền tự sát, đỡ phải ở trên đời này chịu khổ thêm nữa. Vừa nghĩ như thế, ngược lại là an lòng.
Mộ Dung Đức Âm sai người nâng Cực Ngọc vào một chiếc xe ngựa, hắn và tên nọ ngồi chung một xe.
Cực Ngọc yên lặng ngồi ở trong xe, không nói một lời, thẳng thắn đối mặt với vận mệnh tàn khốc sắp đến.
“Không có mệnh lệnh của ta, ngươi không được chết.” Mộ Dung Đức Âm ở trong xe nói.
Cực Ngọc ánh mắt ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ thầm: điều này không phải do ngươi quyết định.
“Ngươi có nghe thấy ta nói chuyện hay không?” Mộ Dung Đức Âm rất là bất mãn với trạng thái của Cực Ngọc, chỉ là vì phòng ngừa hắn tự sát, hắn mới đi thanh lâu cũng đem thằng nhóc này mang theo bên người.
Cực Ngọc vẫn như trước ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ, không hề động.
Trong dự liệu cơn đau nhức dừng ở đầu vai —— Mộ Dung Đức Âm một phát túm lấy bờ vai của hắn, đem thân thể hắn vặn lại đây, Cực Ngọc hệt như rối gỗ thất thần nhìn Mộ Dung Đức Âm, buồn bả cười: “Ngươi không phải muốn ta biến thành con rối sao, vậy ta chính là con rối tốt lắm.”
“Đồ nhàm chán!” Mộ Dung Đức Âm mặc kệ hắn, đội mũ sa.
“Ngươi rất đẹp, không cần che mặt.” Cực Ngọc nhìn thấy cử động của hắn, lời nói nhịn không được liền xông ra, nagy cả chính hắn cũng vì vậy mà kinh ngạc không thôi.
“Ngươi nói cái gì?” Mộ Dung Đức Âm.
Cực Ngọc vội vàng câm miệng, đã khôi phục lại trạng thái rối gỗ —— nhưng mà mặt lại đỏ, đây là làm sao vậy, vậy mà chủ động nói chuyện với ác ma! Rõ ràng mình hẳn phải căm hận hắn mới phải! Vì cái gì dám nói hắn đẹp?! Điểm chết người chính là, vì cái gì mình biết rõ hắn là kẻ hung tàn như thế, còn cảm thấy hắn đẹp quá… …
Quả nhiên… mình thật sự là… Bị coi thường…
Cực Ngọc cắn môi nhắm mắt lại, không thể tha thứ cho bản thân mình, không thể tha thứ, không thể tha thứ!! Không thể tha thứ mình lại thấp hèn như thế! Trong đầu bốc lên ảo tưởng vậy mà đều là hình ảnh ác ma đụng vào người mình!!
Vì cái gì! Vì cái gì mình lại thấp hèn như thế! ———— ngón tay găm thật sâu vào lòng bàn tay, thẳng đến khi móng tay chọc thủng lòng bàn tay, máu tươi chảy ra cũng không buông lỏng. Thực hận không thể, cứ như vậy đem mình xé nát.
Giờ phút này, Long Sách sớm đã ngồi ở trong gian phòng tại kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành, cùng một hồng bài tiểu quan nổi danh nhất nâng cốc vui vẻ, trái ôm phải ấp uống rượu ngon, mặc sức thả lỏng.
Mà phòng cách vách người đang âm thầm ngắm nhìn, nắm tay nắm chặt sau lưng.
Tiêu Mạc nhìn nụ cười ra vẻ của con rồng kiêu ngạo kia khi vây mình bên trong đám son phấn—— Long Sách a Long Sách, ngươi đến tột cùng có thể diễn đến mức độ nào? Vì sao phải ép buộc chà đạp mình đến như vậy? Chỉ vì tôn chủ Ma giáo mà ngươi một lòng mong đợi, cứ giày xéo bản thân mình đến loại tình trạng này, ngươi tội gì?
Chẳng lẽ ta không thể cho ngươi thâm tình sâu như biển kia sao? Ngươi lần này diễn kịch là cho ai xem? Để cho cái tên Mộ Dung Đức Âm sớm đã ôm tiểu hoàng đế yếu đuối phát tiết d*c v*ng kia nhìn sao? Chẳng lẽ là ngươi không nhìn thấy rõ từ trước t7i1 nay ngươi luôn bị hắn lợi dụng sao?
Không, ta biết, ngươi thấy rõ, ngươi là bằng lòng nguyện ý! Ngươi kẻ si tình này! Ngươi có biết hay không, ngươi chà đạp bản thân như vậy, kì thực người kia sớm đem ngươi trở thành hòn đá kê chân đá văng rồi! Long Sách, người làm cho ta vừa yêu vừa hận kia!
【 kỳ thật là, Long Sách hắn chính là đang hưởng thụ a! Nhìn chỗ nào mà bảo hắn chà đạp chính mình? Hắn chính là không tự trọng lại chạy tới thanh lâu mà thôi. Chỉ có điều Đức Âm tôn tọa đang vội vã lăn bánh trên đường tới đây rồi. 】
Trong xe ngập tràn mùi máu tươi thản nhiên.
Mộ Dung Đức Âm đột nhiên túm lấy cổ tay Cực Ngọc nhấc lên, sợ tới mức Cực Ngọc khẽ run rẩy.
“Trở về cắt sạch móng tay.” Mộ Dung Đức Âm đem từng ngón tay một đang siết chặt của hắn tách ra, sau đó vươn tay ra ngoài cửa sổ. Cực Ngọc khó hiểu, chỉ thấy Đức Âm nói tiếng: “Kim sang dược.”
Chờ Đức Âm vươn tay đưa vào, trên tay quả nhiên nắm chặt một lọ kim sang dược tốt nhất.
Thần.
Cực Ngọc nhất thời quên tự ngược tâm, ngơ ngác nhìn Đức Âm bôi thuốc cùng băng bó cho mình.
【 kỳ thật kia là Địa Ngục Khuyển đưa tới được không. Địa Ngục Khuyển đúng là tiện a. 】
Ngón tay của Mộ Dung Đức Âm thực ấm, so với ngón tay lạnh lẽo của hắn còn ấm áp hơn, ngón tay của hắn dính thuốc mỡ, nhẹ nhàng an ủi miệng vết thương tay mình, nhẹ như xoa xoa, chuyên chú như vậy, cơ hồ khiến cho hắn quên mất nam nhân bôi thuốc cho mình là một ác ma tà ác cỡ nào, Cực Ngọc ngưng mắt nhìn thật lâu, cơ hồ quên hết thảy mọi thứ trên thế gian này.
Hi vọng Giờ khắc này… Hi vọng…… kéo dài lâu một chút
Cứ tiếp tục như thế lâu một chút a…
Hi vọng… Mình không phải là hoàng tử… Mà hắn… Không phải là Ma tôn…
Cảm giác đau thương nảy lên trong lòng, tiếp tục khuếch tán đến toàn thân, làm Cực Ngọc gần như ngất đi.
“Bổn tọa khiến ngươi chán ghét cùng sợ hãi vậy sao?” Đức Âm.
Cực Ngọc không nói một lời, chỉ là cúi đầu nhìn bàn tay của mình —— trên tay còn lưu lại độ ấm của Mộ Dung Đức Âm.
Mộ Dung Đức Âm, ngươi là người tàn nhẫn cỡ nào a, đến cuối cùng, ngươi muốn tự tay đem ta đẩy vào vực sâu địa ngục, nhưng lúc còn ở bên vách núi lại cho ta chút ôn tồn phút cuối, để cho ta mang theo phần tàn nhẫn và tham vọng quá đáng đến tận cùng này, sa vào địa ngục vĩnh viễn, vĩnh viễn không được siêu sinh!
Cực Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lóe ra.
Ngay lập tức, hắn đột nhiên một phát bắt được cánh tay của Mộ Dung Đức Âm, hung hăng dùng hết khí lực bình sinh trong đời nói: “Mộ Dung Đức Âm! Ta muốn ngươi vĩnh viễn nhớ rõ ta!!”
Dứt lời ————
Thế mà một ngụm hung hăng cắn lên cổ tay Đức Âm!!
Hắn muốn để lại cho hắn kỷ niệm vĩnh viễn! Hắn muốn cả đời này mỗi lần chứng kiến vết thương kia đều phải nhớ tới mình! Ít nhất là như vậy, mình có thể lưu ở trong lòng hắn chứ…
Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Ta yêu ngươi…
Ta
… Hận ngươi…
Trong khoảnh khắc khi hắn mặt mũi tràn đầy vệt nước mắt há mồm đi cắn, cả người đột nhiên bị một cỗ lực lượng thật lớn đạp bay đi ra ngoài, thật sự bay ra ngoài! Bay ra khỏi thùng xe!
“A a a a a a a!!” Mộ Dung Đức Âm kêu to lên, “Địa ngục khuyển! Hoa Ảnh! Không cho ngươi giết hắn!!”
Vì thế,
Kết quả ấn ký vĩnh viễn cũng chưa kịp khắc lại bị giết trong nháy mắt như thế sao?
Nhóc con bi thúc… ╭(╯^╰)╮
Lililicat
Phong
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT