mỗi một người có điểm kích thích riêng của mình

“Mộ Dung Đức Âm.” Một tiếng nói nhỏ đột nhiên vang lên ở bên tai Mộ Dung Đức Âm, Mộ Dung Đức Âm vừa mới đem ngân phiếu ném cho Lý Tư Hàm, bên người đột nhiên có thêm một bóng trắng, không biết xuất hiện từ khi nào, dọa Lý Tư Hàm nhảy dựng.

Có điều Mộ Dung Đức Âm rất điềm tĩnh, hắn không nhúc nhích, chỉ nói: “Không nghĩ tới lại gặp được ngươi ở chỗ này, Y Tuyết.”

Chỉ thấy đứng đằng sau hắn là một người thanh niên mặc áo trắng, đầu đội nón màu trắng. Căn cứ vào giọng điệu của Mộ Dung Đức Âm thì có thể suy đoán ra người thanh niên kia chính là cái vị “Tuyết Thần”võ công xuất thần nhập hóa trong truyền thuyết —— Y Tuyết!

“Y Tuyết!” Lý Tư Hàm kinh ngạc hô to một tiếng, ngay tức thì làm đám nhân sĩ giang hồ ngồi chung quanh đang nhiệt tình thảo luận bát quái cũng biểu lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Dù đang hăng say bàn luận nhưng bọn hắn cũng không dám tới gần, giải tán hết trước mặt chỉ còn lại ông chủ mặt than, vẫn còn đang toàn tâm toàn ý nấu mì.

Y Tuyết ở dưới ở nón lạp mỉm cười, nói: “Mộ Dung Đức Âm, cuối cùng cũng tìm được ngươi. Lần này, chúng ta hãy quyết một trận thắng bại công bằng đi!” Nói xong hắn ngồi xuống, trong lòng biết Lý Tư Hàm, võ công Y Tuyết ngang tài ngang sức với Đức Âm, tuyệt đối là một kình địch đáng sợ!

Nhưng mà, Y Tuyết cũng là một người u nan bắp thịt hiếm thấy. Hắn cẩn thận nhìn Mộ Dung Đức Âm một lượt, nhân tiện nói: “Lần này ta muốn phải là một trận đấu tuyệt đối công bằng, ta không thích người khác chiếm tiện nghi của ta, đồng thời ta cũng không thích chiếm tiện nghi người khác, cho nên trong vòng bảy ngày, ngươi ăn uống gì, ta cũng sẽ y như thế. Ông chủ, làm cho ta một chén mì sợi thịt dê, giống với hắn như đúc!”

Sợi mì Mộ Dung Đức Âm mới vừa bỏ vào trong miệng lại ào ào chảy ra ————người này vặn vẹo cỡ nào a a a a a!!!!

Vì thế Mộ Dung Đức Âm nói: “Ngươi nếu như ăn giống như ta, đến lúc đó một hồi luận võ ngươi sẽ chống đỡ đến chết.” Y Tuyết mỉm cười: “Thiên hạ không chỉ có một mình ngươi có thể ăn.”

Lý Tư Hàm = =

Vì thế, có hai tên ăn hàng sao?

————————————————

Trong lúc đó khắp đầu đường xung quanh đại hội võ lâm lan truyền tin bát quái nho nhỏ —— nghe đâu, Tuyết Thần cùng Nhâm Tử Ngọc đang ngồi ở quán ăn chỗ đầu đường ăn mì sợi thịt dê.

Không ai tin tưởng tin đồn này, cũng không biết tin tức tạp nham này từ nơi nào bay đến, thật sự là lời nói vô căn cứ. Nghe mọi người nghĩ như vậy.

————————————————

Vì tránh không để cho người ta chú ý, sau khi ăn hết mì sợi Mộ Dung Đức Âm ghi lại bảng khảo sát điều tra ăn uống cho Y Tuyết rồi rời đi, Y Tuyết cũng là người rất có phong độ, không thích quấy rầy riêng tư của người ta, cầm lấy bảng khảo sát rồi nhanh chóng rời khỏi thành trấn, quay về chỗ đội xe ngoài thành của mình.

Mộ Dung Đức Âm cũng trở lại chỗ đội xe ở ngoài thành, sau đó chui vào trong thùng xe thoải mái của mình, nhận sự phục vụ Song Thủ Xà với thủ pháp xoa bóp tỉ mỉ, Song Thủ Xà hiện tại nghiễm nghiêm đã trở thành thợ đấm bóp riêng của Đức Âm.

“Tôn chủ, Thủ Xà có một chuyện cần bẩm báo.” Song Thủ Xà đột nhiên đang lúc xoa bóp lên tiếng.

“Nói đi.” Mộ Dung Đức Âm nhắm mắt lại dưỡng thần.

Song Thủ Xà nói: “Tôn chủ, ngài có thể cho phép tiểu nhân đi kiếm chút khoản thu nhập thêm không?”

“Đi đi.” Mộ Dung Đức Âm rõ ràng nói.

Song Thủ Xà giật mình tay run lên, không ngờ tới Mộ Dung Đức Âm lại dứt khoát như vậy, thế mà lại không hỏi hắn vì sao phải kiếm khoản thu nhập thêm, vì cái gì kiếm khoản thu nhập thêm!

Lúc này Mộ Dung Đức Âm mở to mắt, nói: “Là Y Tuyết đã gọi ngươi qua à? Hắn biết ngươi mỗi ngày xoa bóp cho ta, cũng muốn ngươi đi xoa bóp đúng không?”

“Tôn chủ thật sự là thông minh mẫn tuệ.” Song Thủ Xà ngầm thừa nhận. Xem ra, diễm phúc ngất trời Song Thủ Xà ngay cả đùi của Tuyết Thần mỹ nhân cũng muốn thò vuốt tới, nếu để cho Lão Yên Quỷ biết, không biết có thể ghen tị đến phun máu tươi ồ ạt hay không?

Mộ Dung Đức Âm hé mắt, nói: “Song Thủ Xà, là đại biểu đại hội nhân dân sờ đùi toàn quốc sẽ rất thích thú sao?”

“Khó thể nói lên lời, ta chỉ có thể nói, trong số những cặp đùi ta đã sờ qua thì tôn chủ là cặp đùi khiến cho người thán phục.” Song Thủ Xà cung kính nói.

Vì thế Mộ Dung Đức Âm nghĩ, lần sau quan hệ phải tranh thủ sờ sờ đùi Long Sách.

————————————————

Ngày hôm sau, Tuyết Thần đã đặt sẵn chỗ tốt nhất trong khách sạn, Song Thủ Xà mang theo hòm thuốc đúng hẹn tới. U Linh sơn trang quá phô trương, bao hết cả một khách sạn, bên trong đốt nhang vẩy hoa, thị nữ dóng hàng từ cửa chính một đường cho tới trên bậc thang, thật là có khí thế. Song Thủ Xà cúi đầu, được người dẫn vào trong chỗ sân khách Tuyết Thần.

Tuyết Thần có chứng bệnh sạch sẽ, thích màu trắng trong thuần khiết, cho nên chỉnh sửa cả gian phòng giống như động tuyết sạch sẽ một màu, trên giường chỉ có bộ da lông vô cùng quý giá.

Tuyết Thần nghiêng dựa vào bên trên mặt, trên người chỉ khoác một tầng tuyết sa mỏng manh, lạnh lùng nói: “Song đại phu, nghe nói thủ pháp đôi tay ngươi rất tỉ mỉ, mời ngươi cũng giúp ta xoa bóp gân cốt một chút.”

Song Thủ Xà trộm đánh giá thân thể Tuyết Thần, quả thật là trong như băng bóng như ngọc, đường nét hoàn mỹ, có thể ngang ngửa với thân thể Mộ Dung Đức Âm! Hơn nữa mỹ mạo của Tuyết Thần hiếm thấy trên đời, đổi lại người thứ hai chỉ sợ ngay tại chỗ máu mũi phun trào, nhưng Song Thủ Xà đâu phải là người thương, bình tĩnh như thường, ngồi ở trước giường, bắt đầu tỉ mỉ sờ lên đùi mỹ nhân.

Từ trong khách đ**m Tuyết Thần đi ra, Song Thủ Xà vẻ mặt ung dung quẹo vào một cái ngõ tắt nhỏ yên lặng không người, sau đó hai tay cào tường, dùng sức mà cào, miệng phát ra tiếng ô ô hưng phấn, xem ra hắn đối với diễm phúc của mình tương đối có cảm giác thỏa mãn.

Đợi Song Thủ Xà trở lại đội xe Ma giáo thì hắn bị tổng quản Ma giáo giữ chặt, hỏi: “Song Thủ Xà, nghe nói ngươi tới chỗ ở Tuyết Thần, ta hỏi ngươi, lần này U Linh sơn trang phô trương ra sao?”

Song Thủ Xà chi tiết bẩm báo, thoáng chốc làm vị chủ trì chương trình Ma giáo sắc mặt trắng bệch, cả giận nói: “Thiên hạ ai không biết Ma giáo chính là môn phái phô trương xa hoa nhất trên giang hồ, chỉ một cái U Linh sơn trang, cũng dám đoạt nổi bật đường đường của Ma giáo ta, không, đường đường của tôn chủ Ma giáo! Ta đi báo lại với tôn chủ!! Phải ở trên mặt trận khí thế áp đảo kẻ địch!!”

Song Thủ Xà không quan tâm tới cái này lắm, hắn còn đang đắm chìm ở trong màn ký ức hai cặp đùi tuyệt đẹp kinh diễm thiên hạ, vì thế hắn mải miết lao vào chứa đầy đủ các loại trang bị công cụ tạp nham trong xe mình, bắt đầu bí mật nghiên cứu rồi.

Người chủ trì chương trình tự mình đi tìm Mộ Dung Đức Âm, Mộ Dung Đức Âm nghe hắn hồi báo xong, mở miệng nói: “Ma giáo không phải tài chính eo hẹp sao? Hay là bỏ bớt đi, chúng ta đi bộ vào trong đại hội võ lâm.”

“Ai nói tài chính Ma giáo ep hẹp? Nghĩ coi Ma giáo ta mênh mông, không tính đủ các loại của cải bên dưới, mỗi tháng cũng có thể có #%¥#@@… Hơn nữa tiền của Ma giáo trong thiên hạ lưu thông, ít nhất mỗi tháng cũng có thể vào ¥#@%¥…” Người chủ trì chương trình cũng là người phụ trách tài vụ và kế toán viên của Ma giáo, nói tới sổ sách là tuôn ra một bộ một bộ.

“Ấy…” Mộ Dung Đức Âm sau khi nghe xong nói, “Như vậy ngươi tùy ý thu xếp đi.” Hắn nhớ rõ Long Sách trước kia rõ ràng đã nói với mình, tài chính Ma giáo rất túng thiếu, tài chính Băng Tiễu Thành eo hẹp, tài chính Đại Ma giáo khẩn trương, cho nên khi hắn một mình lăn lộn ở bên ngoài không thể tiêu xài phung phí, cho nên lần này hắn ra cửa chỉ mang theo ngân phiếu mệnh giá năm lượng à.

Người chủ trì chương trình nghe Mộ Dung Đức Âm nói vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, hai mắt phát sáng nói: “Tôn chủ, ngài có cần dựa theo quy cách đặt mua gì không?”

Mộ Dung Đức Âm nói: “Tự nhiên là quy cách không thể để cho người ta xem thường.”

“Được!” Người chủ trì chương trình hai mắt sắp giống như Ultra-man ba81r ra tia điện, không biết hắn đang hưng phấn cái gì.

Mỗi một người có điều kích thích riêng của mình đi!

Mộ Dung Long Sách kéo bộ dạng nửa chết nửa sống lê lếch tới đại hội võ lâm, thậm chí so với Như Âm đến còn sớm hơn. Lúc tới được nơi này, hắn hưng phấn thiếu chút nữa đã bất tỉnh. Nghĩ mà coi hắn viết nhiều tình tiết cẩu huyết như vậy, đây là lần đầu tiên tự mình thể nghiệm a!! Không biết Đức Âm nhìn thấy mình mất trí nhớ có loại biểu cảm như thế nào! Hắn nhất định phải ở trước mặt toàn bộ môn phái trong buổi đại hội võ lâm tạo ra tình cảnh huynh đệ gặp gỡ đẫm máu và nước mắt xưa nay chưa từng có!! Trương Như Âm, ngươi chỉ cần đến đây cho ta là được rồi!! Oa ha ha ha!!

Vừa nghĩ tới đến tình cảnh rầm rộ lúc đó, Mộ Dung Long Sách nửa đêm ngủ cũng sẽ cười ra tiếng.

Vẫn là câu nói kia, mỗi người có điều kích thích của riêng mình, đại hội võ lâm là nơi để cho người ta giải mộng. Đây là tinh thần đại hội võ lâm đó, loại tinh thần này khắc nhập vào trong lòng mỗi một người đã từng tham dự đại hội võ lâm, đối với bọn hắn mà nói, đại hội võ lâm lần này không chỉ là nơi thực hiện giấc mộng cùng với phơi bày sự thật mà còn là chiến trường nhiệt huyết sôi trào! Là nơi thổi bùng nhiệt huyết của tuổi trẻ! Là chỗ lòng tin va chạm kịch liệt!

Mà về phần Như Âm, thì một đường cẩn cẩn thận thận, tận sức thận trọng, đã kết giao rất nhiều nhân vật hết sức quan trọng ở trên võ lâm, nói thí dụ như con trai của minh chủ võ lâm, công tử xx võ lâm thế gia vân vân, còn phải cẩn thận tỉ mỉ nghiên cứu lợi và hại giữa những người này để biết đường lui tới, khi cần thì tiến hành dạy dỗ thỏa đáng, tiến hành quản thúc với bọn họ. Chỉ có điều bản thân hắn nào biết đâu rằng, những người hắn vất vả tâm sức lung lạc, so với đỉnh cao chân chính của võ lâm kém một khoảng rất xa rất xa đâu!

Đỉnh cao chân chính của võ lâm hiện tại cũng đã chầu chực khắp xung quanh đại hội võ lâm.

Ngay tại lúc các anh hùng hào kiệt trong lòng sục sôi ồ ạt nối đuôi nhau kéo tập kết tới chỗ đại hội võ lâm, đại hội võ lâm cũng hấp dẫn một vài vị không phải là nhân sĩ giang hồ.

Sớm nhốn nha nhốn nháo, trong đám người nối gót kể vai tập trung dưới chân núi trong thành trấn đại hội võ lâm, lại xuất hiện hai vị công tử phong độ nhẹ nhàng, một trước một sau tản bộ ở trên đường cái, thỉnh thoảng sôi nổi chỉ trỏ nơi nào đó.

Hai người này tướng mạo bất phàm ngay lập tức đã trở thành mục tiêu của vô số ánh mắt tha thiết bát quái, chỉ thấy nam tử đi ở phía trước vào mùa đông còn phất quạt xếp, bộ dáng anh tuấn, khí độ cao quý, hiển nhiên là người địa vị cao quý, mà hắn chẳng thèm kiêng kỵ chút nào nắm chặt bàn tay nam tử bên cạnh. Người nam tử kia mặt mày như vẽ, tinh tế tỉ mỉ ôn nhu, ánh mắt cũng rất là tinh xảo, đủ thấy người này công lực không tầm thường, cũng không phải là hạng người bình thường.

Nam tử cầm quạt xếp cười vang: “Đại hội võ lâm thật sự là danh bất hư truyền, Cốt nhi, xem ra chuyến đi của chúng ta lần này không uống công.”

Khỏi cần phải nói, hai người này không phải là hoàng đế Hiên Viên Cực Phong cùng tiền giáo chủ Ma giáo Ân Cốt thì còn là ai.

Ân Cốt sắc mặt không vui nói: “Ta cũng không muốn phải gặp lại thế lực Ma giáo.”

Hoàng đế nói: “Cốt nhi chớ lo lắng, ta sẽ che chở cho ngươi, sẽ không để cho ngươi khó xử. Đừng quên mục đích chuyến đi lần này của chúng ta, ta muốn nhìn xem, tên tàn phế Mộ Dung Đức Âm cuối cùng xảo giá lật lọng như thế nào, cũng dám bước vào Trung Nguyên. Lần này tất nhiên ta phải nắm được nhược điểm của hắn, đuổi hắn ra khỏi Trung Nguyên!”

Ngay lúc hắn vừa dứt lời, chung quanh đã có người bắt đầu hô quát với nhau: “Này! Mau nhìn! Mau nhìn! Là hoàng đế cùng nam sủng Ân Cốt nhà hắn cũng tới! Thật là tốt! Quá náo nhiệt!! Chúng ta lần này tới đại hội võ lâm thực đáng giá! Ngay cả hoàng đế lão nhân cũng gặp được!! Còn có giáo chủ Ma giáo trước kia nữa chứ!”

“Đúng thế đúng thế! Ngươi nhìn coi kìa bọn hắn sao không che giấu một chút! Như mấy ngày hôm trước hai người Nhâm Tử Ngọc cùng Tuyết Thần còn biết đội nón lạp đi uống mì sợi chẳng hạn! Không hổ là hoàng đế a!”

“Đúng đúng! Da mặt thật sự là dày như trong truyền thuyết!”

… …

Hoàng đế cùng Ân Cốt tức thì đóng băng lại rồi.

Sau một lát, hoàng đế giận tím mặt, cả giận nói: “Những ….tên ngu dân kia!! Trẫm nhất định sẽ phát động đại quân san bằng nơi này!!!”

“Này này mau đến xem!! Hắn thừa nhận kìa!!” Lúc này mọi người chung quanh càng ngày càng nhiều, một đám không để ý hoàng đế tôn quý, đem hai người vây ba tầng trong ba tầng ngoài chật như nêm cối, có thể so với khi ngôi sao minh tinh xuất hiện ở trên đường phố trong thế giới tương lai. Trong thoáng chốc hai người đã bị người ta coi như động vật hiếm lạ vây xem. Lần này làm cho bọn họ mới ý thức được đạo lý không thèm cải trang vi hành chính là tìm đường chết.

Có đôi khi, vây xem so với ám sát càng làm cho người ta thống khổ hơn nhiều.

“Cho các ngươi giả bộ ( kẻ đầu têu hô tiếng thứ nhất).” Long Sách dịch dung thành thương nhân đeo bộ râu quai hàm ở bên ngoài cười lạnh một tiếng, về phần cái tiếng bát quái thứ nhất chính là hắn gào đó.

Lililicat

Phong

= = =

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play