Như Âm rất nhanh đã nắm Mộ Dung sơn trang ở trong tay.
Nhưng có điều chỉ có mỗi sơn trang mà thôi, trên thực tế, Mộ Dung Long Sách một tay lập nên tập đoàn tài chính Mộ Dung khổng lồ, cơ cấu các thế lực lớn trước sau như một hoạt động bình thường.
Mộ Dung Long Sách sáng suốt một đời, hắn sáng lập thể chế khiến cho hắn hoàn toàn có thể thoát khỏi công việc bề bộn đem quyền thế nắm giữ ở trong tay mình, cho dù ngẫu nhiên hắn đi vắng hoặc đột nhiên xảy ra tình huống khác thường, vận hành cỗ máy khổng lồ này trước sau như một xoay vần bình thường.
Như Âm dù sao chỉ là một tiểu quan, đối với công việc kinh tế, công việc võ lâm hắn không hiểu rõ ràng lắm. Khi hắn phát hiện thuộc hạ Long Sách đối với chuyện hắn dùng thân phận Mộ Dung Đức Âm cầm quyền cũng không hưởng ứng quá, thì cho rằng lý do là bởi vì Mộ Dung Đức Âm ru rú xó bếp, trái lại mang đến cơ hội tốt cho mình. Trước hết hắn muốn nắm trong tay công việc làm ăn của sơn trang, về sau tiếp tục từ từ nghiên cứu thậm chí từ trong tay Long Sách đoạt lấy quyền xây dựng đế quốc Mộ Dung.
Kỳ thật, thân là ảnh vệ trung thành bên cạnh Mộ Dung Long Sách —— Thị Long, từ trước lúc Long Sách trúng độc đã nhận được mệnh lệnh của Long Sách, vô luận phát sinh cái gì, cũng không cho hắn nhúng tay vào, đây là cơ hội cực kì tốt để rèn luyện Đức Âm, trừ phi Như Âm gây trở ngại tới căn cơ Mộ Dung thế gia hoặc là uy hiếp được sinh mệnh của Mộ Dung Đức Âm, mới cho phép Thị Long ra tay. Vì thế Thị Long cứ đứng một bên trơ mắt nhìn Long Sách mất trí nhớ, bằng hai con mắt của hắn thoạt hình thì lúc mà chủ nhân uống xong chén độc dược kia, sắc mặt còn có một tí hưng phấn kho*i c*m là thật sao?
Long Sách ngươi quả nhiên đem cái âm mưu ngấm ngầm bất ngờ xuất hiện này để thỏa mãn niềm thú vị quái ác cao nhất của bản thân sao?! Ngươi là người cuồng theo đuổi kịch bản máu chó vặn vẹo cỡ nào a!!
Nhưng mà tất cả những việc này, cũng không phải là người bình thường như Như Âm có thể hiểu được.
Trong mắt hắn, Long Sách hôn mê bất tỉnh đã là con rối gỗ do một tay mình điều khiển, thừa dịp hắn chưa tỉnh lại sửa đổi lại Mộ Dung sơn trang mới là việc gấp bách trước mắt. Từ lúc hắn dùng thủ đoạn khủng bố, thì hai người bên người Đức Âm được sủng ái nhất ngày xưa —— thư đồng Ngũ Bảo và nha hoàn Tri Thu không thể không giấu kín hành tung, thay tên đổi họ làm người hầu cấp thấp nhất ở Mộ Dung thế gia dọn vệ sinh bồn cầu. Bọn hắn mỗi ngày đều phải sống trong cảm giác nơm nớp lo sợ, sợ bị cái tên Như Âm ác độc kia đã phát hiện ra thân phận thật của bọn hắn, nhưng bọn hắn không chạy trốn, mà ở lại trong Mộ Dung thế gia, chỉ là vì tìm cơ hội đợi một ngày kia khi Mộ Dung Long Sách tỉnh lại nói ra chân tướng, tố giác bộ mặt tàn ác độc địa của Như Âm!!
Ôm theo niềm tin vững chắc này, hai người chịu nhục, cho dù lúc trước hai bên rất gai mắt nhau, nhưng trong thời khắc nguy cơ, hai người lại kết thành đồng minh, dù cho người tổng quản mới tới ức hiếp nhục nhã bọn hắn như thế nào, bọn hắn cũng cố cắn răng nhẫn nại, đợi đến khi Đức Âm công tử khuếch trương chính nghĩa, đoạt lại gia sản ó.
Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, dù Ngũ Bảo và Tri Thu đã thu nhỏ bản thân nhưng vẫn bị một số người hầu mới tới nhìn không vừa mắt, cảm thấy hai người bọn hắn không có xu nịnh cấp trên, vì thế lặng lẽ đánh tiếng nói Tri Thu với Ngũ Bảo Tri Thu bộ dạng vô cùng khả nghi.
Lần này thì nguy, Như Âm vốn đối với chuyện thân phận của mình cực kỳ nhạy cảm, ngay lập tức sai thân tín điều tra rõ thân phận của Ngũ Bảo, không tra thì chẳng sao, lúc nhận được kết quả thực sự làm cho Như Âm hô to nguy hiểm thật —— thiếu chút nữa để lại hai cái mầm tai hoạ ở trong sơn trang!
Ngũ Bảo và Tri Thu rốt cuộc cũng gặp xui xẻo lớn, cực khổ chà lau bồn cầu cả ngày mệt muốn chết cơm nước cũng chưa được ăn, đã bị một đám gia đinh như lang như hổ bất thình lình túm nhốt vào địa lao. Như Âm hạ lệnh, phải để cho hai người nhịn đói chết ở trong địa lao, tuyệt đối không thể để cho mấy kẻ thân tín của Mộ Dung Đức Âm sống trên đời!
Ngũ Bảo, Tri Thu bị ném vào phòng giam tối đen, những người gia đinh mới tới sợ bẩn sợ tối, khóa chặt cánh cửa sắt, không bao giờ bén mảng vào được. Hai người Ngũ Bảo cùng Tri Thu dậm chân kêu trời gào thét cơ hồ một đêm, nhưng cũng không ai để ý tới bọn họ, chỉ có thể yên lặng chờ chết, đợi đến bình minh thì luồng ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua song sắt xuyên vào hầm giam, lúc này Ngũ Bảo và Tri Thu mới nhìn rõ tình huống trong trong địa lao!!
Chỉ thấy trên mặt đất chỗ bọn họ nằm ngủ được lót đệm lông chồn tuyết trắng thượng đẳng nhất, trong địa lao rộng rãi bày biện giá sách cùng bàn học bằng gỗ lim kim ti thượng đẳng nhất, còn có xe lăn, cùng với bức bình phong bắng gấm dệt cảnh núi sông tráng lệ, sau tấm bình phong là nước chảy róc rách, là nhà xí thiên nhiên, chỗ ngồi bên cũng làm từ bạch ngọc, cảnh tượng quen thuộc này làm cho bọn họ nghĩ tới phòng của Đức Âm công tử. Tuy trang bị vật dụng nơi này còn kém hơn phòng ngủ chân chính của công tử không ít, có điều thưởng thức cảnh tượng kia, trong xa hoa lộng lẫy nhường này tuyệt đối là chuẩn bị cho công tử!
Nhất định không sai! Trước kia, thành chủ tuy thường xuyên cãi nhau đánh nhau cùng với công tử, sau đó uy hiếp đem công tử nhốt vào trong địa lao, ỳ thật cũng chẳng đành lòng để công tử ở trong địa lao chịu khổ, nên trong hầm giam hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn hoàng cung tạo ra a!!
Sau một trận kinh ngạc, Tri Thu đói bụng đến mức bụng đói kêu vang, đau buồn nói: “Dù nơi này là tiên cảnh nhân gian, cũng chỉ sợ chúng ta sẽ đói chết ở chỗ này! Cái tên Như Âm ác độc kia đã muốn dồn chúng ta tới chỗ chết! Để Long Sách thành chủ mãi mãi cũng không thể biết được sự thật!!”
Ngũ Bảo ôm đầu ngồi chồm hổm trên thảm lông chồn nghĩ nghĩ, nói: “Ngày xưa thành chủ yêu thương công tử như vậy, có khi nào đành lòng để công tử chịu ủy khuất đâu chứ? Ta nhớ được có một lần, thành chủ phạt công tử úp mặt suy nghĩ ba ngày. Lúc đó ở trong hầm giam, cũng không còn phái người đưa cơm cho hắn ăn sao, kết quả công tử đi ra ngoài không phải cũng không có chuyện gì sao? Ta nghĩ, chiếu theo cái loại này ăn hàng như công tử, nhất định sẽ không chịu nỗi ba ngày bị đói!”
“Ta không nghe ta không nghe!! Công tử mới không phải ăn hàng!! Công tử tao nhã cao thượng thân yếu nhiều bệnh ôn nhu thiện lương!! Ngươi nói bậy ngươi nói bậy!!” Tri Thu che lỗ tai, mới không cần đập nát hình tượng công tử ở trong lòng mình.
“… … Hừ.” Ngũ Bảo hừ lạnh, bắt đầu tìm tòi ở chung quanh sàn nhà và trên vách tường. Hắn nhớ rõ công tử nói qua, rất nhiều cơ quan gắn liền tới kệ sách, hắn vì thế dán chặt vào kệ sách bên vách tường, cẩn thận quan sát, trải qua một hồi quan sát, hắn phát hiện trên giá sách có một quyển sách màu sắc khác những cuốn sách khác, vì thế đưa tay đi lấy.
Ấy vậy mà sau khi dở quyển sách kia xuống thì ô vuông đằng sau phát ra một tiếng vang lộp bộp, trong vách tường lập tức phát ra tiếng vang, Ngũ Bảo mừng rỡ, quả nhiên là có cơ quan!!
Tri Thu cũng đã chạy tới, kinh ngạc nhìn kệ sách thế mà lại từ từ kéo qua một bên, đằng sau giá sách hiện ra một cái động, hình dáng giống như là một căn phòng nhỏ. Mà làm cho bọn họ giật mình nhất vâng, chính là trong phòng dùng dạ minh châu chiếu sáng, bên trong ngăn nắp chất đầy nào chân giò hun khói, thịt khô, gạo, bột mì, trứng gà, mỡ, tổ yến, vây cá, nấm khô, thậm chí còn có cả đồ dùng nhà bếp!!
Nhìn thấy thực vật khắp động, Tri Thu cùng với Ngũ Bảo cũng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng ———— quả nhiên!! Công tử vĩnh viễn đối với bọn họ tốt nhất!! Dù lúc này cũng vì bọn họ thu xếp mọi thứ! May mắn nhờ công tử, lần này bọn hắn không bị đói chết!!
Có lẽ là nhờ trời cao rũ xuống thương, những gia đinh mới tới không biết nội tình, đều nghĩ trong hầm giam vừa thối lại bẩn, đều cảm thấy hai đứa nhỏ kia nhất định chết đói phơi thây trong đó. Từ nay về sau không ai tới đó mở cửa địa lao xem xét, mà Ngũ Bảo cùng Tri Thu cũng vui vẻ ở trong địa lao dưới đất, chờ ngày nào đó Nhị công tử trở về.
Như Âm vì che dấu thân phận của mình, phái người giải tán Nghiên Đệ quán, người hắn quen toàn bộ dẫn ra Băng Tiễu Thành. Còn hoàn hảo bày ra một ván cờ, thả ra lời đồn nói hoa khôi Như Âm ngày xưa đã chết rồi vân vân hoàn toàn xóa bỏ người tên Như Âm, xác lập thân phận “Mộ Dung Đức Âm” của mình.
Cứ như vậy, mọi thứ đều đúng như kế hoạch rốt cục cũng đến ngày Như Âm mong chờ, Long Sách tỉnh dậy.
Long Sách ánh mắt mù mịt, vừa tỉnh dậy đã hỏi: “Ta là ai? Các ngươi là ai?”
Như Âm ngay lập tức hai mắt rưng rưng, nghẹn ngào ôm lấy Long Sách khóc ròng nói: “Ca ca! Ca ca tốt! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại! Ta là đệ đệ ngoan của ngươi Mộ Dung Đức Âm a! Ca ca, ngươi có biết đệ đệ có lo lắng cho ngươi nhiều thế nào hay không! Ngươi nếu không tỉnh lại, đệ đệ ta cũng không muốn sống nữa! Ô ô ô!”
Long Sách ánh mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hình như đang tận sức nhớ lại cái gì, nghe thấy Như Âm vừa khóc lóc vừa kể lể đau đớn, hắn hình như nhớ ra cái gì, vì thế ngơ ngác hỏi: “Ngươi… Ngươi là…”
“Đúng! Là ta!” Như Âm nước mắt đầy mặt, lại khó có thể ức chế cảm giác mừng như điên trong lòng.
“Ngươi là đệ đệ xinh đẹp nam quán nhà ai? Lúc trước chúng ta từng cùng nhau chơi đùa với nhau phải không?” Long Sách nhức đầu nói, sau khi mất trí nhớ việc đầu tiên hắn nhớ lại không ngờ là ———— cái thói háo sắc!
“A a a a!!!” Như Âm nhịn không được phát ra tiếng kêu thảm thiết —— hắn thiếu chút nữa đã nghĩ Long Sách nhìn thấu ngụy trang của mình!! Cũng may là hắn đủ trấn định, rất nhanh phát hiện Long Sách còn đang mơ hồ mất trí nhớ, chẳng qua người này thật sự là quá háo sắc!! Thế nhưng lúc này còn nhớ tới nam quán!!
Hắn có chút đồng tình với Mộ Dung Đức Âm.
“Ta… Ta là đệ đệ ruột của ngươi a! Ca ca… Lời của ngươi thật khiến cho người ta thương tâm…” Như Âm càng khóc dữ hơn.
Long Sách ngẩng mặt lên lại sa vào dòng suy tư, đột nhiên hiểu ra: “Ta nhớ được… Ta giống như có một… người làm ta phải bận tâm ở trên đời này… Hình như chính là ngươi, đệ đệ của ta… Đức Âm…”
Nói đến hai chữ cuối cùng, tâm Long Sách đột nhiên run rẩy kịch liệt. Hắn đây là làm sao vậy?
“Ca ca! Thật tốt quá… Ngươi cuối cùng cũng nhớ tới ta… Ô ô ô…” Như Âm vui mừng đến chảy cả nước mắt, gục ở trong lòng Mộ Dung Long Sách làm nũng, “Ở trên đời này, ca ca ngươi cũng là người mà ta quan tâm nhất, cả đời này Đức Âm cũng che chở ca ca! Hầu hạ cho ca ca!”
Mộ Dung Long Sách nghe thấy lời này, cảm thấy được trong lòng vô cùng ấm áp, hắn vui mừng vì mình có một đệ đệ tốt như vậy, nhưng vì sao trái tim mình có cảm giác như khuyết một khối lớn, rốt cuộc có thứ gì luôn luôn chặn ở trước ngực mình?! Vì cái gì càng cố gắng nhớ lại, càng đau đầu chứ?!
“Đức Âm… đệ đệ ngoan… Ta vì sao không nhớ ra ta là ai vậy?” Mộ Dung Long Sách ôm đầu hỏi.
Như Âm lúc này mới cười hì hì nói: “Ca ca, ngươi là Mộ Dung Long Sách, là đại công tử Mộ Dung thế gia. Ba năm trước đây, ngươi đem Mộ Dung thế gia giao cho ta xử lý, còn mình thì ra ngoài dạo chơi, nhưng không ngờ vậy mà gặp phải kẻ xấu, bị người đẩy ngã xuống sườn núi, ước chừng hôn mê mấy tháng nay mới tỉnh lại! Thật sự là ông trời có mắt, ca ca ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh! Xem ra ngoại trừ bị mất trí nhớ, ngươi cũng không có vết thương gì khác, chờ sau khi ca ca tĩnh dưỡng thân thể khỏe lại, Đức Âm sẽ đem quyền lực giao trả lại cho ca ca!”
Long Sách nói: “Đức Âm từ từ hẵng nói, bây giờ đầu của ta rất hỗn loạn, sao có thể quản lý, ngươi cứ quán xuyến công việc là được rồi, ta cần phải có thời gian để sắp xếp lại đầu óc của mình một chút… …”
Hắn nói lời này, không khác gì đem quyền lực chuyển sang tay cho Như Âm, trong lòng Như Âm nhảy nhót a thiếu chút nữa không nhịn được bật cười ra tiếng, vì đang ở trước mặt Long Sách nên không thể không kiềm chế mình lại, bày ra một bộ dáng hiền thục nhu thuận.
Lililicat
Phong
= = =
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT