Tên ngốc trong xe ngựa kia, một ngón tay Nghiêm Tranh Minh đã có thể nghiền chết gã. Về phần hai vị nguyên thần cao tuổi theo bên cạnh, tuy thoạt nhìn sung sức, thực tế chẳng đáng ngại nhiều.
Hai người vừa nhìn tuổi đã cao, người tu hành, nếu tu vi theo kịp tuổi tác, chỉ cần không có sở thích đặc thù nào, thông thường diện mạo đều duy trì ở thanh niên hoặc trung niên, ví như Cố đảo chủ và Bắc Minh quân. Nếu lộ ra tuổi già, vậy thọ nguyên cũng đến rồi, tu vi lại không tiến thêm bước nào, vì dụ như cung chủ Tây Hành Cung Bạch Kê. Nói vậy những người này đều ngừng ở một cảnh giới quá lâu, bước không qua cánh cửa kia, bản lĩnh phần lớn vẫn như vậy.
Thêm nữa, “tu sĩ nguyên thần” cũng chỉ là cảnh giới. Có câu nói đại đạo nghìn đường, trăm sông đổ về một biển, cảnh giới cũng chia rất nhiều loại. Cảnh giới cao không có nghĩa là có thể đánh, ví như cái loại tu sĩ kiếm thuật lơ là tầm thường như Lý Quân, cả ngày vây quanh bếp lò luyện đan, dù cho ngày sau có tu ra ba nguyên thần, Nghiêm Tranh Minh cũng có thể đánh gã răng rơi đầy đất.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao tất cả mọi người đều không muốn tìm kiếm tu gây phiền toái —— bọn họ từ ngày nhập đạo trở đi, chính là vì chiến đấu mà thành.
Cũng may Nghiêm Tranh Minh không phải giống các kiếm tu thông thường. Lúc đầu y trở thành kiếm tu, là do thói quen làm thiếu gia, sau khi trở thành kiếm tu, lại bị bắt làm chưởng môn bất đắc dĩ. Lúc đó y tuyệt đối không muốn tìm phiền phức vô vị, trong ngoài môn phái… Còn có Trình Tiềm, là một sự đả kích nặng nề đối với y, thực sự không muốn cùng đám heo heo chó chó này vướng víu không ngừng.
Những người trước mắt này tuy không có gì đáng nói, nhưng nhìn quần áo lụa là ngồi trên xe phi mã, phế vật như vậy còn có người ủng hộ rầm rầm, thậm chí sai khiến được thủ hạ là tu sĩ nguyên thần. Không nên ầm ĩ với đệ tử trực hệ đại môn phái, đánh chó phải nể mặt chủ, bởi vì sơn trang Phù Dao bấp bênh tầm thường lại thêm chủ nợ, vậy không thể nào mặc cả.
Đáng tiếc tính một đằng ra một nẻo, ngày hôm đó ra khỏi cửa không xem ngày, đụng phải một gã gà mờ kém cỏi.
Lá cờ cổ quái trong tay quần áo lụa là vừa ra tay, liền thoát khỏi sự khống chế của nguyên chủ, gió táp mưa rào quét ngang tại chỗ. Khí tức tất cả mọi người xung quanh đều bị áp chế, mơ hồ lộ ra một tia kiêu ngạo cổ xưa.
Lý Quân không lo tránh, mắt sáng lên, thích thú nói: “Trời… Đây, đây là ‘Chân Long kỳ’ trong truyền thuyết?”
Cũng không ai hỏi, Lý Quân vẫn tự mình lảm nhảm: “Đây chính là đồ cổ, còn cổ hơn cả thanh kiếm không được chết tử tế của tam sư đệ. Tương truyền Chân Long Bì sở hội ở hải ngoại, cờ là long cốt, bên trong chứa sức mạnh thần long thượng cổ, là rồng thật đấy! Thương hải long ngâm, đây chính là trời trăng sao cũng phải chấn động ba lần. Truyền rằng vật ấy có thể che khuất bầu trời, dời núi lấp biển, tất cả chỉ trong một ý nghĩ của người cầm cờ…”
Nghiêm Tranh Minh bị gã lảm nhảm đến đau não, mặt lạnh quát một tiếng: “Câm miệng!”
Nói xong, y tung chim Thuỷ Khanh qua người Lý Quân, chuyển sang nói với hai lão giả: “Đây không phải là bọn ta gây sự.”
Hai vị lão giả nguyên thần liếc nhau, đều hết cách, một người đành lên xe nói chuyện với gã quần là áo lụa, một người hoà giải với Nghiêm Tranh Minh: “Đạo hữu bao dung, thiếu chủ của chúng ta là độc đinh, còn trẻ được nuông chiều, không khỏi có chút kiêu căng, khụ… Con chim này nếu quý trọng như vậy, giá cả có thể thương lượng lại…”
Nửa câu đầu nghe còn giống người, nửa câu sau khiến Nghiêm chưởng môn nghe xong nổi trận lôi đình.
Nhớ lại thuở nhỏ, đây cũng vinh hoa phú quý, tiêu tiền như nước, sau Nghiêm gia thất bại, lại chẳng thể về môn phái, y trải qua một đoạn cuộc sống khổ sở thiếu tiền bạc, thậm chí còn hoá thân thành “Công tử vét tiền” muốn tiền liều mạng trong chợ đen. Thăng trầm vài bận, hai chữ “phú quý” đối với Nghiêm Tranh Minh vô cùng phức tạp.
Đơn giản mà nói, chính là sĩ diện bản thân, nhưng không quen nhìn người khác sĩ diện, đặc biệt không muốn thấy người xem tiền ngang với sĩ diện y.
Y quát một tiếng: “Nói không bán! Nghe không hiểu à?”
Sau đó không nhịn được, một kiếm chém tới Chân Long kỳ.
Hồn phách còn tồn tại trong Chân Long kỳ, một ngày được thả ra, dù cho người cầm cờ là phàm nhân cũng có thể kinh thiên động địa —— có thể thấy được tên quần là áo lụa thiếu đầu óc thiếu ý tứ ở trong nhà được cưng chìu thành cái dạng gì —— Lúc này, Long kỳ bị kiếm ý của Nghiêm Tranh Minh kích động, hơn mười đạo sấm sét hung tàn đánh xuống, va chạm với kiếm khí mạnh mẽ giữa không trung, loé ra vô số vầng sáng chói mắt.
Nghiêm Tranh Minh hơi biến sắc, không khỏi lui hai ba bước, mơ hồ cảm giác chân nguyên mình bị long uy áp chế.
Đúng lúc này, y nghe phía sau có tiếng binh khí ra khỏi vỏ, mấy ngày nay đã bắt đầu quen thuộc với hàn khí bao phủ, Trình Tiềm ở bên cạnh nói: “Đệ bế quan lâu rồi, kiến thức nông cạn, đến nay còn chưa từng thấy hồn Chân Long. Sư huynh, để nó cho đệ đi.”
Nghiêm Tranh Minh nghe xong hơi ngẩn ra, lửa giận trong lồng ngực càng tăng thêm, thầm nghĩ: “Tiểu tử này trước đây đều không thèm thương lượng với ta một tiếng, xách kiếm là xông lên. Bây giờ học đâu ra cái kiểu này? Chẳng lẽ mấy năm nay, ta ở trong lòng nó chính là từ ‘Đại sư huynh điểm tâm phế vật’ biến thành ‘Đại sư huynh điểm tâm phế vật còn cần người khác dỗ’ sao?”
Thần thức chồng chất của đại năng các đời trong ấn chưởng môn y đều đã chọc qua rồi, chẳng lẽ còn sợ một một con sừng cứng đã chết tám ngàn năm ư?
Lúc này Nghiêm Tranh Minh chẳng nói câu nào, cả người hoá thành một đạo kiếm ảnh sáng như tuyết, ngàn sợi nguyên thần kiếm không né không tránh mà nghênh đón loạt sấm trên không trung. Ngược dòng kiếm khí và sấm sét mà tương ngộ, khắp nơi nổ vang, muôn thú trong núi đều hoảng sợ chạy trốn, tầng mây như ẩn như hiện. Thần long hải ngoại với kiếm tu mãnh liệt vô biên đương thời không ai nhường ai, mây mù cuồn cuộn như sóng lớn.
Gã lụa là trên xe ngựa sợ ngây người. Mỗi lần hắn định lấy Chân Long kỳ ra, cơ bản đối phương đều quỳ gối, ai biết cái cờ quỷ kia gặp phải đối thủ mạnh sẽ mất khống chế, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy? Lúc này gã toàn dựa vào hai tu sĩ nguyên thần bảo vệ, đã bị Chân Long kỳ kích khởi mưa gió giội thành canh chim cút, chỉ biết lạnh run, hàm răng va vào quai hàm đến tê rần.
Ngoại trừ hai vị tu sĩ nguyên thần, những người xui xẻo cạnh xe ngựa cơ bản đã bị kiếm ý và long uy ép đến tê liệt ngồi trên đất, không ngóc đầu nổi.
Trình Tiềm bị gạt sang một bên đứng lù lù xem cuộc chiến, giữa hai lông mày có phần lúng túng, nhất thời không hiểu mình lại nói sai cái gì.
Thủy Khanh thấy tình cảnh này, vội vàng rút đầu vào trong tay áo nhị sư huynh, sáng suốt mà quyết định trong khoảng thời gian này đàng hoàng chút, không cãi nhau với chưởng môn sư huynh.
Đại sư huynh mỗi tháng đều có vài ngày không thoải mái à? Nóng tính thật. (=]]])
Long Hồn ngửa mặt lên trời ngâm nga một tiếng, Nghiêm Tranh Minh đẩy chân nguyên hộ thể đến mức tận cùng, không để ý đến cái lạnh cắt da cắt thịt quanh mình, ống tay áo bị xé rách, áo dài tung bay. Vô số sợi nguyên thần kiếm hội tụ thành một, lôi cuốn sức mạnh sấm gió, thần đến giết thần mà xé mây. Gió lớn và mưa rào không hề yếu đi trái lại còn hung tàn hơn, kiếm ảnh xông thẳng tới Long Hồn.
Ánh mắt Trình Tiềm cứng lại, thấp giọng nói: ” ‘Xuất phong’… Đại sư huynh đã đến bước này sao?”
Tương truyền kiếm tu “Xuất phong”, là bước đầu luyện thân thành kiếm. Kiếm tu bước vào bước này, thật sự chạm tới cảnh giới Kiếm Thần theo lời đồn đãi của người ngoài.
Vượt qua bước này, đủ để tu sĩ leo lên vị trí cao thủ hàng đầu.
“Theo ta được biết, lần động kiếm trước huynh ấy còn kém một chút,” Lý Quân thích thú nhìn hắn một cái, nói, “Chỉ sợ là bị đệ ép.”
Trình Tiềm bị câu này của gã làm cho á khẩu, muốn phản bác lại, nhưng vừa nghĩ thì thấy hình như có chuyện như vậy.
Nhất thời hắn có vẻ hơi nghiêm trọng, nghĩ ngợi nói: “… Chẳng lẽ chút tâm ma giữa chân mày y cũng vì ta sao?”
Lúc này, chỉ nghe tiếng gầm lên giận dữ, kiếm Nghiêm Tranh Minh xuyên qua Long Hồn.
Lý Quân vội vàng kêu lên: “Ôi, đại sư huynh, đây chính là Chân Long kỳ, từ xưa đến nay chỉ có một cái này, huynh đừng phá của trời mà… Ôi mợ ơi, long cốt nứt hết rồi, huynh kiềm chế chút đi!”
Nghiêm Tranh Minh mắt điếc tai ngơ, tựa như đã quyết định, nhất định phải đánh cho Long kỳ hay Long Hồn gì đều về cõi âm hết.
Lý Quân buộc lòng phải trông mong nhìn Trình Tiềm.
Trình Tiềm đứng im không lên tiếng, Lý Quân phải mở miệng nói: “Tiểu Tiềm, từ xưa người chết không thể sống lại, đệ là ngoại lệ. Cố nhân trở về, sự sợ hãi và áy náy trong đó đệ không cảm nhận được. Nhưng thứ này quá nặng nề, có thể khiến người trằn trọc cả đêm, cũng có thể khiến thay đổi tất cả hứng thú nhớ mong trên đời. Quay đầu nhìn lại trăm năm, nào dễ trở về như thuở ban đầu? Y bởi vì đệ mà tự hận mình bao nhiêu năm, ta cũng không rõ… Nhưng đệ đừng khiến y càng hận hơn nữa.”
Bề ngoài Trình Tiềm lạnh lùng, bên trong lại nhanh nhẹn, tới giờ vẫn là nghe một hiểu mười, Lý Quân đã nói đến nước này, hắn đâu thể không rõ.
Theo một kiếm xuất phong này, mắt thấy tình thế trên không trung nghịch chuyển, Long Hồn mới vừa rồi uy phong lẫm liệt, lúc này đã liên tục lui bước, hầu như bị Nghiêm Tranh Minh đánh ép. Cuối cùng chịu không nổi, xoay người lùi về trong cờ.
Đúng lúc này, cả người Trình Tiềm bỗng hoá thành một đạo lưu tinh, lao thẳng lên bầu trời bị Long kỳ bao phủ bên dưới, trong giông tố mãnh liệt, tất cả nước mưa rơi xuống cạnh thân hắn đều hoá thành sương giá. Nguyên thần cửu tử nhất sinh luyện ra từ trong Tụ Linh ngọc đột nhiên phóng ra ngoài, vô cùng chính xác cuốn tới Long Hồn sắp sửa trốn vào trong Chân Long kỳ.
Long Hồn thụ thương nháy mắt bị nguyên thần Trình Tiềm áp chế, dừng lại giữa không trung.
Kiếm phong Nghiêm Tranh Minh sắp đụng phải Chân Long kỳ, lúc này lại vững vàng ngừng lại, khí tức sát phạt chưa tản, lẳng lặng nhìn chằm chằm Trình Tiềm.
Trình Tiềm lơ đễnh nở nụ cười với y, nói: “Huynh xem mắt nhị sư huynh đều xanh cả rồi, cố ý phái đệ đi cầu tình. Đại sư huynh thủ hạ lưu tình đi.”
“Tức chết ta.” Nghiêm Tranh Minh thầm nghĩ, nhưng y luôn không có cách nào tức giận lâu với khuôn mặt tươi cười hiếm khi của Trình Tiềm, sát ý lạnh lẽo trên người và tâm ma như ẩn như hiện giữa mi tâm dần tản ra, xuất phong khí vẫn còn lưu lại trên người. Y một chân giẫm nát cảnh giới Kiếm Thần, chẳng những không thấy trời cao biển rộng, trái lại còn có phần đuối lý tự phỉ nhổ mình nói, “Hình như lại để nó đùa giỡn rồi, thật không chịu thua kém.”
Nghiêm Tranh Minh thu lại kiếm quang quanh thân, liếc Trình Tiềm một cái nói: “Ba cái thứ đồ hư này cũng muốn, Lý Quân nhặt đồng nát.”
Ống tay áo Trình Tiềm cuộn một vòng, cuốn Long Hồn ngưng giữa không trung trở về Chân Long kỳ, mặt cờ lúc này rũ xuống, bầu trời ngàn dặm sấm gió cũng ngừng lại, tựa như mọi thứ vừa rồi là ảo giác. Trình Tiềm vô tư vô lo cuốn lại Long kỳ, ngón tay vuốt nhẹ chỗ long cốt bị Nghiêm Tranh Minh đánh nứt, còn cảm giác được Long Hồn bên trong khẽ run nhẹ.
Cũng một đời thần thú, trầm luân đến độ này, không biết là thiên ý vô thường hay là thế nào.
Thiên địa bất nhân, xem vạn vật như cỏ rác.
Có lẽ trước mắt thiên đạo, vị thần long hay đại năng, chẳng qua đều như một bầy kiến hôi?
Vừa nghĩ như thế, lòng thực sự trống trải lại chua xót.
Trình Tiềm ném Chân Long kỳ cho Lý Quân, cúi đầu nhìn lướt qua xe phi mã trên đất —— vài con phi mã chẳng biết trốn dây cương từ khi nào, cũng không biết tên quần là áo lụa quay về thế nào, để tay sai ngự kiếm cõng gã?
Nghiêm Tranh Minh ngạo mạn mà mở miệng: “Nếu chư vị có ý định giải hoà, lễ này chúng ta tạm nhận.”
Lý Quân ở bên cười đến êm thắm, như tay sai phụ hoạ nói: “Đúng đúng, đa tạ đa tạ.”
Hai tu sĩ nguyên thần bên đối phương thấy rõ —— một kiếm tu đã vượt qua cảnh giới xuất phong, một người khác không phải kiếm tu dùng nguyên thần mạnh mẽ của mình chế trụ Long Hồn. Mặc dù ra tay hơi lợi dụng lúc Long Hồn gặp khó khăn… Nhưng đó cũng là chân long thượng cổ.
Người như vậy có thể tuỳ ý đắc tội ư? Chịu thiệt một chút cũng phải nhịn.
Một lão giả nguyên thần chắp tay nói: “Không biết chư vị đạo hữu thuộc môn phái nào?”
Thuỷ Khanh núp trong ống tay áo Lý Quân nghe xong, vội ló đầu ra nói xen vào: “Nói cho ngươi làm gì? Để sau này các ngươi đến báo thù cho dễ à?”
Lão giả kia cạn lời, trên mặt vô cùng xấu hổ.
Đổi lại mọi ngày, có cho Thuỷ Khanh cũng không dám cùng tu sĩ nguyên thần nói chuyện như vậy, nhưng lúc này gần như các sư huynh nàng đều ở đây, khó lắm nàng mới được hãnh diện một lần, suýt đắc ý vênh váo, bay qua Trình Tiềm —— vẫn là theo cạnh tiểu sư huynh là an toàn nhất. Về phương diện này, đại sư huynh đều phải đứng sau.
Ai ngờ trên đường nàng bị một sợi dây nhỏ như tơ nhện quấn lấy, chẳng biết từ khi nào đầu ngón tay Nghiêm Tranh Minh bắn ra một sợi tơ mảnh dài, vững vàng trói chân chim Thuỷ Khanh lại: “Om sòm.”
Sau đó Nghiêm chưởng môn kéo tiểu sư muội của y như chơi diều, lôi theo sau lưng, cứ như vậy vừa kéo vừa chảnh choẹ mở đầu xoay người rời đi.
Lý Quân gặp nạn ở ngoại ô lần này, tuy biến thành “Họ Lý bụi đời”, nhưng bấy giờ hai tay cầm Chân Long kỳ, khỏi phải nói đẹp cỡ nào, rất giống một kẻ nghèo nhặt được một đĩnh vàng lớn vậy, vuốt ve vết nứt trên long cốt, gã vui mừng cảm thán: “Vẫn là tiểu Tiềm nhà ta…”
Trình Tiềm chưa lên tiếng, Nghiêm Tranh Minh đã dẫn đầu mắt không phải mắt mũi không phải mũi mà nói rằng: “Ai là của nhà đệ?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lý Quân, Thuỷ Khanh và Trình Tiềm đều ngẩng đầu nhìn về phía y, Lý Quân còn trêu đùa: “Đại sư huynh, huynh đây là đang tranh thủ tình cảm sao?”
Nghiêm Tranh Minh: “...”
Lý Quân lập tức khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của chưởng môn sư huynh, sợ đến són trong quần mà trốn qua một bên.
Nghiêm Tranh Minh xụ mặt, như đang muốn cứu vớt chút thể diện, nghiêm mặt nói với Trình Tiềm: “Bây giờ chúng ta lập tức khởi hành đi tháp Chu Tước ngay, không đợi mười lăm tháng tám nữa. Đến lúc đó đông người tạp nham, sẽ đêm dài lắm mộng… Đệ nhìn cái gì vậy, không được nhìn!”
Trình Tiềm vội vàng nghe lời cúi đầu —— nếu như hắn không cười, đại khái có vẻ rất chân thành tha thiết.
Nghiêm Tranh Minh thê lương phát hiện tôn nghiêm của mình cứu không lại được, vì vậy bi phẫn bỏ xa Trình Tiềm, không thèm quay đầu mà đi thẳng phía trước.
Lại nói sau khi bọn họ đi, tên quần áo lụa là trên xe phi mã chẳng những bị người quét sạch mặt mũi, còn bị cướp đi Chân Long kỳ, tức giận đến giậm chân.
Gã này đúng là cực phẩm đã thành sẹo thì quên đau, chớp mắt đã quên mới vừa rồi mình run rẩy trốn sau lưng hai cao thủ nguyên thần, không hề kính sợ mà đưa tay đẩy hai lão tiền bối ra, nổi giận mắng: “Phế vật! Các ngươi đều là phế vật! Việc này nếu để cha ta biết…”
Hai lão nguyên thần đều tự thở dài, một người trong đó nói: “Thiếu chủ bớt giận, nơi đây gần tháp Chu Tước, xin thiếu chủ thận trọng lời nói và hành động. Nếu để người khác nghe thấy lai lịch chúng ta, sợ rằng sẽ gây thêm chuyện.”
“Cút ngay! Ngay cả mấy gã tu sĩ chẳng biết từ xó nào chui ra cũng không đối phó được, cha ta nuôi các ngươi có ích gì!” Quần áo lụa là nói, đặt mông ngồi trên xe ngựa, ánh mắt đảo qua, liền chỉ vào hai tu sĩ ngã trái ngã phải trên mặt đất nói, “Để ngựa ta chạy mất, các ngươi làm ngựa kéo xe cho ta! Ta nhất định phải lấy được con chim biết nói kia, đừng để ta gặp lại mấy người kia!”
Gã này đại khái đã quen làm nhục người, chỉ vào tu sĩ ngưng thần ngự kiếm trở lên làm ngựa kéo xe cho gã, cũng không ai dám thẳng mặt nói ra cái sai. Tu sĩ bị chỉ đích danh đứng lên, cung kính nói lời khuyên giải.
Đúng lúc này, rừng rậm không xa phía sau bọn họ có một con rắn nhỏ cỡ ngón tay cái chậm rãi bò ra, cả người màu đen, so với màu sắc bùn đất quanh mình khó phân biệt. Nó lặng lẽ trườn về phía trước mấy trượng, lẳng lặng bò đến gần chiếc xe ngựa kia. Các tu sĩ bị quần là áo lụa sai khiến vòng vòng không ai để ý đến nó.
Con rắn nhỏ hơi há miệng, phun ra một cái lưỡi rắn màu tím gần như đen, sau đó thân thể màu đen của nó chợt tiêu tan giữa không trung, đảo mắt không có ở trên xe ngựa mà ở sau lưng quần là áo lụa.
Một vị tu sĩ cạnh quần là áo lụa đang tận tình khuyên bảo gã xuất môn ra ngoài, chớ gây nhiều chuyện, chỉ thấy quần là áo lụa đang nổi trận lôi đình bỗng dưng ngẩn ra, cứ như bị người bên cạnh nói gì đả động, một lát liền yên tĩnh.
Tu sĩ kia còn cho là lời mình nói có tác dụng, vội vàng tranh thủ nịnh cho kịp: “Thiếu chủ không nói, tức là đã hiểu rõ đạo lý, thật khiến người cảm phục. Ngựa không có không sao, chúng ta kéo xe cho ngài có được không?”
Quần áo lụa là nhìn gã một cái, lộ ra vẻ mặt suy tư, hai mắt rủ xuống, thái độ khác thường không lên tiếng nữa, xoay người trở lại trong xe ngựa.
Chỉ cần vị tổ tông này không tìm đường chết, người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, chẳng ai nghĩ đến chuyện vì sao gã đột nhiên khác.
Quần áo lụa là phất tay kéo màn xe ngựa, cúi đầu nhìn đôi tay sống trong nhung lụa của mình, hắc khí trong mắt lượn lờ. Một lát sau, gã lộ ra một nụ cười vặn vẹo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT