Còn ai nhớ truyện này nữa không vậy?

Truyện đã kết thúc rồi nha, phần dưới đây chỉ là đoạn viết thêm thôi nha, không có phần tiếp đâu nha ^^Em đã cố gắng hết sức.

----------------------------------------------------

- Nguyên Anh ơi, xem xem thử đôi nào đẹp, để tao đặt một đôi đi.

Nguyên Anh đang ngồi ở ghế bàn học của tôi, nghịch nghịch cái bút chì của tôi nghe gọi thì ngẩng đầu nhíu mày nhả chữ:

- Nói vậy đó hả, lớn rồi...

Muốn đấm vỡ mồm chứ lớn với nhỏ, nhưng dù gì cũng phải hì hì nói chữa:

- Xem giúp em.

Nguyên Anh sang chảnh kiểu như bận rộn lắm, từ ghế đi đến chỗ tôi mà như mệt nhọc lắm. Hắn đang cúi người xem thử, liếc mấy liếc màn hình tôi rồi phán:

- Đôi này được này, thôi nhưng đôi này có vẻ hợp với em hơn đây, à mà đôi này cũng được này...

Tôi méo cả mặt khi nghe bạn đang đứng kế bên nói.

- Rốt cục là đôi nào thì đẹp?

Nguyên Anh cười khì khì ra hiệu cho tôi xê ra tí để hắn ngồi, tôi nghi ngờ nhích mông qua. Giờ thì hắn ngồi cả người lên giường của tôi làm tôi phải bất đắc dĩ xê mông thêm tí nữa để ngồi cho rộng. Khách mà vậy đó, dù giờ có khác hơn xưa một tẹo nhưng hơi bị quá nha.

- Đây, chọn đi, xong thì xuống nhé, giường này của con gái rượu ba tao nhé, cẩn thận cái mông đi.

Nguyên Anh liền vòng tay qua ôm vai tôi, miệng còn cười cười rồi phồng miệng nói không xuống. Nhìn mặt là muốn cho vài chưởng.

Đôi lúc tôi từng nghĩ mình hơi lãng phí thanh xuân vì một người này thì phải. Nhiều năm như vậy vẫn chỉ thích 1 người, hẹn hò chỉ một người. Nếu như mọi người càng lớn càng nhiều mối quan hệ, về tình bạn, về mối quan hệ xã hội về tình yêu nữa thì tôi lại khác, tôi không có thêm nhiều bạn mà tôi cảm thấy thân thiết, mối tình trước hay mối tình sau đều là Nguyên Anh. Hắn là bạn tôi, là người tôi thích, là chị em với tôi.

Đã từng cãi nhau thật sự chưa sao? Rồi, đã từng rồi, thậm chí đã từng chia tay rồi.

Tôi với Nguyên Anh đã lời qua tiếng lại về vấn đề không đáng, rồi giận nhau, không nhìn mặt nhau, Nguyên Anh trong lúc tức giận đã nói chia tay với tôi, tôi đã đấm mạnh vào người hắn, quay lưng, tôi đã thề là sẽ không bao giờ là gì của nhau nữa, nhìn hắn bước về hướng khác tôi đã thề rằng sẽ chẳng có gì giữa tôi với hắn nữa... Nhưng không biết vì sao, 2 đứa vẫn vô tư như chưa có chuyện gì khi gặp lại nhau. 1 tháng chia tay, 1 tháng không liên lạc lại, để đến khi vô tình gặp lại trên phố, Nguyên Anh cười, tôi cũng cười, rồi chúng tôi nhẹ nhàng tặng cho nhau một cái ôm... bắt đầu lại. Có những lúc khi tâm trí chỉ có một người thì nó như một thứ bệnh gì đó bị ngấm vào máu, tự nhiên thấy nụ cười đó là chẳng nhớ đã từng nói kết thúc, chẳng trách cứ hắn đã không nhường nhịn tôi mà giờ lại muốn quay lại.

Tình yêu đôi lúc không thể tính bằng năm được, rằng đã yêu nhau bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm được, mà phải tính bằng kỉ niệm, chúng ta đã trải qua những gì, nó đáng để ta quên mà nói chia tay không? Quan niệm mọi người có lẽ khác nhau mà. Nên chúng tôi cứ thế, bám lấy nhau mãi mà đến nỗi làm người khác... thấy nhàm chán.

Mỗi lần họp lớp bạn bè tôi đều trêu: "tụi mày vẫn chưa chia tay à?"

Nguyên Anh từng đáp lại: "mới chia tháng trước mày, đừng trù chia lại chứ, tội tao."

Lớp tôi không tin, xem câu đó là câu nói đùa như thường ngày của hắn.

Thật sự tội lắm, chúng tôi ai cũng tội.

Chưa chia tay được, và giờ thì hết đường rồi, không thể chia tay nữa, tôi không thể.

Tại...Nguyên Anh cuồng tôi muốn phát rồ lên rồi, xa tôi sao chịu nổi đây. Đôi lúc có người cuồng tôi cũng ngại lắm, nhưng số phận vậy mà.

Nguyên Anh vẫn vậy, bao năm vẫn vậy, vẫn rất lầy, lúc nào gặp tôi cũng lầy.

- Anh nghĩ đối với đôi chân xấu muốn xỉu của Hân thì không có đôi nào hợp.

À không những lầy mà hay dìm tôi nữa, khen tôi à, không có chuyện đó đâu, hên lắm mới được khen một câu cho tử tế thôi.

- Thôi đừng liếc, lé đó, để hôm khác anh mua cho một đôi.

Anh cái shit. Bực bội nha.

- Không được, ngày kia là hết hạn rồi, hôm nay shop người ta xả hàng, hạ giá mày ạ. Lựa giúp đi.

- Thôi mai mua, mai rồi đặt.

- Gì, mai bận vậy quên mất thì sao.

Tôi đã quyết rồi, phải chọn được ngay hôm nay.

Lương thì ít, giờ thì đủ sài thôi, sau này sẽ phải chi tiêu rất nhiều, mẹ tôi dặn là phải tiết kiệm mà. Hôm nay hạ giá, ngại gì mà không bơi vào.

- Hôm nay là lần đầu anh vào phòng Hân đó, chúng ta phải làm việc gì đó ý nghĩa hơn việc lựa giày chứ!

Tôi ngừng việc tìm giày. Nhìn hắn hỏi kiểu: có phải mày vừa nói câu đó không?

Nguyên Anh hiểu ý gật đầu.

Tôi đen mặt...nhắm mắt kìm nén sự khinh bỉ.

Thái độ nghiêm túc quá, tỉnh quá.

À hôm nay do cái xích đu có người ngồi rồi, phòng khách cũng có khách, hết chỗ nói chuyện nên ba cho Nguyên Anh lên đây ngồi nói chuyện với tôi.

Tôi thì tâm hồn...không trong sáng đâu, suốt ngày phim truyện nên suy nghĩ cũng hay nhạy cảm, ngoài việc ảo tưởng ra tôi hay bị suy nghĩ đen tối lắm. Dù vậy nhưng được cái độ giả vờ ngây thơ đã được nâng đến mức độ không ai sánh kịp rồi.

Tôi đưa đôi mắt long lanh hiền dịu hỏi cựu lớp trưởng:

- Ý nghĩa như nào? À hay ấy đợi tí, để Hân qua phòng thằng Su tí.

Tôi vừa nói vừa đứng dậy như thật...

À tất nhiên là bị kéo lại...

- Sao lại qua đó chứ?

Tôi mỉm cười nhìn cựu lớp trưởng rồi tiếp tục ngây thơ:

- Thì qua mượn đồ chơi về 2 đứa mình chơi đồ hàng, ôn lại tuổi thơ thì mới ý nghĩa chứ.

Nguyên Anh đang méo mặt các bác ạ. Tôi cố nén cười lại vô tư nói:

- Hay để tao à nhầm em qua phòng bà mượn cuốn album về cho anh coi, Hân ngày xưa bao cute nha.

- Xem rồi...bực Hân quá, qua đây chơi để nói chuyện với Hân mà, sao Hân vô tâm bấm điện thoại không giờ lại cứ troll anh không vậy?

Chòi oi coi cái mặt kìa, diễn khá lắm, rất tốt, rất tốt, à Hân quen cái vẻ mặt này rồi á mà, không xót thương tí nào đâu.

Tôi ngồi lại chỗ cũ:

- Thôi mở face ra chọn giùm Hân một đôi đi rồi tâm sự đến khi ấy bị đuổi về luôn. Thật đấy, hứa mà.

Nguyên Anh giờ mới chịu mở điện thoại ra, mắt nhìn trang tôi đang xem bấm bấm...

Hữu Tiến đã đăng trong "A3 nhí nhố thích làm lố" một ảnh.

À thông báo ý mà, dù là hết học cấp 3 cũng lâu rồi, nhưng cái nhóm này chưa bao giờ ngừng hoạt động, mà mỗi lần mà có thông báo là thôi rồi, tên chủ đề là: "nhật kí yêu thương" mà nội dung là "khi ta kể xấu nhau" thì đúng hơn, tôi không đếm nổi số lần bị kể xấu ở đó nữa. Đôi lúc hình thức và nội dung nó không liên quan lắm trong tâm tư của những con người bệnh hoạn đó đâu.

Nhưng giờ tôi đang bận, tôi phớt, tiếp tục lựa giày, lát xem.

Cỡ mấy phút á, bạn kế bên tôi gọi tôi:

- Vào xem cái hình thằng Tiến gửi đi, hay lắm, thật đó.

Tôi nghi ngờ nhìn hắn cái rồi lại quay lại xem giày...

- Thật mà, đảm bảo hay.

Tôi mệt mỏi thoát mấy đôi giày vào nhóm theo ước nguyện bạn kế bên.

À bạn Tiến đăng một tấm ảnh, ảnh thì có dòng chữ:

"Bạn cùng bàn của bạn thời cấp 3 giờ ra sao rồi?"

Chủ đề này thì tôi thấy nhiều rồi, hôm nay bạn Tiến lôi hẳn vào đây.

Lướt xuống phía dưới...khiếp, mới đăng mà bình luận nhiều ghê gớm, mấy thánh này nhanh tay lạy luôn...

Để đọc bình luận xem...

Huy Hero: "hồi đó bị thằng chóa đó lôi kéo ngồi chung, cũng may nó không yêu tao chúng mày ạ. Nhưng vì làm tao lỡ mất nhiều mối tình học trò đẹp đẽ nên nó giờ bị báo ứng tụi mày ơi, nó đang ế nhăn răng rồi, mới bị bồ đá đấy thôi, đáng đời dễ sợ"

À thằng Tiến năm xưa ngồi chung với thằng Huy mà.

Nhi Cherry: " nhớ hôm nào bị tao đá cho một phát xém hư của quý mà hôm nay lại bị gái dụ lấy vợ rồi, nhớ lại thấy mình hơi hiền, đá quá nhẹ chân. Ôi cuộc đời, mong nó vẫn ổn, không biến chứng...Tội lỗi, quá tội lỗi, tao không xin lỗi đâu Lâm à"

Thằng Lâm không biết đọc chưa, đọc xong câu này của bà Nhi chắc ra khỏi nhóm luôn quá, thật chứ kỉ niệm oanh liệt quá mà.

Đào Đon Đả: "Hồi đó ngày nào cũng bắt nó đem muối ớt chấm trái cây, hai đứa lúc nào cũng ăn trong lớp. Nhờ tao mà trình độ giã muối ớt của nó lên tay rất nhiều chúng mày ạ. Tao đã từng hứa là khi nào lớn mở được công ti tao cho cho nó vào bên phân phối muối xuất khẩu, tạo công ăn việc làm ý mà...nhưng mà giờ nó giàu bome đi được, tao thì vẫn chưa thoát nghèo."

Có dụ đó luôn hở, chất quá, phân phối muối, chắc công ti con Đào định lập nhạt lắm...

Mai Hương: "nó chắc đang nghĩ sẽ viết cái gì về tao rồi các mày ạ, chờ bình luận nó viết về tao nhé."

Đúng như chị Hương dự đoán, kế bình luận của chị Hương là của chị Phương's Phương's viết: "Tao thì tao biết nó sẽ chờ tao viết nên tao không viết gì đâu, thân ái nhé."

Tôi thật thua 2 chị này.

Hoài Thương: "tao viết về tao được không, tao ngồi một mình một bàn các bác ạ, cô đơn lắm chúng mày ạ, đẹp nó khổ vậy đó"

Ừ, liên quá lắm.

Nguyên Đẹp Trai: "bạn ngồi chung hồi cấp 3 ấy à? Bạn ấy sắp chuyển từ chung bàn sang chung giường rồi mấy thánh ạ ^^."

Tôi sặc nước bọt, ho sặc sụa mấy cái...Nguyên Anh đem ly nước cho tôi rồi vỗ vỗ vai tôi kiểu lo lắng quan tâm lắm ý. Tôi bực mình đẩy hắn ra, cái tật nói xàm vẫn không thay đổi mà.

Bao nhiêu bình luận chỉ thả icon, thả tim vậy mà đến bình luận ngông cuồng khoe khoang của lớp trưởng dân tình bàn luận sôi nổi, nháo nhào lắm.

Chủ thớt Hữu Tiến phản hồi: "mày có tin là ngày mai mày không có cô dâu không?"

Tôi vui vẻ nhấn like cho bình luận của bạn ấy.

Nguyên Anh kiểu như bực bội lắm vò xù đầu tôi rồi bấm mạnh vào điện thoại.

Nguyên Đẹp Trai: "Anh thách chú"

Hữu Tiến: "Đợi đi, giờ tao qua bắt nó"

Nguyên Đẹp Trai:" Tự nhiên nhé, đến rồi nhìn nét mặt anh mà có định bắt hay không nhé, anh đang ở nhà vợ anh chú à"

Hữu Tiến : "bằng trứng đâu, bố đây không tin nhé"

Quầng chúng A ủng hộ: "nó nói khoác đấy, làm quái gì ở đó"

Bạn trẻ B gõ: "để xem mày nói khoác được mấy câu nữa"

Bạn C lên tiếng: "Đừng khoe nữa lớp trưởng à!"

Nguyên Đẹp Trai: "Ok, đợi đi..."

Tôi khó hiểu, hết nhíu mày rồi lại nhìn Nguyên Anh, hắn định làm gì tiếp theo chứ.

Nguyên Anh cười cười kiểu dê cụ với tôi, tôi rợn người đẩy mặt hắn ra, hắn lại tiếp tục cười dê. Lúc đó tôi đã thấy rất nghi rồi, đến khi đọc bình luận mới của hắn tôi mới hiểu sốc là như nào.

À ờ Nguyên đăng đăng một tấm ảnh kèm dòng chữ: "tại mấy chú ép anh quá...khoe nốt luôn mấy chú à."

Nguyên Anh dám chụp lén, không biết hắn tự sướng khi nào nữa, trách mình u mê mải miết xem giày...để rồi nhìn ảnh, đứa bấm điện thoại, đứa tươi rói tạo dáng...ừ, chứng minh hay lắm, khá lắm.

Phản ứng của lớp ấy à? Lớp chưa phản ứng, chắc đang soạn bình luận.

Phản ứng của tôi ấy à? Tôi đã đạp mạnh hắn xuống giường...

Nguyên Anh lồm cồm bò lên, xoa cái lưng, còn nói nếu không có nội công thâm hậu trong người thì đã vỡ xương rồi, mai hết lấy vợ rồi.

Tôi bực mình nhéo vào hông hắn một cái...

Chưa hết bực thì lại thấy:

Hữu Tiến đăng một ảnh vào "A3 nhí nhố thích làm lố" một ảnh...

Cap: lộ cảnh giường chiếu của Nguyên Anh và Nguyên Ngọc Hân trước ngày cưới.

Tôi hóa đá.

Nguyên Đẹp Trai: "Rất tốt."

Tôi say sẩm mặt mày, cảm thấy bế tắc và bất lực. Thôi tôi không đọc bình luận nữa đâu.

Giờ tôi đã hiểu, bạn bè là thứ gì đó rất xa xỉ và lấy bạn bè cũng là thứ dở hơi nhất luôn.

Cảm giác kiểu như khi mình nhắn tin cho một ai đó và hỏi: "Đang làm gì đó?" Và rồi nhận lại câu trả lời: "đang thở" vậy. Nó cứ dở hơi sao á.

Có những lúc, chỉ thấy tay chân ngứa ngáy, muốn đánh nhau nhưng sợ đánh không lại.

......

Nếu có thể, hãy kể một chút về bạn cùng bàn của bạn đi, muốn nghe kể chuyện quá!!!-->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play