Sao vậy anh Nguyên Anh xấu tính, anh có cần đày đọa tôi thế không.
Tôi nhất định phải theo lời Bác Hồ đứng lên chiến đấu chống lại kẻ thù mới
được. Tôi còn nhớ khi kêu gọi toàn quốc kháng chiến Bác Hồ đã viết: Ai
có súng dùng súng, có gươm, giáo, sẻng, kéo, dao dùng tuốt, hãy chém
địch ra trăm mảnh để thỏa cơn giận (xin lỗi Bác con quên lời Bác viết
sao rồi, cho con bịa tí).
Bây giờ tôi phải làm sao đây, tôi không có những thứ đó, chỉ còn tấm thân này làm sao chiến đấu.
Hay dùng sắc đẹp quyến rũ. Nói xong cũng thấy nản, tôi có đẹp gì đâu mà quyến với chả rũ.
Hay dùng văn chương làm hắn đuối lí. Haiz...khổ cái là điểm văn chỉ đủ lên lớp.
Hay là dùng nội công thâm hậu để đánh bại hắn. Cái thân học sinh như tôi
thì làm gì có võ, cầm bút thước viết bài đã thấy mệt rồi huống hồ
chi......bút với viết....Đúng rồi, tôi sẽ dùng bút bi để chiến đấu, sẽ
chọt, đâm vào người hắn, cho hắn mình đầy máu... xanh. Nếu không được
tôi sẽ chọt vào......sách vở hắn, vẽ bậy lên phần bàn của hắn, cho hắn bị thầy cô la. Haha, nghĩ đã thấy sướng. Có trẻ con quá không ta? Không không, chắc là không rồi, vì tương lai con em chúng ta, việc làm này
rất là người lớn.
- Có lên không thì bảo?
Chất giọng của hắn thanh thoát quá, dịu dàng quá, chỉ cần nghe vài tiếng
là tôi đã cảm thấy.......tụt hết bao nhiêu là cảm xúc. Thằng này chỉ
giỏi phá đám khi người ta đang tưởng tượng thôi.
Lần này tôi phải phản đối mới được.
- Tao...
- Nè Nguyên Anh, mày làm gì mà chèn ép con Hân thế, khi nào cũng bắt nó làm vậy?
Dù mồm vừa hả ra để nói nhưng bị chặn lại có hơi quê một xíu, nhưng không sao, cuối cùng anh Tiến đẹp trai đã nhìn thấy được bộ mặt thật của hắn. Anh Tiến ơi, hãy giành lại sự công bằng cho Hân muội muội đi, tao chịu hết nổi rồi.
- Đúng đó, gần 2 tháng nay mày cứ làm khó nó hoài.
Anh Huy cũng thật sáng suốt nữa, biết tôi bị hắn đày đọa gần 2 tháng cơ
đấy. Tôi phải chịu đựng sự điên khùng của hắn lâu vậy đó.
Giờ đây đến cả Phương với Hương còn đồng tình với tôi nhìn lớp trưởng gật
đầu để phản đối nữa kìa. Haha. Có một sự sung sướng hơi bị chà bá.
-Tụi mày là cán sự bộ môn à, ngồi đó mà nói. Ừm...mà nếu muốn thì cứ lên làm thay hay làm cùng cũng được, bạn bè với nhau mà, tao là tao rất thích
tạo điều kiện.
Hắn đe dọa kìa, đừng sợ các đồng chí.
- ....
Ơ... sao im re vậy, tinh thần đồng đội đâu rồi. Sao có một câu đã xoay chuyển ý chí của các đồng chí hết vậy.
Haiz...cũng không thể trách tụi nó được, kẻ thù của tôi là cán bộ cấp cao mà. Tôi
phải cố gắng làm hết để nhận khoan hồng. Làm nhiều, biết nhiều, không
buồn, không buồn. ^ _ ^
- Các em về chỗ hết đi. Thầy có thông báo.
Đang bước lên thì bị chặn ngang bởi tiếng thầy, sao hôm nay tôi hay bị quê độ thế.
Nhưng mà cũng cám ơn thầy nha, hí hí.
- Chưa xong đâu nghe chưa.
Hắn nói nhỏ để mình tôi nghe. Xin lỗi chứ chị đây thoát rồi. Tôi phẩy tay ra điều không muốn nghe rồi về chỗ.
- Sắp đến 20/10 rồi, các bạn nam chuẩn bị quà cho các bạn nữ và cô giáo để chúc mừng. Thầy sẽ.....
- A, sắp có quà rồi, thích quá.
Một đứa hét lên.
- Vui toá vui toá, sắp có đồ miễn phí rồi.
Một vài đứa lại bắt đầu phấn khích.
- Ye ye ye, ồ yé ye.
Lại phấn khích.
Tôi thấy lớp của tôi có sở trường là hay nhảy vào miệng người khác khi
người ta đang nói lắm nha. Mà cũng không biết có phải sở thích không
nữa.
- Tụi mày im hết coi, thầy đang nói mà.
Đúng là lớp trưởng, nói cái im hết liền.
- E hèm, việc đó thì các em nam tự tổ chức nha, thầy không liên quan.
- Sao lại thế hả, thầy cũng đóng góp chút ít chứ thầy tụi em còn trẻ người non dạ.
- Mấy em tự làm mới có ý nghĩa, các bạn nữ mới hạnh phúc, các lớp khác còn nể phục.
Lần này thì thằng lớp trưởng đứng lên nói luôn:
- Tụi em biết tự túc là hạnh phúc, lớp khác nể phục là chuyện đương
nhiên, nhưng có thầy đóng góp tụi em mới thấy hạnh phúc hơn. Thầy cũng
biết rồi đó, chúng em phải chuẩn bị quà, rồi còn mua bánh kẹo, nào là
mua bong bóng trang trí, bla...bla... để tổ chức. Mà con gái lớp em_hắn
nhìn qua một lượt con gái lớp tôi rồi tặc lưỡi, hắn nói tiếp_là một động vật ăn tạp truyền kiếp nên....á....á....đau...đau...
Chưa để hắn nói xong câu, con gái lớp tôi đã cầm chổi phan cho hắn vài phát rồi. Cho đáng đời.
- Đúng rồi đó thầy, đúng rồi....
- Được rồi, được rồi, thầy sẽ chịu 1/10, được chưa. Thôi sắp vô lớp rồi các em học đi. Thầy đi đây.
- Thầy ơi, thầy ơi, chưa nói xong mà, thầy ơi....
Có đứa nói với theo nhưng chẳng được gì.
- Ngân sách thì không có, giờ còn phải mua quà, biết lấy tiền ở đâu ra?
- Đúng đó, con gái lớp mình còn ăn như heo, bánh kẹo từng nào mới đủ.
Một đứa lại tiếp tục than thở.
- Ê, vừa nói gì tụi này đó? Muốn ăn chổi không?
- Không không tụi em nói tụi chị xinh xắn dễ thương.
- Biết điều đó.
Cán chổi được hạ xuống.
- Tất nhiên là biết điều rồi, có chết cũng không khai mới nảy tụi tao nói tụi mày ăn như heo.
- A ha láo với tụi bà đây à. Đứng lại cho tao...
Đứa cứ chạy, đứa cứ đuổi, loạn cả lớp. Đến khi nào trống đánh, tụi nó mới thôi.
Thế cơ mà hôm nay thằng cha ngồi cạnh cứ đăm chiêu không nói gì, giờ đến
tiết sinh hoạt lớp không có thầy cũng không nói luôn. Kệ, mặc xác hắn,
như vậy đỡ khổ.
- Con gái tụi mày thích gì?
- Giật cả mình_tôi ôm tim, tự nhiên đang im lặng quay sang nói làm tôi giật mình_Cái gì?
- Mày thích quà gì?
- Hả???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT