Mặt hắn đỏ á? Vì vừa chứng kiến khoảnh khắc lạ quá nên tôi bất giác núm tay hắn lại để nhìn thêm lần nữa.
Hắn quay mặt lại...
Tôi nhìn kĩ mặt hắn. Có đỏ gì đâu chứ, mặt vẫn tỉnh như vậy mà, còn nheo
mắt cười tôi nữa chứ. Nét cười càng đậm hơn. Có gì hay ho đâu mà cười.
Cười nhe cả răng ra rồi. Tôi chột dạ. Tự vuốt mặt mình tìm thử có thứ gì dính vào mặt không.
- Cười gì mày - tôi nhìn hắn với vẻ đề phòng.
Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt mấp máy môi:
- Tại lâu rồi mới thấy mày...chủ động nắm tay tao.
Tôi đã thả tay ra rồi vậy mà hắn vẫn đứng trân trân ở đó. Khùng cũng có giới hạn chứ, còn nhìn tôi không chớp mắt vậy hả.
- Đi đâu thì đi đi, đứng đây vướng víu, người khác không đi qua được bây giờ.
Tôi vừa nói vừa đẩy hắn đi chữa ngại. Cứ đứng tồ tồ đó có mà tôi không dám nhìn lên quá.
Nguyên Anh sau khi búng tai tôi rõ đau thì giờ đã đến chỗ bàn mấy đứa con trai nhập bọn rồi, còn cười rất sảng khoái nữa chứ. Nhìn cái mặt của hắn
kìa, chưa thấy ai thích ứng nhanh như thằng này, chưa gì mà mới ngồi
xuống đã biết chuyện chi để cười rồi.
- Hân, qua đây nhờ tí đi. Lẹ lên, lẹ lên, tao với con Hương đang chơi
pikachu mà bị bí. Lẹ lên qua đây tìm giúp coi, sắp hết giờ rồi!!
Định mệnh, thì ra mượn điện thoại thằng Tiến để chơi trò đó. Ơi trời ạ!!!
Tôi nói vậy thôi nhưng cũng đến nhập bọn cho có bè có phái.
Còn vụ hôm nay thì...vụ hắn đỏ mặt đó, thật thì tôi cũng không biết nữa,
không biết do bất chợt hay cơ bản không có dấu hiệu nào nữa.
Dù dặn
mình đừng suy nghĩ đến cái vấn đề chẳng đâu vào đâu đó nữa nhưng cái đầu thật...vẫn cứ tiếp tục vu vơ. Cứ đinh ninh trong đầu là hắn có tí thích với tôi nên mới có thái độ lúng túng khi tôi hỏi về vấn đề điện thoại.
Nhưng thấy cũng hơi đúng, vì người ứng xử rất tốt như hắn sao lại đánh trống
lảng trắng trợn như vậy được. Có phải chăng hắn không nghĩ là tôi sẽ hỏi nên chưa biết nói sao với tôi?
Đó chính vì có suy nghĩ điên rồ đó mà đến tối vừa nhắn tin với hắn vừa bất giác tưởng tượng vẻ mặt của hắn có những biểu cảm nào khi nói chuyện
với tôi. Híc. Thường thì nhắn với hắn chỉ ngồi chờ cười ha hả rồi rep
lại. Vậy mà hôm nay còn dành tận mấy chục giây để ngẫm nghĩ điều vớ vẩn
kia. Tất nhiên là bị hắn nhắc khéo: "mày liệt nửa người hay sao mà nhắn nhanh như rùa vậy hả"
Đó, bị nói đểu vậy mà tôi còn thơ ngây nhắn lại: "không có mà..." nữa chứ.
Không biết sao nữa. Chắc tôi điên quá rồi.
Ơi...đã vậy lúc ngủ còn vẫn suy nghĩ vu vơ, đến nỗi phải tự vỗ má mình để xua
đi suy nghĩ điên rồ trong đầu để dễ ngủ. Khiếp lắm, tự nhiên một đứa đặt mình xuống là ngủ như tôi mà cũng có ngày này. Híc, trách thì phải
trách dạo này nhiều cái lạ lẫm cứ ầm ập kéo đến với tôi quá...
Đến nỗi phải trấn an mình là: mình cũng là con người mà, yêu ghét là chuyện thường thôi!!!
Ừ, thường thôi.
Ngày mới bắt đầu lại thấy muốn bật cười, tự nhiên chợt nghĩ: sắp được gặp hắn rồi...
Đó, có ai như tôi không? Tôi cần vài cái tát để bớt điên...hic.
- Bài học kết thúc tại đây, cho mấy em nghỉ sớm. Làm gì thì làm đi, nhưng nói chuyện nhỏ thôi để lớp khác còn học.
Câu nói thừa nhất của thầy cô từ xưa đến giờ vẫn không thay đổi.
Nói nhỏ á, cô có lẽ đề cao chúng tôi quá rồi.
Tôi quay ra đàng sau nhìn lên đồng hồ tràn ngập hạnh phúc, còn tận 20 phút nữa mới hết giờ, hôm nay được lộc nghỉ đây mà.
- À lớp, cho cô nhờ tí đi, một bạn thôi. A Nguyên Anh cũng được. Lên đây.
Đang loay hoay gôm sách vở của môn học vừa rồi cũng phải ngước lên.
Tôi quay qua nhìn hắn cười, hắn cũng dừng nguyên động tác nhìn tôi như kiểu: "tại sao lại là tên tao chứ". Nhìn hài lắm.
Mà cũng tội cho mấy đứa có chức lắm, khi nào cũng bị nhờ vả.
Tôi đập vai thằng kế bên ý là an ủi, xong hếch mặt lên phía cô. Ý bảo lên
đi. Hắn không nói gì nhưng tôi biết là cũng ức lắm, lớp được nghỉ mà
mình lại bị nhờ.
- Em qua bên dãy B vào lớp 11A5 mượn giùm cô cái sổ đầu bài nhé!
Cô này đúng là thánh
sai, thế sao không để qua lớp đó rồi làm gì thì làm đi, bắt chạy qua tận bên kia, sân trường rộng chứ có nhỏ gì. Đúng là làm thầy cô, rất thích
sai người.
Cỡ tôi thì tôi chả đi
đâu, xa thế cơ mà, rồi còn không biết cái phòng lớp đó là phòng số mấy
nữa là. Nhưng lớp trưởng lớp tôi chân dài như vậy, sức khoẻ tốt như vậy
mà ỏng ẻo không muốn đi thì kì lắm.
Nên hắn quay qua nhăn mặt giả vờ mếu với tôi rồi bước ra khỏi chỗ. Tôi nhìn cái mặt bắt đầu méo của hắn mà muốn cười.
Nhưng vừa đi ra đến cửa thì cô lại gọi giật:
- À Nguyên Anh, sẵn tiện em gọi lớp phó lớp đó qua đây giùm cô luôn nha em.
Cô vừa nhắc đến đó tự
nhiên Nguyên Anh đứng yên tại cửa...nhìn chằm chằm về phía tôi. Ơ. Vẫn
đang nhìn...Ớ, lưu luyến tôi đến vậy sao hả? Ợ. Gì mà nhìn như muốn đánh tôi vậy? Ôi nhưng mà cứ thấy hắn nhìn tôi không thèm chớp mắt như vậy
lại tự nhiên sợ sợ...vậy nên tôi tháo kính để lên bàn. À tại với tiêu
chí: mình không thấy người ta chắc là người ta cũng sẽ không thấy mình.
Tại tiêu chí này từ xưa đến nay trẻ trâu thường tâm đắc.
Tôi giờ cũng thấy rất đúng, nhìn ra cửa chả thấy mặt mũi hắn như nào.
Hắn rồi cũng đi...
Cất sách vào hộc bàn thì tình cờ liếc qua hộc bàn hắn...mắt dừng lại ngay ở đó.
"Bạn gái tôi chụp
hình cũng xinh nhỉ? Chúng tôi cũng hay chụp chung lắm nhưng chắc giờ có
đưa anh cũng không xem hết được đâu..."
Có nên không? Nhưng hắn làm tôi thắc mắc trước mà.
Bây giờ nghĩ xem, nếu
tôi mở nó ra, không có thứ tôi cần thấy thì thôi đi, bình thường mà
sống, ăn dưa bở một hôm thì cũng chẳng sao.
Còn nếu mở ra cả đống...ảnh tôi, thì sao, có...có phải là...thầm...thầm thương tôi không?
Tôi vỗ má mình, ý là bớt ảo đi.
Nhưng mà nói đi cũng
phải nói lại. Mấu chốt là ảnh nền tôi thấy hôm đi mua quà, chính mắt tôi thấy ảnh tôi. Trừ trường hợp tôi có chị em sinh đôi thôi chứ ngoài đời
chẳng có ai có gương mặt xinh thấy ớn như tôi hết.^_ Mà đó, ai lại đi cài hình một đứa con gái mình quen làm ảnh nền. Mà đó lại là ảnh tôi, chỉ có là...
Tim tôi đánh thịch một cái...
Tôi lại không có can đảm hỏi thẳng đâu, hôm trước định hỏi thì bị hắn chặn miệng rồi, nên giờ chỉ còn cách này.
Không thể chịu đựng thêm được nữa...
Làm kẻ xấu một hôm chắc không sao đâu.
Tôi thò tay vào hộc bàn đứa ngồi cạnh, móc cái điện thoại của bạn hiền ra.
Hồi hộp thế chứ, thời gian không được nhiều lắm, lấy điện thoại người
khác thì phải tận dụng ngay không người ta về thì toi.
Tôi đã vừa vượt qua khóa màn hình, có hơi rung nhưng cũng qua được. Có gì đâu, tại hôm trên xe
bất chợt thấy nên giờ nhớ. Nhưng ơ mà, sao là hình hắn, tôi nhớ hôm đó
tôi thấy cái mặt tôi mà, hắn còn khoe với tên kia nữa mà.
Sao giờ nó mất tiêu rồi.
Thôi mở album ảnh ra...
Cho tôi chửi một vài câu nhé!!!
- #%%_+-%#$%&
Trời, đến album ảnh cũng có mật khẩu.
Tôi cố thử 1 lần...không được.
Lần 2 vẫn không được...
Đã hồi hộp thấy mẹ mà mở méo ra...tôi cầm điện thoại trong tay bất lực.
Mở các ứng dụng khác thử xem...Ôi trời ạ, tin nhắn, messenger, facebook, zalo,... đều có mật khẩu vẽ hình.
Danh bạ, cũng hên là chưa khùng đến mức cài mật khẩu danh bạ.
Thôi thử mở album lại lần nữa coi...
Toát cả mồ hôi.
Vẽ hình gì mới ra đây. Chỉ một lần này nữa thôi, sai nhiều sẽ bị phát hiện ra ngay...
- Ê Hân, Hân.
Có đứa đánh vai tôi làm tôi giật cả mình.
Tôi á lên một cái rồi ôm tim, còn định ném luôn điện thoại của bạn lớp
trưởng. Đúng là làm điều lén lút, hại tim thiệt chứ...Mà sao đứa nào
đánh vai tôi vậy? Tôi quay qua:
- Cái gì?
Con Đào bỉu môi với tôi một cái rồi nói:
- Gì mà mày hét lên với tao ghê thế? Cô cũng nhìn luôn rồi kìa.
Tôi bặm môi cúi đầu, lại ngước lên hỏi khẽ:
- Có chuyện gì không mày?
- Hình như mày quen thằng kia phải không?
Tôi nhìn theo hướng tay chị Đào...ớ, Nguyên Anh mà. Về khi nào vậy ta.
- Đúng chưa, tao thấy thằng này cũng được đó, cũng hơi bị đẹp nha.
- Ơ...lớp trưởng mà.
- Trưởng đâu mà trưởng, thằng lớp khác đàng hoàng.
Có đứa cứ chỉ có đứa không tin.
Tôi nhìn lại lần nữa, vẫn là hắn mà. Nguyên Anh đang đứng cách tôi 2 bàn tám chuyện. Tôi nhớ là tôi vẫn đang mang kính mà.
- Thật mà, mày khùng hả, Nguyên Anh thật mà.
Tôi khẳng định thêm lần nữa.
- Tao nói mày nhìn lên bàn giáo viên kia kìa. Sao mắt mày khi nào cũng có mỗi lớp trưởng không thế Hân?
Con này!
Có lẽ nó
chưa có dịp nào để khoe giọng hay sao mà...nó lựa ngay câu dễ hiểu lầm
này nói to trong lớp thích hóng thị phi như lớp tôi.
Tôi nhìn quanh mấy đứa trong lớp rồi bịt mỏ nó lại, để nó nói thêm chắc tôi chết vì ức quá.
- ả a...
Nó vẫn ý ới dù đã bị tôi dùng tay bịt kín miệng.
Tôi kéo đầu nó lại:
- Mày đừng nói to như vậy chứ hả? Tao bóp chết bây giờ.
- Ừ ừ, iết ồi, ả ay a, ẹt ở óa...gớm quá, mày bịt thêm tí nữa chắc tao tắt thở. Tao còn chưa có người yêu.
Tôi bỉu môi chẳng thèm quan tâm.
Con Đào sau khi vuốt miệng mình xong thì tặc lưỡi nói đứa đứng phía trước:
- Lớp trưởng ơi, làm phiền bạn tránh ra cho bạn Hân nhìn tí ạ.
Vậy mà hắn chỉ tỉnh nhếch mép một cái rồi không phản ứng gì thêm.
- Ơ thằng này, tránh ra tí đi.
Sau khi chị Đào nhắc đến lần thứ 2 thì bạn được gọi là bạn cùng bàn với tôi...vẫn dửng dưng
chẳng thèm tránh, đứng nguyên đó tám tiếp với mấy thằng con trai. Đúng
là cái tật xấu này vẫn không chừa. Tôi bực quá dịch mông qua phía phần
ghế của hắn nhìn luôn. Tại nhìn chỗ này mới thấy được cái bàn giáo viên, chỗ tôi nhìn lên bị hắn chắn rồi.
Có một bạn đang đứng
trao đổi gì đó với cô, ô có vẻ hay ho nhỉ. À chắc là lớp phó học tập lớp mới nãy cô nói rồi. Ồ con trai à. Mà hình như có cái gì đó sai sai, bạn đó...
Á, bạn...bạn...Kh...Khoa...mà, bạn đó là lớp phó lớp đó à.
Tôi vừa nhận ra một điều: tôi quen toàn mấy đứa cức chó à nhầm có chức không à.
Tôi không ngờ mình lại có những đẳng cấp ghê gớm như vậy.
- Mày quen thằng đó đúng không?
Tôi gật.
- Hố hố, lo ngắm chàng đi, báo tí cho mày thôi, tao qua kia chơi đây.
Tôi ngơ ngác nhìn bạn
Khoa đang đứng trên bàn giáo viên, thâm tâm tự nhiên nhận ra thêm một
điều càng quan trọng hơn: bạn nào vô lớp thì cũng kệ chứ, liên quan éo
gì đến sự sống của tôi.
Nhưng khi đang nhìn bạn
chăm chú thì bất chợt bạn quay qua...nhìn tôi. Ố, nhìn tôi à. Tôi xã
giao cười lại, bạn cười lại với tôi. Lo quá, có khi nào bạn nghĩ tôi mê
trai không? Tôi chỉ vô ý suy nghĩ rồi nhìn bạn thôi mà...
Tôi ngại quá định dời tầm mắt qua chỗ khác thì bỗng nhiên có một đứa ngồi xuống ngay chỗ trống trước bàn. Ý là bàn trên đó.
Tôi đưa mắt qua nhìn đứa trước mặt.
3 giây định thần. Lớp trưởng. Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi. Thấy ánh mắt
của ai đó đang nhìn gì đó chỗ tay tôi, tôi theo ánh mắt đó nhìn theo...
Tôi hình như lại nghe thấy tiếng nổ trên bầu trời. Vội vàng lấy tay che lại hiện vật trên bàn.
Tại sao không ai nhắc
tôi là xem lén không được thì hãy cất hiện vật vào vị trí cũ đi, tại sao vẫn để trên bàn như vậy chứ, đã vậy còn để gần tay mình? Tại sao không
ai nhắc tôi chứ?
- Điện thoại ai?
Ặc, nghiêm thế.
Tôi cười hè hè nhìn cái
điện thoại xong chìa ra trước hắn. Hắn không nhận lấy còn liếc tôi. Tôi
méo mặt, gì thế này? Tôi lại lầm lỡ sao?
- Của ai?
Giờ mà nói điện thoại tôi thì có mà bị đấm cho ú mỏ, mà nói điện thoại hắn thì mỏ cũng bị ú, ôi cái số của tôi mà.
- Mới chỉ mở được khóa màn hình à, vẫn chưa phá ứng dụng nào đâu, nên đừng nhìn Hân ghê gớm như vậy mà.
Tôi đưa ra gương mặt thật tội ra với hắn...vậy mà hắn vẫn nhìn tôi với vẻ mặt đó nói:
- Sao mở được khóa?
Thằng này nó tích tụ hờn dỗi ở đâu rồi về đổ lên đầu tôi này, mới sáng sớm còn toe toét mà giờ
mới chạy có mấy vòng mà đã thay tính đổi nết rồi.
Tôi cúi sát mặt xuống bàn chu mỏ năn nỉ thêm tí, xong kéo tay hắn giúi điện thoại vào.
Hắn sau khi liếc tôi chán chê thì không nói gì nhiều, chỉ có điều là đưa tay ra véo vào má tôi rõ đau.
Xong thì cười man rợ như vừa thu được chiến lợi phẩm vậy.
Giờ thì quay mặt ra phía bàn giáo viên nhìn cái gì đó. Tôi xoa má nhìn theo hắn...
Bạn Khoa đang nhìn... xuống chỗ tôi. Tôi trưng nụ cười đáp trả bạn, bạn
cũng cười lại tôi xong thì nhìn xuống giấy tờ cô đang thao thao bất
tuyệt.
Nhưng có vẻ bạn ấy không tập trung vào lời nói của cô thì phải.
Hiện giờ lớp tôi thì nói chuyện to khỏi nói rồi, tụm năm tụm bảy rất nhộn nhịp. Được cái hôm nay có giai đẹp vào lớp nên mấy bạn nữ có vẻ phấn khích lắm. Tôi nhìn lại
bạn Khoa, ồ bạn có vẻ cuốn hút ha, nhìn nghiêng vậy cũng rất đáng nhìn
ha?
- Ngắm có vẻ tập trung nhỉ?
Tôi quay qua, hắn đã ngồi vào chỗ kế bên tôi từ lúc nào rồi.
Nhưng câu hỏi của hắn tôi lại không hiểu lắm nên vẫn tiếp tục nhìn lên bục giảng.
- Khoảng cách đó hơi xa, nên đừng nhìn như muốn ăn thịt người ta như vậy nữa. À vừa hay tao cũng ngồi kế bên mày đây...
Tôi bực mình vì bị ngầm nói mê trai nên quay ngoắt qua bên cạnh:
- Mày tưởng mày đẹp lắm hả? Không thèm ngắm mày.
- À, chắc là không thích ngắm mà thích hôn à?_xong thì ghé tai tôi_hôm đó tao nói hôn má thôi, mày hôn vào đâu thế?
Ư...Rợn hết cả da gà, rộn hết cả tim gan.
Cái thằng này thích nhắc lại chuyện xưa này, hắn muốn dồn tôi đến chỗ chết
đây mà, chuyện đã xưa như trái đất rồi mà còn nhắc lại. Chuyện đó thì có hot gì nữa đâu chứ...
- À nếu muốn thì cho mày hôn lại đó, hôn không?
Tôi vừa quay qua định mở miệng thì phải ngậm lại ngay vì ngay trước mặt tôi, một gương mặt đang phóng to.
Phản xạ tự nhiên, tôi giật mình quá lùi người ra xa.
Chắc là do muốn nhìn rõ người trên bục giảng nên dịch có hơi sát đến mép ghế, nên giờ vừa dịch mông ra một tí thì...
Theo phản xạ tôi nắm giữ tất cả các thứ xung quanh để có thể níu lại.
Định mệnh. Mất hồn kinh niên. Tôi ngước lên.
Mặt kề mặt, tay nắm tay. Tôi hoa mắt, không khí có vẻ nóng lên đến... 80 độ.
Tim đập thình, mắt trợn to. Nhịp thở không đều, không biết của ai nữa...
Tôi buông tay nhích người ra.
- Đó, tụi mày xem hai đứa kia kìa. Tụi nó tưởng ngồi bàn cuối thì thích làm gì thì làm kìa!!
- Ê hai đứa kia, ôm nhau cũng phải lựa nơi vắng người chứ. Hai đứa mày định cho tụi tao GATO à?
Mỗi đứa nói một câu, tôi ngơ ngơ nhìn tất cả con người đứng trong lớp tôi, cả cô giáo và bạn
Khoa nữa, nhìn tụi tôi chòng chọc. Tôi không thể cãi được lời nào...
Đang có những thế lực ngầm đang chèn ép đến tôi.
Nhưng chỉ là phản xạ tự
nhiên hắn kéo tay tôi lại để tôi khỏi lọt thỏm xuống ghế thôi mà. Mà
cũng chỉ là kéo có phần hơi mạnh nên tôi bay vào ngực hắn thôi mà...chỉ
là 2 đứa thắm thiết nhìn nhau thôi mà...
Tôi không có năng khiếu trong mấy vụ này nên quay qua hắn cầu cứu. Tại có cô giáo chắc là hắn sẽ không ôm tôi rồi nói: "sao tụi mày cứ ganh tị với hạnh phúc của tao vậy" chứ hả?
Đúng là tôi không hiểu hết về hắn rồi, hắn sau khi tặng cho lớp một nụ cười, chậm rãi lên tiếng:
- Xin lỗi nhé, lần sau sẽ ôm nơi kín đáo hơn.
Tôi muốn đào lỗ...
Tôi muốn chôn sống mình ngay lập tức.
Có lần sau nữa hả?
À phản ứng của lớp tôi á hả? Lớp tôi xem như không có chuyện gì xảy ra rồi, lạ đời thế chứ.
Mà cũng buồn thật, một
chút ngượng cũng chẳng có. Hắn nói cứ như chuyện thường tình như thế thì làm sao là người thương thầm tôi được.
Số bạn Hân nhọ quá, chẳng ai thương.
...
- Hân, tolet hông mày?
2 đứa kia tí tởn ôm tay
nhau mặt cười cười rủ tôi đi giải quyết nỗi buồn. Tôi thì đâu có nhu
cầu, nhưng theo phong trào cũng chạy bạch bạch theo. Còn hí hí lại như
con dở. Cũng may tụi này cũng không phải dạng bình thường gì nên chẳng
chấp nhất mấy chuyện này.
Dọc đường đi cơ bản là 3 đứa cứ như vừa
trốn trại xong, rôm rả từ ngõ này đến ngõ nọ. Vào đến nơi còn hú hí với
nhau, chù ẻo tùm lum.
- Sao rồi? Người trong mộng của mày với mày sao rồi?
Khi tôi đang chỉnh đốn
trang phục để bước ra thì có tiếng trò chuyện từ bên ngoài. Nhưng không
phải 2 đứa bạn tôi đâu, không biết đứa nào nữa, chắc đang soi sắc đẹp
rồi sẵn tiện tám đây mà. Nói chung là kệ tụi nó đi.
- Bình thường thôi, có gì thì tao nhờ ba tao, ba tao với ba anh ấy quen nhau mà.
Có vụ này nữa à? Không được người ta thích thì gọi điện thoại cho người thân à. Cũng hài quá, bạn này thật là "có bản lĩnh".
- Nhưng nghe nói anh ấy có bạn gái rồi mà?
Gay go nha, người ta có
bạn gái mất tiêu rồi. Thật là tội cho cô gái ấy. Cơ mà đừng nói là đi
cướp bạn trai người ta nha. Hố hố, tôi có tài làm bình luận viên cho
chuyện của người khác quá.
- Có đâu mà có, tao mới hỏi, anh ấy có nói gì đâu.
- Không nói đâu hẳn là không có đâu. Người ta ngày nào cũng đi chung với nhau, mày cẩn thận đấy.
Tội quá, ngày nào cũng đi chung với nhau luôn mà...
- Sợ gì chứ, sợ anh ấy thích chị ta à? Chị ta chẳng đẹp bằng tao, không năng khiếu bằng tao.
Ơ, tự tin quá nha, mấy
đứa bánh bèo thời nay cũng thật, dại trai quá à, có gì đâu mà mặt dày
theo nhau vậy hả...thôi bỏ đi, chả liên quan đến mình.
- Ê mà hai đứa mày nói đứa nào ợ?
- Mày biết chị tên Hân trong ban văn nghệ phát thanh học đường không?
Ớ...
Ban phát thanh
học đường, ồ, tôi có tham gia trong sự ép buộc. Cũng không phải là thành viên chính đâu nhưng...tôi nhớ hình như có mình tôi tên Hân, tôi nhớ,
á...gì vậy hả? Gì đây hả? Cái gì đây hả? Có sự tham gia ngầm của tôi à?
Cuộc nói chuyện này, là ai đang nói về ai đây?
- À, tao biết rồi. Không xinh bằng mày nhưng được cái hát hay. Ê mà họ học chung với nhau nha, coi chừng mày ơi.
Mấy bé bạn này nhắc nhở
có tâm quá. Coi chừng mới chịu á. Ừ thì coi chừng đi em. Cơ mà đang nói
đến thằng cha nào đấy? Đừng nói là...
- Từ giờ tao sẽ bám mãi anh Nguyên Anh của tao, thách chị ta làm gì tao. Bữa tao cho té xe đạp mà chưa chừa.
Ế...Ơ mà, té...vậy người đang nói có phải là...
- Mày cố ý làm chị ấy té xe đó hả?
- Không cố ý nhưng biết người té là chị ta thì tao thấy rất đáng.
Thôi rồi, bạch cốt tinh đây rồi. Cơ mà không cố ý nhưng cố tình thôi thì phải.
- Ê nãy giờ nói to vậy ai nghe được thì sao...lỡ chị ấy nghe được...
Bé bạn này hình như cũng rất là biết suy nghĩ nha, người bạn có tâm nhất hệ mặt trời. Nhưng mà
xin lỗi mấy em, chị nghe hết trơn hết trọi nó rồi.
- Ồ, biết thì sao đâu, tao sợ chắc.
Ớ...
Kiều Anh, con bé này, thì ra là vậy. Không sợ trời không sợ đất, được lắm...
- Lẹ lên mà vào lớp đi hai bà, nói cho cố.
"Bữa đó tao cho té xe luôn mà không chừa"
"Dạ không sao đâu,
chuyện là em muốn mời chị Hân và mấy anh chị uống nước thôi, tại em
muốn xin lỗi chị Hân vụ té xe lần trước...."
Thì ra là nó chỉ thích người trong mộng của nó thôi, quan tâm tôi chỉ là cái cớ.
A ra vậy. Thì ra tôi ngã là do tôi nổi như cồn thế à? À tôi không đẹp
bằng à? Ừ, em rất đẹp đấy, nhưng hình như em có vẻ tự tin nhỉ?
Kiều Anh...
Em được lắm.
Được, được thôi, muốn thích Nguyên Anh à? Muốn bám mãi anh ấy à? À muốn nói chuyện với anh ấy thường xuyên à?
Tôi nhìn xuống chân đã từng bị bong gân...
Nhớ lại cảm giác đau đớn của tôi, nhớ lại cái chân vừa sưng vừa nhức của tôi.
Xin lỗi em, vừa hay chị
cũng thích người ấy của em, vừa hay như bạn em nói là bọn chị học chung. Nên chị quyết rồi, giờ chị sẽ là kì đà cản mũi "đáng yêu" của em.
Chị lỡ "xấu" rồi, nên giờ xấu toàn tập như vậy chắc cũng không sao đúng
không em? À cũng nhanh thôi em ơi, chị sẽ làm kẻ xấu ít nhất là hết năm
nay em nhé! À mà không, nếu sang năm chị vẫn chưa có nghề khác để làm
thì nghề "kì đà" của chị có lẽ sẽ kéo dài đó em. À mà có khi hết năm sau cũng không chừng.
Nên em ơi, em cứ đợi đấy!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT