Lão Hỷ chết, thôn Mã tạm thời không có trưởng thôn. Mao Đán nói với Lão Nguyên:

- Chú, lần trước anh Điện Nguyên chết, chức trưởng thôn bị kẻ khác cướp mất; Bây giờ Lão Hỷ chết, cái chức trưởng thôn phen này lại đến lượt nhà mình!

Lão Nguyên vội xua tay nói:

- Đừng có nói cái chức trưởng thôn với tôi nữa! Vì cái chức trưởng thôn, mà tôi đã mất Điện Nguyên và hai thằng đầy tớ. Anh đừng gây chuyện nữa cho tôi nhờ!

Nghe Lão Nguyên nói vậy, Mao Đán hậm hực lắm. Nhưng hắn vẫn không chịu, vẫn muốn đi vận động trên xã để làm trưởng thôn, để lại được khua chiêng giục bà con đi họp, xét xử các vụ tranh chấp. Nhưng chẳng đợi hắn lên xã vận động, con cả Lão Hỷ là Văn Náo đã xách hai hũ dầu thơm lên xã. Xã trưởng vẫn là thân hào Lão Chu, trước đây từng có quan hệ đi lại gần gũi với Lão Hỷ. Lão Hỷ đã chết, con trai Lão Hỷ mang dầu thơm đến biếu, con nối nghiệp cha kể cũng là lẽ thường tình. Lão Chu đồng ý để Văn Náo kế nhiệm chức trưởng thôn.

Sau khi làm trưởng thôn, Văn Náo vẫn khua chiêng họp thôn, vẫn xét xử các vụ tranh chấp trong thôn. Tấm biển “Văn phòng thôn” vẫn treo trước cửa nhà hắn. Phó trưởng thôn vẫn là Hắc Tiểu. Thật ra lúc đầu, nói thế nào Hắc Tiểu cũng không chịu làm phó trưởng thôn, bảo:

- Cậu chủ, con không làm phó trưởng thôn nữa đâu, trừ phi cậu đánh chết con!

- Thế thì tao đánh mày chết luôn!

Dứt lời, Văn Náo toan vung roi quất. Hắc Tiểu bất đắc dĩ đành nhận chức, làm nhiệm vụ khua chiêng trong thôn. Nhưng tiếng chiêng chẳng còn hào hứng như ngày xưa, tiếng rao cũng già nua. Đến bận phân xử tranh chấp trong thôn, những người Hắc Tiểu gọi đến nướng bánh toàn nướng bánh nửa nóng nửa nguội. Văn Náo nổi giận, hỏi:

- Hắc Tiểu. Mày làm phó trưởng thôn kiểu gì vậy? Sao không khí thế như hồi trước?

Hắc Tiểu bực mình đến phát khóc:

- Cậu chủ, con cũng muốn khí thế lắm chứ! Nhưng khí thế của con đã bị nỗi sợ hãi tước hết rồi. Con còn biết làm sao?

Văn Náo thấy Hắc Tiểu nổi cáu, đành thôi.

Văn Náo làm trưởng thôn được nửa năm, bỗng nhớ đến một việc. Đó là phải trả thù cho cha. Bởi hôm ấy hắn ta thoáng trông thấy Bố Đại trong thôn. Văn Náo bàn bạc với Văn Vũ đi thuê bọn phỉ. Nào ngờ, chưa đợi hắn đi thuê, bọn phỉ đã mò đến tìm Văn Náo. Tên cầm đầu chính là sát thủ Văn Náo thuê giết Điện Nguyên năm xưa. Hồi ấy, lẽ ra phải trả tên sát thủ 50 đồng tiền Tây, nhưng Văn Náo lại ăn bớt 20 đồng làm tên sát thủ rất tức giận, nên mò đến quán của Oa Tam uống rượu giải sầu. Nhưng sau đó mấy năm, tên sát thủ này phát lớn. Trước đây, hắn chỉ có một thân một mình, bây giờ đã là thủ lĩnh của một toán phỉ hơn chục tên, có đến 7-8 khẩu súng. Nửa đêm hôm ấy, khi đi ngang qua thôn Mã, tên tướng cướp bỗng nhớ lại chuyện cũ liền đưa quân xông đến nhà Văn Náo. Văn Náo đang trần như nhộng bị thắt cổ chết tươi. Lúc đầu, Văn Náo tưởng bọn phỉ này do nhà họ Tôn thuê, ân hận vì mình ra tay muộn. Nhưng sau đó nhận ra tên tướng cướp, biết nguyên do vì chuyện 20 đồng bạc khi xưa, vội nói:

- Đại ca, để tôi trả đại ca nốt 20 đồng bạc!

Tên tướng cướp cười khểnh, huơ tay lệnh cho tay chân thắt cổ Văn Náo. Sau đó, vơ hết tiền bạc nhà họ Lý thành một đống, không lấy nhiều, chỉ lấy đủ 200 đồng, nói:

- 1 đền 10!

Bọn phỉ cho tiền vào bao tải, rồi ra khỏi thôn Mã.

Văn Náo chết, trong thôn liền đại loạn. Văn Vũ vội khua chiêng làm ma cho anh. Mao Đán nhân lúc rối ren đến vác tấm biển “Văn phòng thôn” về nhà mình. Bố Đại cũng đến. Hai người mưu tính chuyện làm trưởng thôn. Lão Nguyên lại khuyên:

- Các anh đừng quên, chỉ vì một chức trưởng thôn, mà bao nhiêu người đã phải chết. Hãy sống một cuộc sống yên ả, đừng để đến lúc chính các anh lại bị giết!

- Thầy yên tâm, con có một cách, đảm bảo nhà mình làm được chức trưởng thôn! - Bố Đại nói.

- Cách gì?

- Kẻ nào âm mưu giết ta, ta sẽ vu cho nó tội mưu phản rồi ra tay giết nó trước!

- Đúng, đúng, phải giết nó trước! - Mao Đán tán đồng.

Bất chấp lời khuyên của Lão Nguyên, Mao Đán và Bố Đại vẫn lên trên xã vận động, lo lót một ít tiền, rồi nhậm chức trưởng thôn thật. Bố Đại làm trưởng thôn, Mao Đán làm phó trưởng thôn, cách luôn chức phó trưởng thôn của Hắc Tiểu. Hắc Tiểu thấy bảo nhiệm kỳ này không phải làm phó trưởng thôn, liền phủ phục xuống đất lạy Bố Đại và Mao Đán hai lạy.

Quán triệt “phương châm” của Bố Đại, Mao Đán và Bố Đại quả thật đã giữ vững chiếc ghế trưởng thôn trong nhiều năm liền. Trong khoảng thời gian này, lấy cớ âm mưu làm phản, anh em hắn đã giết Lý Tiểu Náo (con trưởng Văn Náo, bị giết năm 16 tuổi), Chu La Ân (một tên lưu manh ngang tàng), đánh tàn phế Lộ Phiến La (một tá điền vừa hôi hám bẩn thỉu vừa cứng đầu). Kẻ nào thấy cần giết thì giết, cần đánh thì đánh, thế là “bình định” được thôn Mã. Một lần Bố Đại hỏi Lão Nguyên:

- Thầy thấy “chiêu” này thế nào, con học được hồi ở trong quân ngũ đấy. Muốn đối phó với bọn dân đen, phải dùng “chiêu” này!

Lão Nguyên chỉ lắc đầu:

- Tôi già mất rồi, già mất rồi.

Kể từ đó, Bố Đại ở luôn gian nhà mé tây của gia đình họ Tôn. Đây vừa là văn phòng thôn, vừa là nơi ở của hắn. Sau này, nhờ Mao Đán mai mối, Bố Đại cưới Oa Tiểu Xảo, vợ bé trước đây của Điện Nguyên, con gái của Oa Tam, chủ quán ăn trên thị trấn. Một năm sau, vợ chồng hắn sinh được một cô con gái, đặt tên là Hứa Oa Ni.

Con trai Điện Nguyên là Tôn Thỉ Căn cũng dần trưởng thành. Đến khi quân đội Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, cậu đã là một chàng trai hơn 20 tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play