Nhìn tên ám vệ
cầm áo choàng đặt trên chiếc bàn tròn, Bắc Đường Diệp không chút khách
khí ở giữa phòng Nam Cung Quyết cười to: “Áo choàng này ít nhất cũng
đáng giá ngàn lượng bạc, nhưng nàng chỉ trả mười hai lượng bạc,
thật không biết nàng có nhìn ra giá trị của cái áo này hay không,
hay là cố ý làm như vậy, Nam Cung Quyết xem ra lần này ngươi gặp đối
thủ rồi………….”
“Nam Cung Quyết,
nữ tử kia phát hiện ra bí mật trong áo choàng của ngươi, người của
ngươi sẽ không tìm được nàng!” Ánh mắt Bắc Đường Diệp hiện lên tia
thích thú vui sướng khi người khắc gặp nạn.
Nam Cung Quyết
sắc mặt vẫn vậy: “Chuyện này ngươi có thể yên tâm, chỉ cần bổn vương
muốn, tất cả những gì liên quan đến nàng bổn vương đều có thể điều
tra được!” Giọng nói lạnh như băng nhưng không che giấu được sự tự tin.
Đột nhiên, trong
đôi mắt Bắc Đường Diệp có vẻ không được tự nhiên: Bắc Đường Diệp thân là Tứ
hoàng tử của Kì Thiên quốc, đã gặp qua vô số mỹ nhân, đối với những đồ
vật đẹp mà hắn muốn thì hắn không có sức chống cự, nhưng hắn lại thừa
nhận, dưới ánh trăng khuôn mặt nàng bị che đi, thân hình uyển chuyển,
hắn từng thấy rất nhiều mỹ nhân nhưng không ai thanh cao thoát tục như
nàng, làm cho người ta vô thức bị nàng hấp dẫn.
Nhưng, khiến cho
Bắc Đường Diệp giật mình không phải bởi khí chất vượt trội của nàng,
mà là ánh mắt sắc bén của nàng, hơi thở kiên cường, cùng với bản
lĩnh cao siêu không kém Nam Cung Quyết bao nhiêu, nàng cao ngạo, lạnh
lùng, điều này không cần phải chứng minh: nàng cũng không phải hạng
người tầm thường……
Còn có, Nam
Cung Quyết tuấn mỹ vô song, tất cả nữ tử thấy hắn sẽ nhất mực si mê,
tuy rằng nữ tử kia thấy hắn cũng có chút ngây người, nhưng Bắc Đường
Diệp có thể thấy rõ, nàng đối với hắn chỉ có thưởng thức, chứ
không có một chút si mê ái mộ nào……
Bắc Đường Diệp ngẩng
đầu nhìn về phía Nam Cung Quyết đang trầm tư, khóe miệng nhếch lên
nhưng không có ý tốt, ‘Hảo tâm’ đề nghị: “Nam Cung Quyết, ta biết lần này
ngươi về kinh là dốc tâm làm việc, cố gắng hoàn thành tốt, không
bằng nữ tử kia giao cho ta xử lý……….”
Nhưng Bắc Đường
Diệp lại phản bác: “Nam Cung Quyết, ngươi và ta còn cần gì phải khách
khí như vậy, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta thôi……..”
“Nhanh nín thở”
Một mùi hương quái dị bay vào trong mũi, ánh mắt Nam Cung Quyết thay
đổi, vẻ mặt ngưng trọng che kín nét tuấn mỹ: “Áo choàng bị người
khác động tay động chân……………..”
Bắc Đường Diệp
cũng là cao thủ, lời Nam Cung Quyết còn chưa dứt, hắn đã ngưng hô hấp,
ánh mắt sắc bén nhìn về phía áo choàng đặt trong hộp kia, từ trong
áo choàng, một cỗ hương tựa khói chậm rãi toát ra……..
Không lau sau
khói nhẹ tan hết, trong phòng có điều gì không ổn, Nam Cung Quyết cùng
Bắc Đường Diệp vẫn không hô hấp: “Người đâu đem áo choàng này thiêu
hủy!”
Nam Cung Quyết
đang muốn ngăn cản, Bắc Đường Diệp đã bước tới chạm vào áo choàng,
ngay lúc hắn vừa chạm vào áo choàng, trong nháy mắt một cỗ hơi nóng
cùng mùi hương quái dị hướng mặt mà bay đến, Bắc Đường Diệp trong lòng
kinh hãi, vội vàng lắc mình tránh né.
Tuy rằng tốc độ
của Bắc Đường Diệp rất nhanh, nhưng vẫn bị cổ hơi nóng dính vào tay áo,
nhất thời, một mảng áo trắng bị hơi nóng làm cho biến thành màu
lam…………
“Có cơ quan rất tinh
xảo!” Nhìn trong hộp có vài cây nhỏ, Bắc Đường Diệp không nhịn được
tán thưởng, đang muốn cẩn thận nghiên cứu một chút, đột nhiên các cây
nhỏ tản ra: “Vèo vèo vèo!” Nhánh cây đi qua nơi nào đồ trang trí nơi
đó đều bị đập nát………
Sau khi tất cả
trở lại yên ắng, Bắc Đường Diệp nhìn về phía Nam Cung Quyết đáy mắt hiện lên một tia
ngưng trọng cùng vui sướng khi người khác gặp họa: “Nam Cung Quyết lần
này ngươi thật sự gặp được đối thủ rồi , nhưng ta tin tưởng năng lực
của ngươi hẳn sẽ không thể thua nàng!”
Nam Cung Quyết
không nói gì, hơi nghiêng người, nhìn về ánh trăng xa xa ngoài cửa sổ,
trong đầu chợt hiện lên hình ảnh thanh cao thoát tục kia, lại dùng
mạn sa che đi dung nhan, nhưng đôi mắt lại sâu thẵm càng nhìn càng bị
lôi cuốn: Ngươi đến tột cùng là ai?
Khi Lạc Mộng
Khê trở lại phủ, liền ngủ li bì suốt cả đêm, lúc bình minh mới tỉnh
dậy, tinh thần sảng khoái.
Sau khi rửa mặt
chải đầu xong, Băng Lam dọn đồ ăn lên: “Tiểu thư, người dùng bữa
trước, nô tỳ đi làm việc!”
Nhìn đám cỏ
hoang mọc cao bằng nữa người, Lạc Mộng Khê gật đầu: “Ngươi đi vào sân
làm cỏ trước, ta cơm nước xong sẽ đi giúp ngươi sau……”
“Tiểu thư, nô
tỳ hôm nay phải đi vào trong viện giúp Tam thiếu gia…….” Băng Lam nhỏ
giọng trả lời: “Nô tỳ đi trước, tiểu thư, người dùng cơm đi…….”
“Ngươi là nha
hoàn của ta, chuyện của sân mình không làm, vì sao lại muốn đi giúp
người khác, làm công việc của ngươi đi!”
Nói như vậy,
quản gia tổng quản của Lạc phủ giao cho các nha hoàn phụ trách sân của
mình, nếu làm xong thì liền nghĩ ngơi, Băng Lam là nha hoàn của nàng,
chuyện sân mình làm chưa xong lại bị sai đi làm sân khác, thật là khinh
người quá đáng! Khó trách tiểu viện này cỏ dại lại mọc cao như
vậy.
Mâu quang Lạc
Mộng Khê trầm xuống: “Băng Lam, hôm nay có xảy ra chuyện gì ngươi cũng
không phải đi, ở lại nơi này……….”
“Nhưng quản gia
hắn sẽ…….”
“Nếu quản gia
hỏi ngươi, ngươi kêu hắn tới đây tìm ta!” Giọng điệu của Lạc Mộng Khê hơi
trầm xuống, làm cho người ta không biết dụng ý trong lời nói của
nàng.
Băng Lam ngẩng
đầu lên, đang muốn nói gì đó, lại thấy toàn thân Lạc Mộng Khê phát ra
hơi thở lạnh như băng, lời nói tới miệng, Băng Lam nuốt ngược trở
vào: Đại tiểu thư bây giờ không còn giống như Đại tiểu thư trước kia……….
Quả nhiên, đúng
như Lạc Mộng Khê dự đoán, một lúc sau, quản gia Lạc phủ nổi giận
bước vào chỗ Lạc Mộng Khê cùng Băng Lam: “Băng Lam, Băng Lam, ngươi ra đây
cho ta!”
“Vương quản
gia!” Băng Lam lo sợ từ trong phòng chạy ra, cúi đầu xuống, giống như
một tiểu hài tử làm sai đang chờ trách phạt.
Vương quản gia
lớn tiếng răn dạy: “Ngươi ở chỗ này làm gì, còn không mau đi làm
việc! Nếu Tam thiếu gia trở về mà ngươi không làm xong công việc, một
ngày ngươi không được ăn cơm!”
“Vương quản gia,
Băng Lam là nha hoàn của ta, vì sao phải đến nơi của Tam đệ làm
việc?” Lạc Mộng Khê từ trong thản nhiên bước ra, giọng điệu bình tĩnh,
làm người ta không nhìn ra dụng ý trong lời nói của nàng.
Vốn tưởng rằng
quản gia cũng sẽ nể mặt Lạc Mộng Khê, không ngờ, Vương quản gia hừ
lạnh một tiếng, giọng nói mang theo vẻ khinh thường: “Lạc Mộng Khê,
thân ngươi ngươi còn lo chưa xong, còn ở đó mà đi quan tâm người khác,
việc ta phân cho nàng, nàng đều phải làm…………”
Lúc này Lạc
Mộng Khê hoàn toàn hiểu được, thân phận của nàng ở đây vô cùng nhỏ
bé, giống như nha hoàn, khó trách bàn tay nàng lại có nhiều vết chai
sần, thì ra là do làm việc mà, trong lòng khẽ thở dài: không thể
tưởng tượng được trước kia Lạc Đại tiểu thư phải sống như thế
này………..
“Vương quản gia,
xảy ra chuyện gì?” Một giọng nam cao ngạo truyền vào tai, sắc mặt
Băng Lam thay đổi, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Lạc Mộng Khê.
Một gã tuổi
xấp xỉ Lạc Mộng Khê, đầu đội Ngọc Quan tím, thân nam tử y phục cẩm
hoa xuất hiện trước mắt mọi người, tướng mạo tuấn mỹ, mặt đang mĩm
cười, ánh mắt lộ rõ tia lạnh lùng cùng ngoan độc chứng tỏ rằng:
Hắn không phải người tốt.
Phía sau nam tử
có vài nha hoàn theo sau, trong tay bưng khay, mâm, nhìn về phía Lạc
Mộng Khê, tên nam tử đáy mắt hiện lên một tia cổ quái mang theo ý
cười nhạo: “Thì ra là Đại tỷ, như thế nào, Đại tỷ đang mệt mỏi, không
muốn làm việc sao?”
Khi nói chuyện,
Lạc Tử Quận đã đi đến trước mặt Lạc Mộng Khê, nhìn Lạc Mộng Khê
một lượt từ trên xuống dưới thầm đánh giá, ý cười ở đáy mắt ngày
càng sâu: “Vương quản gia, nếu Đại tỷ mệt mỏi, không cần phải miễn cưỡng
làm việc, chi bằng cho nàng nghỉ ngơi một ngày, để Băng Lam hầu hạ nàng!”
Giọng điệu thật giống như mình là chúa cứu thế, ban ân huệ cho Lạc
Mộng Khê.
“Vâng, Tam thiếu
gia!” Ngay khi Băng Lam đang buồn bực không biết vì sao hôm nay Lạc Tử
Quận đột nhiên đến đây thì Lạc Tử Quận đã mở miệng: “Đại tỷ, Tam
đệ vừa cách thủy bát canh thuốc, giải trừ mệt nhọc, nếu Đại tỷ
thấy mệt, uống hết bát canh thuốc rồi nghỉ ngơi!”