“Ở chỗ này chờ,
ta đi ra ngoài một chút!“ Nói xong, Lạc Mộng Khê đứng dậy muốn rời đi.
”Tiểu thư, có việc
gì gấp cũng chờ ăn xong bát mỳ Trường Thọ này rồi hãy đi, nếu không sẽ gặp phải
điềm xấu!” Băng Lam vội vã nói: “Hôm nay chính là sinh nhật của người a….“
Lạc Mộng Khê
trong lòng kinh ngạc, con ngươi hơi trầm xuống: Ta vậy mà sống lại đúng vào
ngày sinh nhật của Lạc Đại tiểu thư, đây không phải là vừa khéo sao, sinh nhật
Lạc Đại tiểu thư này chỉ có một bát mỳ Trường Thọ như vậy đã kết thúc, đây
không phải nói rõ là, dưới tình huống này, nàng càng ăn càng xui sao…..
Lạc Mộng Khê cẩn
thận nhìn cánh tay rồi lại nhìn xuống chân, điển hình của suy dinh dưỡng a.
”Tiểu thư, ăn
xong rồi hãy đi!” Băng Lam bưng bát mỳ tới trước mặt Lạc Mộng Khê. Sau khi Lạc
Mộng Khê dùng tốc độ nhanh nhất có thể để ăn xong, liền đi ra khỏi phòng.
Một lúc sau, Lạc
Mộng Khê trở về, trong tay cầm một cặp lồng đựng đầy thức ăn, bên trong toàn là
cao lương mỹ vị, mùi thức ăn theo gió bay vào trong mũi, làm cho bụng Băng Lam
truyền đến từng tiếng ục ục: ”Cái này cho ngươi, cầm lấy ăn đi!“
Lạc Mộng Khê đưa
thức ăn tới trước mặt Băng Lam, ngồi vào bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.
”Tiểu thư, người
lấy những thứ này ở đâu?” Đối mặt với một bàn thức ăn trị giá gần trăm lượng bạc,
Băng Lam sợ hãi trợn mắt há mồm: có thật là cho nàng ăn không, trước kia, đối với
loại thức ăn này nàng chỉ có thể nhìn….
“Đương nhiên là
phòng bếp!” Lạc Mộng Khê buông tách trà trong tay xuống, thấy Băng Lam còn muốn
hỏi tiếp, Lạc Mộng Khê liền mở miệng ngăn lời của nàng: “Đừng hỏi nhiều như vậy,
thức ăn phải ăn lúc còn nóng, để nguội sẽ không còn hương vị đâu!“
Băng Lam trả lời
một tiếng, ngồi vào bàn bắt đầu ăn. không lâu sau, Băng Lam buông đôi đũa trong
tay xuống, xúc động nói: “Đã lâu không được ăn no như vậy rồi!“
Nhìn Lạc Mộng Khê
ngồi bên cạnh không nói lời nào, Băng Lam khẽ thở dài: “Tiểu thư, sống ở trên đời,
có phải người tốt không được báo đáp a?“
“Tại sao lại hỏi
như vậy?“ Lạc Mộng Khê hỏi lại.
“Người và nhị tiểu
thư, tam thiếu gia đều ra đời cùng một ngày, bọn họ so với người chậm hơn mấy
canh giờ. Người tốt tính lại bị mọi người khi dễ, còn bọn họ tính cách âm ngoan
hiểm độc, lại được toàn bộ Lạc gia xem như là bảo vật!“
”Nhân sinh nhật
hôm nay, Cảnh Vương gia tặng quà cho nhị tiểu thư, nhân tiện mời Lão gia, phu
nhân, tam thiếu gia, tứ tiểu thư đến Vương phủ, nhưng lại không mời người…“
Lạc gia đúng là một
gia tộc vô cùng đặc biệt, thường con cháu tối đa chỉ được thú một thê hai thiếp.
Đương nhiên, nếu có người muốn cưới nhiều hơn cũng có thể, nhưng mà sau khi nạp
thiếp không thể ở trong Lạc phủ, nếu sinh hài tử, đứa bé có thể mang họ Lạc,
nhưng không được nhập tên vào gia phả Lạc gia.
Chủ nhân của phủ
Thừa tướng này là người thích phân chia trên dưới, dựa vào tên của bọn họ cũng
có thể hiểu được, Lạc Tử Hàm là con của chính thất, cho nên trong tên có chữ Tử,
Lạc Mộng Khê là con do thiếp sinh ra, trong tên của nàng có chữ Mộng.
Nhưng làm cho Lạc
Mộng Khê cảm thấy khó hiểu chính là vị tứ tiểu thư kia là do tam phu nhân hạ
sinh, theo lý mà nói trong tên nàng ấy cũng phải có chữ Mộng, nhưng theo Băng
Lam cho biết, tứ tiểu thư gọi là Lạc Thải Vân.
Trong lúc Lạc Mộng
Khê còn mơ hồ, Băng Lam đã sớm nói ra đáp án: “Tứ tiểu thư là do nữ nhân bên
ngoài của Lão gia hạ sinh, căn bản không được vào Lạc phủ, nếu không phải tam
phu nhân vẫn không chỗ nào ra, hơn nữa, mẫu thân tứ tiểu thư bệnh nặng qua đời,
nàng sẽ không có cơ hội ở trong Lạc phủ mà kiêu ngạo… “
Hai mắt Lạc Mộng
Khê hơi lóe lên: ”Chuyện Lạc vương gia là sao? Lạc Thải Vân hình như rất thích
hắn!”
”Đó là tứ tiểu
thư đơn phương!” Băng Lam phản đối: ”Mọi người trong kinh thành đều biết, Lạc
vương gia đã ở trong Thiếu Lâm tự năm
năm, vẫn chưa từng quay về kinh, lần này Khang vương Nam Cung dạ mưu đồ làm phản,
Lạc vương gia có công xử án nên Hoàng Thượng lệnh cho Lạc vương gia về kinh
lĩnh thưởng…..“
Đột nhiên, Băng
Lam như nghĩ ra cái gì đó, nét mặt lộ ra vẻ nhu thuận: “Nghe nói diện mạo của vị
Lạc vương gia này so với Cảnh vương gia còn có phần tuấn mỹ hơn. Ba ngày trước,
tin tức Lạc Vương gia trở về lan rộng, rất nhiều nữ tử muốn thấy phong thái của
Lạc vương gia một lần a.”
”Vừa rồi nô bộc
báo tin, hẳn là Lạc vương gia vừa mới tới kinh thành, nếu nô tỳ đoán không nhầm
thì lúc này tửu lâu ở hai bên cổng thành đã đứng đầy các thiên kim tiểu thư,
dân chúng hai bên đường không cần phải nói ra….”
Vừa mới đến kinh
thành, hai mắt Lạc Mộng Khê lóe lên, trong đầu hiện ra khung cảnh lúc gặp nhuyễn
kiệu ở ngoài thành: chẳng lẽ người trong kiệu chính là Lạc vương gia Nam Cung
Quyết…..
”Nam Cung Quyết
thân là Vương gia trong hoàng thất, năm năm trước chạy tới Thiếu Lâm tự làm
gì?” Lạc Mộng Khê giống như thờ ơ hỏi.
Nghe vậy, Băng
Lam đáy mắt nhu nhược, bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu thư, tâm tư của người tất cả đều
để ở trên người Cảnh vương gia, đối với chuyện của Lạc vương gia đương nhiên
không để tâm, nhưng mà về chuyện của Lạc Vương gia, nô tỳ cũng chỉ là nghe nói,
về phần thiệt giả cũng không biết rõ!“
“Nghe đồn rằng, Lạc
vương gia từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, trong số các hoàng tử, hắn là người xuất
sắc nhất, được Hoàng thượng yêu thích, nhưng năm Lạc vương gia mười tuổi, hậu
cung bị cháy, mẫu thân của hắn là Lạc quý phi bị đại hỏa thiêu chết.”
“Sau đó, Lạc
vương gia trở nên trầm mặc ít nói, có thể là do hoài niệm mẫu thân mà sinh bệnh
làm cho thân thể ngày càng suy yếu.”
“Một ngày mùa thu
năm hắn mười bốn tuổi, hoàng đế ở trong hoàng cung thiết yến, văn võ bá quan
cùng nhau ăn cua ngắm cúc, là một tiểu hài tử, đối với những thứ mới lạ bao giờ
cũng cảm thấy hiếu kỳ. Thừa dịp mọi người không chú ý, tiểu Lạc vương gia lén
ăn cua, làm cho bệnh tình thêm nặng, tưởng chừng sẽ mất mạng, vào lúc này phương
trượng Thiếu Lâm tự đại sư có việc tiến cung, gặp được tiểu Lạc vương gia, liền
đưa hắn về Thiếu Lâm tự…. “
Lạc Mộng Khê
không tiếng động hừ nhẹ một tiếng: Quý phi chết cháy trong hậu cung, sợ là có
người cố ý nhúng tay vào, chính là thương đánh đầu điểu. Lúc đó Nam Cung Quyết
xuất sắc như vậy, người khác không đố kị mới là lạ…….
Nhưng mà, tại sao
bọn họ không trực tiếp giết chết Nam Cung Quyết, mà là hại chết mẫu thân của hắn?
Đối với điểm này, Lạc Mộng Khê không giải thích được: chẳng lẽ là muốn mượn việc
này đả kích Nam Cung Quyết, dù sao hắn cũng chỉ là một hài tử mới mười tuổi, đối
với mẫu thân hẳn là không muốn xa rời.
Nam Cung Quyết mười
tuổi bắt đầu sinh bệnh, đến năm mười bốn tuổi bệnh đã trở nên nặng hơn, cua là
vật đại hàn, người thân thể bệnh nặng vốn là âm hư, lại ăn cua, quả thực là muốn
chết.
Nhưng mà, hiện giờ
Nam Cung Quyết gặp đại nạn không chết, còn lập công quay về kinh. Nhi tử của
hoàng đế Nam Cung Khôn một năm trước trong trận phản loạn đa số đã bỏ mạng, hiện
giờ chỉ còn lại Lạc vương Nam Cung Quyết sống sót lại lập công lớn, xem ra
hoàng đế Thanh Tiêu quốc tiếp theo không phải là Nam Cung Phong, mà là Nam Cung
Quyết!
Nam Cung Phong
quay về kinh cũng đã một năm, thế lực trải rộng khắp cả kinh thành, Nam Cung
Quyết nếu muốn bình định lập công, khẳng định bản thân cũng có thế lực, nếu hai
người tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thì trận tranh đấu này tuyệt đối rất đặc sắc
a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT